Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống

Chương 69



Tô Hồi Ý theo ánh mắt của ông dời xuống, đột nhiên kịp nhận ra: Đậu mớ, gặm gặm!

Cậu theo phản xạ có điều kiện định giơ tay lên che, song cố kiềm nén lại, “…con làm sao ạ?”

Tô Kỷ Đông dí sát vào hơn, “Chỗ cổ của con…”

Lòng dạ Tô Hồi Ý chợt căng thẳng.

Đúng lúc Tô Trì ở đằng sau cầm nước trà quay lại, nghe vậy thoáng đảo mắt qua cần cổ của Tô Hồi Ý.

Bước chân hắn dừng một chút, tiếp đó làm như không có chuyện gì xảy ra bước lên trước, đặt trà lên bàn, thân hình cao lớn chặn ngang tầm mặt của Tô Kỷ Đông.

Tô Trì ngồi xuống nghiêng đầu liếc mắt nhìn, “Hình như bị đỏ.”

Tô Hồi Ý đúng lúc đó bật ra vẻ mặt mê man và kinh ngạc, “Đỏ?”

Ánh mắt của hai người giao lưu tiếp xúc trên không, ai nấy đều dành ra một giây để cảm thán trước diễn xuất ngẫu hứng của đối phương.

Những người còn lại trên bàn ăn bị động tĩnh bên này thu hút, thi nhau nhìn sang, Lưu Chúc Thành quan tâm hỏi một câu, “Ồ, bị sao thế?”

Tô Hồi Ý lấy lại bình tĩnh, “Có lẽ, có lẽ là điềm may cục bộ.”

Cọng tóc ngố trên đỉnh đầu cậu phối hợp theo xòe ra, “Cả nhà chú Lưu đến chơi, con hiến dâng điềm lành cho mọi người.”

Tất cả, “…”

Tô Trì nhẹ nhàng mở miệng, “Em là thần thú Thượng cổ?”

Tô Kỷ Đông vọt qua lời nói mò của cậu, quay đầu sang nói với Tô Trì, “Con xem xem cổ em mình làm sao vậy, có phải dị ứng cồn hay không?”

“Dạ.” Thế là Tô Trì ở ngay trước mặt tất cả mọi người, giơ tay vén cổ áo Tô Hồi Ý lên, sắc mặt như thường ngó vào bên trong.

Ngay khi ngón tay hắn lướt qua bên gáy thì Tô Hồi Ý còn sốt sắng nín thở.

Nhưng thái độ của Tô Trì lại rất thản nhiên, hoàn toàn như là một anh trai bình thường  đang kiểm tra giúp em trai mình. Hắn chỉ nhìn hai giây, rồi rút ngón tay lại kéo cổ áo lại đàng hoàng, “Không phải dị ứng, chắc là cọ trúng chỗ nào đó nên bị đỏ.”

Tô Hồi Ý từ từ thở ra một hơi, “Hôm nay lúc chơi ở mật thất hình như có bị va trúng.”

Tô Kỷ Đông yên lòng, “Vậy thì chờ một lát nữa cơm nước xong xuôi con xem có cần bôi ít thuốc hay không.”

Tô Hồi Ý cầm đũa gật đầu như giã tỏi.

Lưu Khâm Lăng chìm vào hồi ức: Va trúng phải, sao cô không hề có ấn tượng gì nhỉ? Khả năng duy nhất đó là lúc Tô Hồi Ý ngã vào trong phòng tối.

…cũng không đúng lắm! Cô nhớ là lúc đó, Tô Trì đã ôm chặt eo cậu em trai cưng của mình rồi.

Sau buổi cơm tối, người nhà họ Lưu đã nói lời từ giã.

Cả nhà họ Tô đứng ngoài cửa ra vào tiễn bọn họ, trước khi lên xe Lưu Khâm Lăng vẫn còn băn khoăn chuyện Tô Hồi Ý bị trầy da, cô cẩn thận dặn dò, “Em út, nhớ thoa thuốc nha.”

Điềm lành của Tô Hồi Ý một lần nữa trồi lên mặt, “Dạ vâng ạ.”

