Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 48



Ánh sáng mờ mờ phủ lên sống mũi cao cao của Tô Trì, Tô Hồi Ý nhìn hắn một lúc, hắn cảm giác được bất ngờ ngước mắt lên, “Nhìn tôi làm cái gì.”

“Anh hai là một người…”

“Tô Hồi Ý.” Tay Tô Trì không di chuyển, “Đừng có tống mấy thứ tích góp cho Nhiếp Diệc Hộc sang cho tôi.”

“…” Tô Hồi Ý thay đổi cách diễn đạt, “Anh hai thật tốt.”

Tô Trì xì khẽ một tiếng.

Xoa bóp thêm năm sáu phút nữa, Tô Hồi Ý dựa vào giường hơi nhỏm người dậy, Tô Trì dùng tư thế chống người bên trên cậu cúi đầu nhìn cậu, “Khỏe rồi?”

“Không còn khó chịu nữa, làm phiền anh hai rồi.”

Tô Trì đứng lên thuận thế ngồi xuống mép giường, “Cậu cũng chỉ biết nói ngoài miệng.”

Tô Hồi Ý lẹ làng hiểu ý giơ tay ra nâng cánh tay của hắn, bánh ít đi, bánh quy lại đấm bóp cho hắn, “Em cũng xoa bóp cho anh.”

Tô Trì để cậu tùy ý bóp tay mình như nhồi bột mì, Tô Hồi Ý vẫn còn đang lèm bà lèm bèm, “Thoải mái không anh hai? Kỹ thuật của em thế này, sau này có mở tiệm được không?”

“Ừm, tiệm bánh bao của cậu nhất định sẽ làm ăn phát đạt.”

“…” Tô Hồi Ý ôm trong lòng mình một con tim cảm ơn không battle với hắn.

Bóp thêm vài phút đồng hồ, Tô Trì nhìn trên cánh tay lại thêm mấy cái dấu móng tay, bèn đứng dậy đưa cậu về ngủ. Tô Hồi Ý bước ra cửa ban công thì quay đầu lại vẫy vẫy tay, “Anh hai, ngủ ngon.”

Tô Trì dựa vào khung cửa, “Ngủ ngon.”

Tối đêm đó, Tô Hồi Ý lăn qua lộn lại đến hừng đông mới mơ mơ màng màng ngủ, hôm sau thức dậy đi xuống lầu, Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên đã ăn xong bữa sáng.

Má Ngô đang bày biện đồ ăn sáng trên bàn, Tô Hồi Ý chào hỏi, “Chào buổi sáng papa mama.”

“Tiểu Ý dậy rồi à.” Điệu bộ Tô Kỷ Đông rất là khoe khoang, “Cha với mẹ mấy đứa 7 giờ đã dậy rồi, ra ngoài đi bộ một vòng rồi mới về ăn sáng.”

Tô Hồi Ý cảm thán, “Wow~ tinh thần thật tốt.”

Vu Hâm Nghiên nâng mặt thở dài, “Ai, không phải tinh thần tốt, mà là càng lớn tuổi càng khó ngủ.”

Tô Hồi Ý an ủi bà, “Papa mama rõ ràng là còn sinh long hoạt hổ.”

Tô Trì đang ngồi ăn bên cạnh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu, Tô Hồi Ý căng thẳng, “Em lại nói sai nữa hả?”

Tô Kỷ Đông, “Nói không sai, có điều hơi khoa trương quá, chúng ta nhận lấy thì ngại.”

“…”

Trên bàn có một nồi cháo nhỏ, má Ngô mang bữa sáng lên cho Tô Hồi Ý, Tô Trì nói với cậu, “Dưỡng bao tử, cậu ăn nhiều một chút.”

Vu Hâm Nghiên hỏi, “Bao tử Tiểu Ý không tiêu hả? Vào trong bếp rót ly nước mật ong uống, sáng sớm mẹ với cha mấy đứa cũng uống một ly.”

“Dạ.” Tô Hồi Ý quay đầu đi vào nhà bếp rót ly nước mật ong, cậu rót cho mình xong lại nhờ đến Tô Trì. Chắc hẳn là do cảm xúc khi nhìn thấy Tô Trì bóp bụng cho mình quá sâu, cậu cảm thấy mình cũng nên quan tâm hắn nhiều hơn.

Cậu bèn rót cho Tô Trì một ly, bưng vào phòng ăn đưa tới trước bàn, “Anh hai cũng uống ạ.”