Tiễn cả nhà họ Lưu trở về biệt thự xong, Vu Hâm Nghiên nhắc một tiếng nói chỗ để hộp thuốc xong thì cùng Tô Kỷ Đông đi lên lầu.

Tô Hồi Ý tuân theo nguyên tắc đã diễn thì diễn cho tới nên ở lại trong phòng khách, Tô Trì cũng không đi.

Tô Giản Thần còn định nói gì đó, nhưng bị Tô Đĩnh ôm vai kéo đi, “Anh ba, có muốn vào phòng em chơi mô hình không?”

“Chú tư, dạo gần đây chú đặc biệt rất nhiệt tình với anh.” Tô Giản Thần ngờ vực, “Chú có làm chuyện gì có lỗi với anh không đấy?”

Tô Đĩnh cười ha ha.

Người trong nhà đều lục tục lên lầu, Tô Hồi Ý ngồi trong phòng khách, nhìn thấy Tô Trì lấy hộp thuốc ra đặt lên bàn trà.

“Anh hai, định bôi thật ạ?”

Tự mình thoa thuốc cho dấu hôn mình gặm ra, sao cứ cảm thấy khung cảnh đó cứ hơi ảo ma vậy.

Nhỏ một vài giọt thuốc giúp tan máu bầm ra bông gòn, mùi thuốc lan tỏa ra không khí. Tô Trí quơ quơ cục bông gòn trong tay, “Không bôi, anh đang ngụy tạo hiện trường.”

Tô Hồi Ý ca ngợi sự cẩn thận chặt chẽ của hắn, “Anh hai, năng lực phản điều tra của anh mạnh thật.”

Cục bông gòn bị ép vào cạnh thùng ra, tạo ra dấu vết đã được sử dụng, sau đó được ném vào trong, “Ừm.”

Tô Hồi Ý làm quy hoạch sự nghiệp hộ hắn, “Cho dù anh không phải chủ tịch bá đạo, thì làm gián điệp cũng rất thích hợp.”

“…”

Tô Trì đứng thẳng lưng lên vỗ vỗ đầu cậu, trong lúc hoảng hốt nghe như có tiếng nước nhẹ nhàng vang vọng trong phòng khách, “Nghe thấy không?”

Tô Hồi Ý thành kính nhắm mắt, “Đó chắc chắn là thần thú Thượng cổ đang ban phát lời răn của thần.”

Bàn tay dày rộng phủ trên đỉnh đầu cậu, Tô Trì cũng nhắm mắt theo.

Tô Hồi Ý từ khóe mắt he hé mở quan sát hắn, “…anh hai, anh đang làm gì thế?”

“Ké ít may mắn của thần thú Thượng cổ.”

Buổi tối, Tô Kỷ Đông rửa mặt xong ngồi trên ghế salon trong phòng ngủ, lại nhớ đến vết trầy trên cổ đứa út nhà mình.

Vị trí đó thật sự hơi vi diệu, ông nhìn lần đầu còn tưởng là cái gì gì đó, làm giật hết cả mình.

Vu Hâm Nghiên đang ngồi dưỡng da trước bàn trang điểm, thông qua gương liếc nhìn Tô Kỷ Đông ngơ ngơ ngác ngác, “Không lẽ mình vẫn còn nghĩ ván bài hồi chiều đó chứ?”

“Sao lại thế!” Vào lúc này chỉ có vợ chồng hai người, nên Tô Kỷ Đông không giấu suy nghĩ của mình, “Anh đang nghĩ là, Tiểu Ý dễ bị thương thật đấy. Lúc ăn cơm anh thấy cái dấu đó, còn tưởng là… ôi chao, nếu không phải con nó còn chưa có người yêu, đến anh còn thấy hơi ngại.”

Ông nói rồi bỗng nhiên cảnh giác hỏi, “Chắc Tiểu Ý không gạt giấu chúng ta lén hẹn hò yêu đương đó chứ?”

“Mình chỉ biết nghĩ ngơi lung tung thôi.” Vu Hâm Nghiên vỗ tinh chất dưỡng da xong, vặn nắp lọ lại, “Mấy anh chị em tụi nó hôm nay đi chơi chung với nhau, chưa từng tách ra, có thể lén lút hò hẹn với ai được?”

“Ờ… cũng đúng! Coi anh cái tuổi này, đầu với chả óc.”

“Anh như vậy gọi là quan tâm quá thành rối.”

Vợ chồng hai người lại hàn huyên thêm vài câu, đến gần 10 giờ thì chuẩn bị tắt đèn nghỉ ngơi. Đèn lớn trong phòng vang lên một tiếng lạch cạch, tắt, chỉ còn lại một cái đèn bàn nhỏ chạm trổ trên đầu giường, dưới tia sáng dìu dịu Tô Kỷ Đông co người vào trong chăn, bỗng nhiên dừng một chút.

Vu Hâm Nghiên nghiêng đầu, “Có chuyện gì thế, trước khi ngủ quên đi vệ sinh hả?”

“…không phải mà mình.” Tô Kỷ Đông lại trơn tru trở mình nằm ngửa, “Anh đang nghĩ là, Tiểu Ý cũng đến tuổi nên yêu đương rồi. Thằng hai, thằng ba, thằng tư trước đó đã tuyên bố là không cần phải quan tâm đến chuyện tình cảm của tụi nó, còn Tiểu Ý thì chưa nói gì cả. Chúng ta tranh thủ tìm một lúc nào đấy hỏi con thử, xem con nó có muốn giới thiệu đối tượng hay thế nào đấy không nhé?”

“Hỏi thử cũng tốt, đã hỏi ba anh trai rồi mà, không nên để cho Tiểu Ý có cảm giác là chúng ta phân biệt đối xử.”

“Đúng thế, vẫn là mình suy nghĩ chu đáo!”

Sau khi hai vợ chồng thống nhất quyết định xong thì an tâm tắt đèn đi nhắm mắt ngủ.

Dấu vết trên hõm vai Tô Hồi Ý phải qua hai ngày mới từ từ tan đi.

Hai ngày nay cậu đều mặc đồ có cài khuy, tiện cho anh hai mình gặm ở những nơi thấp hơn, không nhảy disco bên bờ vực hiểm nguy nữa. Nhờ có vết xe đổ trước đó rồi, mà trước khi gặm Tô Trì còn có thể lịch sự trưng cầu ý kiến của cậu: Gặm chỗ này được không, hay xuống thấp hơn chút nữa?

Dáng vẻ nghiêm túc, trái ngược một trời một vực với những gì hắn làm.

“Anh hai.” Lúc này Tô Hồi Ý vào bị gặm một cái, cậu ngước cổ khẽ rên một tiếng, “Em cảm thấy khum ổn, khum có chỗ nào ổn cả (1).”

Tô Trì ở trước người cậu ngẩng đầu lên, “Đây là đề trắc nghiệm, có thể chọn nhiều đáp án, nhưng không thể để trống.”

Tô Hồi Ý cúi đầu nhìn dấu vết đậm đậm nhạt nhạt trên người mình, gặm gặm mấy ngày trước mói chỉ đang từ từ phai đi, gặm gặm hôm nay đã lại bao phủ bên trên.

Da dẻ cậu trắng trẻo, chớp mắt một cái như là hoa mơ đỏ rơi trong tuyết, vừa xinh đẹp lại vừa lộng lẫy.

Tô Hồi Ý thở dài nói, “Anh hai thật sự đúng là một người làm vườn cần cù siêng năng.”

Người làm vườn cần cù siêng năng lần nữa vùi đầu cày cấy.

Check in gặm gặm buổi chiều kết thúc, hai người ngồi ực ực nhau trong phòng một lát, tiếng má Ngô gọi ăn cơm từ bên ngoài vọng vào.

Tô Hồi Ý nhanh chóng chuồn về  phòng của mình, giả vờ như không chuyện xảy ra đẩy cửa phòng ra đi theo mấy anh cùng xuống lầu ăn cơm.