Tô Trì nhận lấy, “Khó khi được như vậy.”

“Sau đó sẽ thường có mà.”

Đúng lúc Tô Đĩnh và Tô Giản Thần xuống lầu đi vào phòng ăn, Tô Đĩnh hất cằm liếc mắt nhìn, “Em út, sao không có của anh tư vậy?”

Tô Hồi Ý nói, “Vậy em cũng rót cho anh tư một ly.”

Tuy anh hai đối xử với cậu tốt nhất, nhưng cậu phải rót nước đều ly (1), không nên đối xử khác biệt một cách rõ ràng thế được, tránh cho một lần nữa gặp cảnh “hai trái đào giết ba dũng sĩ”.

Cậu hỏi, “Anh ba có muốn uống không?”

Tô Giản Thần một hơi trào lên tới yết hầu, lại rụt rè mà “ừm” một tiếng, thoạt trông vô cùng gượng ép.

Tô Hồi Ý suy đoán qua vẻ mặt của của hắn, “Anh ba thật sự không muốn uống thì thôi, không cần miễn cưỡng.”

Tô Giản Thần lập tức lớn tiếng, “Ai nói tôi miễn cưỡng!”

“…”

Sau bữa sáng không còn kế hoạch nào khác nữa, Tô Trì đổi quần áo định ra ngoài, sau đó bị Tô Hồi Ý từ ngoài ban công ló đầu vào kịp thời tróc nã như là quăng poke ball.

“Anh hai, chạy đi đâu!”

Tô Trì kéo áo khoác lại, hơi nhíu mày, “Đừng dùng ngữ điệu đánh Bạch Cốt Tinh để nói câu thoại như thế.”

Tô Hồi Ý nói lời xin lỗi với hắn, vịn vào cửa ban công ló đầu, “Vậy anh hai định đi đâu đó?”

“Không phải hôm qua cậu không tìm thấy thuốc bao tử sao, một lúc nữa tôi đi ra hiệu thuốc mua một vài loại thường dùng chuẩn bị trước.”

Lập tức có viên bánh trôi “ọt” một tiếng lăn tới, “Em đi cùng với anh!”

Tiệm thuốc cách nơi bọn họ ở không xa, đi bộ chỉ mất gần hai mươi phút. Vu Hâm Nghiên đang cùng má Ngô nghiên cứu đồ ngọt trong bếp, quay đầu nhìn thấy hai anh em cậu đi ra ngoài, “Hai đứa con đi lâu một chút rồi hẳn về, Tiểu Ý khó tiêu là do ít vận động quá đó.”

Tô Hồi Ý lên tiếng sửa lại, “Là do ăn nhiều.”

“…” Vu Hâm Nghiên trung hoà hoàn thiện, “Ăn nhiều cộng thêm ít vận động.”

Tô Trì xách cậu đi, “Cậu lấy đâu ra cảm giác vinh dự đó thế?”

Tô Hồi Ý ngượng ngùng cúi đầu.

Mặt trời buổi sớm mới nhú đầu lên từ quần thể kiến trúc cổ điển cao lớn, nửa ẩn mình trong tầng mây bông mềm, ánh nắng màu vàng óng trải đầy lên cả con đường.

Tô Hồi Ý và Tô Trì đi song song về hướng đường phố bên ngoài.

Ra ngoài là một đoạn đường dốc, đi được chừng một cây số Tô Hồi Ý đã hơi thở hổn hển, Tô Trì dừng lại, “Sao thể lực của cậu lại kém đến mức này?”

Thực chất thì không phải là Tô Hồi Ý quá kém, mà là do đã lâu rồi cậu không tập luyện bài bản, đi đoạn đường dốc như vậy hơi đột ngột quá, bình thường toàn là chạy xe ra ngoài.

“Tại thể lực anh hai tốt quá đó.”

“Cậu lại biết rồi?”

“Em biết chứ.” Anh hai mình vip vip pro!

Tô Trì không tỏ rõ ý kiến, khi cất bước một lần nữa thì hãm tốc độ lại.

Nửa tiếng sau hai người đến hiệu thuốc gần đó. Tô Hồi Ý đi theo Tô Trì vào cửa, một mùi thuốc phả vào mặt, cậu khá là thích mùi này, hít hít khịt khịt như quạt gió thổi vù vù.