Buổi tối trên bàn ăn, cả nhà họ Tô vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Gia đình họ không có nguyên tắc “ăn không nói ngủ không nói”, thời gian dùng bữa mỗi ngày cũng là lúc cả nhà bọn họ giao lưu tình cảm với nhau.

Sang đến tháng 2 là gần Tết xuân, Tô Kỷ Đông bàn về chuyện chuẩn bị ăn Tết, bước đầu ấn định thời gian về nhà là sang năm mới.

“Qua năm là đầu xuân rồi, trở về tìm người chỉnh lý hoa cỏ lại một lượt, công ty cũng bận rộn.” Tô Kỷ Đông nói rồi đảo mắt Tô Hồi Ý đang cúi đầu lùa cơm, “Tiểu Ý tính thế nào con, tiếp tục đi làm với anh hai hả?”

Động tác lùa cơm của Tô Hồi Ý dừng lại, lúc này mới nhớ ra thời gian thử việc của mình đã qua rồi.

“Nếu như anh hai không để ý, vậy thì con vẫn đi làm với anh hai.”

Lời cậu nói đến là khách sáo như thế, giọng điệu hết sức là chí công vô tư, Tô Trì đối diện ngước mắt lên nhìn cậu, tựa như cười mà không phải cười.

Lộp bộp, Tô Hồi Ý bị nhìn mà giật mình trong lòng, cảm thấy tối nay có khả năng mình không kham nổi vườn hoa bên kia mất thôi.

Tô Kỷ Đông nghe vậy chuyển hướng qua Tô Trì, “Anh hai cảm thấy thế nào?”

Tô Trì dời ánh mắt, “Biểu hiện tạm được, muốn ở lại cũng được.”

Giọng nói của hắn càng gắng gượng, đũa trong tay Tô Hồi Ý lạch cạch đánh rơi hai hạt cơm.

Trong khi hai người đang âm thầm lặng lẽ battle với nhau, Tô Kỷ Đông bỗng nhiên mở miệng, “Công việc là công việc, nhưng mà cũng nên suy nghĩ xem xét các đến chuyện cá nhân. Tiểu Ý, con cũng hai mươi mấy rồi, có nghĩ đến việc trải nghiệm yêu đương ngọt ngào không?”

Đậu mớ! Chủ đề đột ngột bất ngờ xoay chuyển, không khí trên bàn ăn bỗng chốc lặng đi.

Đường dây battle của Tô Hồi Ý bị cắt đứt trong giây lát, tầm mắt từ đối diện quăng đến như có thực, mồ hôi lạnh trên người tức khắc tuôn trào, “Không cần phải vội như thế đâu ạ… khi nào nên đến thì sẽ đến thôi.”

Ví dụ như bây giờ.

Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên liếc nhìn nhau một cái, Vu Hâm Nghiên tiếp lời, “Con đừng ngại, bây giờ con không được tiếp xúc với nhiều người, nên lựa chọn vẫn còn bị hạn chế.”

Tô Hồi Ý nhìn thoáng qua Tô Trì nằm trong diện lựa chọn hạn chế, hình như người nào đó đang kiềm chế không phát ra tiếng “ha ha”, “…”

Vu Hâm Nghiên, “Con xem, có cần giới thiệu đối tượng cho con hay không —— ”

Cạch, bát sứ chạm vào mặt bàn, Tô Trì buông bát xuống vẻ mặt thản nhiên. Tô Hồi Ý vội vàng từ chối, “Không không không… không cần ạ, tâm trí của con vẫn chưa phát triển đầy đủ!”

Trong khoảnh khắc, bàn ăn im lặng tập thể.

Ánh mắt Tô Kỷ Đông phức tạp, “Ừm, nếu con thật sự không muốn thì thôi, Tiểu Ý… con không cần phải nói mình như vậy.”

Tô Hồi Ý, “…”

Ăn cơm tối xong cả nhà ra ngoài đi bộ một vòng.

Sau khi về nhà, Tô Hồi Ý lên lầu tắm rửa sạch sẽ, mới từ phòng tắm đi ra cửa kính bị gõ vang.