Nhân viên tiếp thị của cửa tiệm đi ra kỳ dị nhìn cậu, hỏi Tô Trì, “Quý khách có nhu cầu gì ạ?”

Tô Trì nói, “Không cần, tự tôi tìm.”

Sau khi nhân viên cửa hàng rời đi, Tô Hồi Ý ào ào ào dáp đến gần, “Sao lại không cần, nhiều thuốc như vậy anh cũng tìm được hả?”

“Tôi sợ cô ấy ở cạnh ảnh hưởng đến cậu thông gió.”

“…” Tô Hồi Ý cảm kích, “Anh hai có lòng.”

Tô Trì xe nhẹ chạy đường quen đi xuyên qua kệ hàng chọn mấy hộp thuốc thường dùng cầm trong tay, trong đó còn có hai hộp thuốc say xe, lúc tính tiền thì Tô Hồi Ý hỏi hắn mua làm gì vậy.

Tô Trì móc thẻ ra quẹt, “Sáng ngày mốt phải đi hồ Lộc Sơn, năm nào không vậy,” Hắn đảo mắt sang, “Cậu quên à?”

Tô Hồi Ý mau chóng bù đắp, “Năm nay không về cùng ngày với năm ngoái, em không chắc lắm.”

Tô Trì xách túi đi ra ngoài, “Đi về thôi.”

Tô Hồi Ý vội vàng theo sau, đáy lòng thầm cảnh giác sau này phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Ngày thứ ba sau đó, quả nhiên cả nhà họ Tô vận động đi hồ Lộc Sơn.

Trước khi đi, balo bé thỏ lại được tái xuất giang hồ. Lúc Tô Hồi Ý nhìn thấy balo thỏ mà giật hết cả mình ——

Balo này ở đâu ra? Cái trong nhà rõ ràng là cậu không mang theo, tại sao Tô gia đâu đâu cũng có balo thỏ con vậy chứ!

Ánh mắt Tô Giản Thần dừng hai giây trên cái tai thỏ rồi lập tức dời đi.

Cả nhà ngồi trong xe, Tô Hồi Ý vẫn ngồi ở hàng cuối cùng cùng Tô Trì như trước. Balo thì đã bị quăng hàng ghế trên cho hai ông anh thưởng thức, cậu tựa mình vào ghế, uống sẵn hai viên thuốc say xe.

Một lát nữa có đoạn đường núi, cơ thể da giòn quá, cậu phải phòng ngừa mọi khả năng.

Chiếc xe chạy ra khỏi cổng đi vào đoạn đường dốc phía trước, chạy thẳng về hướng hồ Lộc Sơn.

Đón mặt trời sớm mai, tia nắng sớm màu vàng rơi vào thùng xe, hôm nay sẽ là một ngày đẹp trời.

Hồ Lộc Sơn là nơi tiếp giáp giữa Điền Nam và tỉnh bên ngoài, đường bờ hồ đẹp đẽ kéo dài, ba mặt núi vây quanh, cây rừng rậm rạp ra hoa, hồ nước xanh lam trong veo thấy đáy, chợt có con sóng gợn thoáng qua mặt hồ.

Đi sâu vào bên trong còn có những địa điểm ngắm cảnh hàng đầu như “Vịnh Tình Nhân”, “Dốc Huyền Bích”, “Rừng Ước Nguyện” vân vân. Đang vào dịp lưu lượng khách cao, nhà họ Tô ra ngoài từ sáng sớm mãi xế chiều mới chỉ vừa đến bên ngoài khu thắng cảnh.

Ánh nắng chiều rải đầy trên mặt đường xi măng, soi sáng cả một vùng nắng chói mắt. Vu Hâm Nghiên đeo kính râm, mũ che nắng, mặc quần dài màu trắng khiến cho dáng điệu trông vừa ưu nhã lại vừa có ý nhị.

“Tiểu Ý, một lát nữa mama chụp hình, con giữ kính râm giúp mama một lúc nhé.”

Phong cảnh ở hồ Lộc Sơn hợp để chụp ảnh, trong đó còn có một cái “Vịnh Tình Nhân”. Chụp từ bên cạnh đài quay chụp qua, núi rừng vây quanh ba mặt sẽ vòng vịnh hồ thành một hình trái tim, có rất nhiều đôi tình nhân chụp ảnh lưu niệm ở trước đó.