Cốc cốc, Tô Trì đứng ở bên ngoài, ánh mắt xa xăm.

Cậu đắp khăn tắm đi qua mở cửa, “Anh hai.”

Tô Trì liếc nhìn khe cửa chật hẹp, “Cánh cửa này mở không tệ, xứng đôi với anh lắm.”

“…”

Tô Hồi Ý lập tức nắm cửa kéo ra mức to nhất.

Tô Trì cất bước đi vào trong phòng rồi trở tay đóng cửa lại, ôm người gặm một cái. Hoa mơ rơi dưới xương quai xanh, tươi mới xinh đẹp.

Thông qua cường độ gặm gặm Tô Hồi Ý nhạy cảm nhận ra được tâm trạng của anh hai mình không tốt, cậu giơ tay lên víu ngược lại, “Anh hai, em thấy nhiều biết rộng.”

Cường độ hoa mơ rơi dần dịu đi.

Tô Hồi Ý vỗ người hắn dỗ dành, “Anh hai là vip vip pro!”

Động tác trên người bỗng dưng hơi ngưng lại. Một giây sau, một sức mạnh truyền đến từ bên hông, cậu ngửa về sau thuận thế ngả lên chiếc giường mềm mại đàn hồi.

Trọng lượng đè trên đó rất nặng, lại khiến cho người ta có cảm giác đầy đặn chân thật. Tô Hồi Ý ôm tấm lưng rộng vững chãi của Tô Trì, cảm nhận được hơi thở nóng rực phả vào hõm vai.

Tô Trì vùi đầu thở nhẹ, “Em chỉ biết ghẹo anh thôi.”

Tô Hồi Ý oan lắm, “Rõ ràng là em nói thật.”

Bên hông bị nắm càng chặt hơn, “Tạm thời em đừng nói nữa.”

Cậu ngoan ngoãn im lặng, hai người một trên một dưới chui rúc trong chăn một lúc, không biết đã qua bao lâu, Tô Hồi Ý cảm thấy người mình khe khẽ lay động.

Khuôn mặt nho nhỏ của cậu đỏ lên, “Anh hai, ôm thì ôm thôi, anh đừng lắc…”

Bầu không khí ngưng đọng hai giây, trọng lượng trên người đột nhiên nhẹ đi. Một giây sau, cánh tay bị vớt lên!

Tô Hồi Ý còn chưa kịp ngộ ra có chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy bên ngoài mơ hồ vang lên hai tiếng cửa mở, cậu bị Tô Trì kéo đi bước nhanh ra hướng cửa phòng ——

“Anh hai, anh định dẫn em tham gia chạy đêm tập thể…”

Tô Trì lạch cạch một tiếng kéo cửa phòng ngủ ra, quay đầu lại nhìn cậu trong đôi mắt đó ẩn chứa sóng tình nồng đậm. Như là con thú đực bị nguy hiểm bất ngờ xuất hiện cưỡng chế cắt ngang quá trình tìm bạn đời, ánh mắt kiềm nén sự khốc liệt, “Là động đất, Tô Hồi Ý.”

Tô Hồi Ý hịt mạnh lên một hơi, không khí kiều diễm phút chốc tiêu tan trong lúc trời đất rung chuyển, cậu cuống quít theo sát bước chân Tô Trì.

Cửa phòng ngủ mở, gió lạnh rót vào cổ áo rộng mở, cậu giơ tay túm cổ áo lại.

Hai người mới từ trong phòng đi ra, lập tức đối diện với Tô Kỷ Đông và Vu Hâm Nghiên từ trên lầu ba đi xuống.

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Trì: Bồ câu bự giương cánh sát bên rìa bị phát hiện.

__

(1) “Em cảm thấy khum ổn, khum có chỗ nào ổn cả.”: Nguyên văn là “我觉得不阔以, 哪里都不阔以.”

Chỗ不阔以 – bù kuò yǐ, cách nói dễ thương của từ 不可以 – bù kěyǐ – không thể nào.

– —–oOo——


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.