Tô Hồi Ý rất thấu hiểu cho xiu xíu tình thú đó của papa mama mình, “Dạ vâng ạ.”

Sau cả nhà đi vào cổng vào khu thắng cảnh, lập tức hòa mình vào biển người rộn rộn ràng ràng. Tô Kỷ Đông ôm bả vai Vu Hâm Nghiên, Vu Hâm Nghiên cảm động muốn dựa vào vai ông, vành nón che nắng hơi nghiêng trên đầu suýt chút nữa thọc vào trong miệng Tô Kỷ Đông.

Vu Hâm Nghiên bật cười cười đến nhành hoa run rẩy.

Bốn anh em phía sau, “…”

Tô Giản Thần vẻ mặt phức tạp blah blah với mấy anh em, “Sao cha mẹ tiến đến với nhau được vậy, nhờ chọt chọt một cái hả?”

Câu “chọt chọt một cái” đó thành công chọt vào điểm mắc cười của Tô Hồi Ý, cậu đứng trong đám đông bật cười ha ha ha đến run cả mình lên, cọng tóc ngố trên đỉnh đầu chọt tới chọt lui vào mặt Tô Trì.

Tô Trì cụp mắt, “…”

Tô Đĩnh đứng ngoài quan sát lại có thêm nhận thức mới với khả năng hòa hợp tập thể của anh ba nhà mình: Có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu thành rừng.

Theo dòng lữ khách đi thẳng đến bờ hồ, quá nửa cảnh hồ Lộc Sơn lập tức đập ngay vào trong mắt —— sắc xanh lam thuần đọng lại khung cảnh vòm trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu, ven bờ sông rọi bóng dãy núi rừng xanh xanh vàng vàng trải dài.

Tô Hồi Ý “Wow——” một tiếng ngữ điệu còn kéo dài hơn cả dãy núi, sau đó bị Tô Giản Thần cắt ngang, “Đâu phải cậu chưa từng được thấy.”

Âm thanh im bặt đi. Tô Hồi Ý chậm rãi khép mỏ, tiếp vần điệu cho tiếng “wow”, “…à, vẫn đẹp như năm rồi.”

Trên đỉnh đầu mơ hồ có một âm gió ngắn ngủi rơi xuống.

Tô Hồi Ý ngẩng đầu, cạnh hàm với cong hoàn mỹ của Tô Trì căng ra đến mức lạnh lùng cứng rắn. Cậu khó hiểu, “Anh hai, có phải anh vừa mới cười hay không?”

Tô Trì cúi đầu nhìn cậu, “Cười cái gì, cười cậu không biết nhớ à?”

…Tô Hồi Ý không thể cãi lại, cậu đúng là không biết nhớ thật mà.

Từ hồ Lộc Sơn đi vào “Vịnh Tình Nhân” trong truyền thuyết chỉ mất gần hai mươi phút.

Năm nào Tô gia cũng đến đây, Vu Hâm Nghiên và Tô Kỷ Đông luôn giữ lại một tấm ảnh chụp chung ở đây.

Chờ cho du khách trước mặt chụp xong, Tô Trì đứng trên đài quay chụp ảnh cho hai người, Tô Hồi Ý giúp Vu Hâm Nghiên cầm mũ và kính râm đứng chờ bên cạnh. Vu Hâm Nghiên nghiêng đầu dựa lên vai Tô Kỷ Đông, hai người ôm eo nhau từ đằng sau lưng, dáng vẻ thân mật hiểu ý vừa nhìn là biết đôi vợ chồng lâu năm.

Tô Hồi Ý bỗng nhiên thấy hơi cảm động.

Núi non vờn quanh sau lừng và hồ nước trong veo ngàn năm chẳng đổi, năm này sang năm khác chứng kiến tình cảm chưa bao giờ phai nhạt của vợ chồng Tô Kỷ Đông.

Tô Trì chụp ảnh cho cha mẹ xong, quay đầu đi tới trước mặt Tô Hồi Ý, dừng hai giây, “Sao vậy.”

Anh ba anh tư đang đứng ghé trước mặt vợ chồng Tô Kỷ Đông ngắm nghía bức ảnh vừa mới chụp, Tô Trì vóc dáng cao lớn đứng trước mặt cậu ngăn tầm mắt của người ngoài.

Tô Hồi Ý ngừng thở nén ngược nước mắt vào trong, “Hôm nay cũng đang vì ái tình tuyệt mỹ mà rơi lệ.”

“…”

Vu Hâm Nghiên chụp xong lại mang kính râm mũ chống nắng lên, “Phong cảnh ở đây đẹp như vậy, không phải chỉ có người yêu với nhau mới được chụp ảnh lưu niệm, mấy đứa muốn chụp thì cứ chụp đi.”

Hứng thú của Tô Giản Thần với chụp ảnh không cao, “Con không muốn.”

Tô Hồi Ý rục rà rục rịch, Tô Đĩnh bên cạnh liếc mắt một cái là thấy, “Em út có muốn chụp một tấm với anh tư ở đây không?”

“Chú tư.” Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo cắt đứt đường giao lưu của hai người.

Tô Đĩnh ngay dưới mắt của Tô Trì, chỉ ngắn ngủi vài giây đã trải hết thảy: Nhảy disco, từ nhập môn đến từ bỏ.

Hắn lôi kéo anh ba Tô chuồn đi, “Bé út, hôm nay anh trông không được ăn ảnh, không chụp đâu.” Nói rồi hai người quay lưng nhanh chóng đi mất.

Tô Hồi Ý cảm thấy cái cớ đó của anh tư có thể so với “điện thoại hết dầu”!

Cậu quay đầu lèm bèm với Tô Trì, “Thế nào là hôm nay trông không được ăn ảnh, anh tư còn mỗi ngày một kiểu được hả?”

Tô Trì bình tĩnh, “Không cần quan tâm đến chú ấy, chú ấy là Kinomoto Đĩnh (2).”

“…”

Hai người đứng ở đó một lúc, Tô Hồi Ý nhìn “Vịnh Tình Nhân” trong lòng vẫn rất muốn đi chụp một tấm. Cậu đoán ban nãy mới Tô Đĩnh kiếm cớ tránh đi là bởi vì tiếng cảnh cáo của Tô Trì, nhắc nhở hai người không được làm chuyện dễ khiến người khác hiểu lầm ngay chỗ công cộng.

Bên cạnh truyền đến tiếng của Tô Trì, “Muốn đi chụp ảnh?”

“Dạ.”

Tô Hồi Ý định nhờ Tô Trì chụp ảnh cho một mình mình —— tuy là giữa một đống các cặp đôi nhìn sẽ hơi ngốc, nhưng mà cũng chỉ ngốc mỗi mấy giây thế thôi.

Tô Trì bỗng nhiên mở miệng, “Đi thôi, tôi tìm ai đó chụp cho chúng ta một tấm.”

Tô Hồi Ý, “?”

Mãi đến khi bị kéo đến trước hồ nước, cậu vẫn còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cô bé cầm điện thoại trước mặt đã dặn dò, “Hai người tạo dáng gì đi, em nói ba hai một là chụp!”

Một bàn tay rơi xuống đằng sau vai, không dán vào quá sát, vẫn giữ khoảng cách không hề có chút nào vượt qua tình anh em.

Tô Trì thấp giọng, “Nhìn ống kinh.”

Tô Hồi Ý thu lại tâm tư bay loạn hơi nghiêng đầu sang phía Tô Trì, chỉnh thành tư thế “Anh hai, đáng tin cậy”.

Tách tách, tấm ảnh rơi vào camera.

Hai người cảm ơn cô gái đó, Tô Hồi Ý nhón lên xem ảnh. Trời xanh mây trắng, thanh sơn bích hồ, hai người trong hình đều có vóc dáng cao ráo, mặt mũi xuất chúng, đứng dựa vào nhau trông có vẻ rất thân thiết.

Bởi vì là tùy ý tìm góc chụp, nên hồ vịnh sau lưng bị chụp thành một hình trái tim hơi nghiêng.

Tô Hồi Ý vẫn rất thật hài lòng, “Anh hai, anh xem anh với em đúng là một đôi anh em thần tiên. Có điều cái trái tim này hơi lệch, ha ha ha!”

“Đi thôi.” Tô Trì lấy lại điện thoại đi ở phía trước, Tô Hồi Ý vui vẻ đuổi theo sau.

Xuyên qua dòng người lui tới, bàn tay đút trong túi quần của hắn vẫn luôn cầm điện thoại.

Tô Trì cảm thấy tấm hình này chụp rất đẹp, tim lệch thì cứ lệch thôi. Dù sao thì hắn vốn thiên vị bất công với người này như thế mà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.