Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 120: Phiên ngoại 8



Editor: Hạ Cẩn

Beta: dailynhu16

Hôm sau.

Hai bố con đầu đội mây đen, mặt không cảm xúc, một ngồi trên ghế lái, một ngồi chễm chệ trên ghế sau, biểu cảm buồn rầu nghiêm nghị của hai người đồng bộ dị thường.

Trình Nhạc Đạc đối mặt Trình Tuyển thì không còn là cục bột mềm mại nữa. Vẻ mặt tuyệt tình lãnh khốc: “Con muốn mẹ đi cùng.”

Trình Tuyển một tay vịn tay lái, ung dung nói: “Con cho rằng bố không muốn?”

Trình Nhạc Đạc: “…”

Trình Tuyển: “…”

Quả nhiên hai tên này vẫn không thể chuyện với nhau được.

Hai cha con xuất hiện tại nhà trẻ tạo ra một vụ chấn động lớn, mấy bé gái lớp bên cạnh đều kéo bố mẹ muốn sang bên này chơi, mấy cô giáo đối mặt với Trình Tuyển cũng không tự chủ được mà thẹn đỏ mặt, xốc lại tinh thần vội vàng tiếp đón các vị phụ huynh dẫn con trở lại lớp học.

Trăm cay nghìn đắng. Cuối cùng cũng đâu vào đấy.

Không khí giữa hai tên đầu sỏ vẫn tràn ngập một cảm giác khó tả, thẳng đến lúc bắt đầu tổ chức thi đấu, có thể tự do hoạt động, Trình Tuyển ngồi trên ghế ngẩn người, Trình Nhạc Đạc thì được cô giáo thông báo, bất đắc dĩ chuẩn bị hạng mục chuẩn bị thi đấu.

Lúc này, mấy bé gái rụt rè đi lên trước, nhìn Trình Tuyển, xấu hổ nói: “Bố, mẹ đi đâu rồi ạ?”

Trình Tuyển:?

Tựa như nhận ra sự sững sờ của anh, mấy bé gái líu ríu một phen, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên nói: “Không sao, xin ngài thứ cho chúng con đường đột. Về sau kính xin chiếu cố nhiều hơn ạ.”

Trình Tuyển:???

Cố đợi mấy cô bé kia đi khuất dạng, Trình Tuyển lập tức gửi tin nhắn cho Nguyễn Thu Thu.

Trình Tuyển: Anh muốn về sớm.

Nguyễn Thu Thu trả lời nhanh: Anh thử xem:)

Trình Tuyển:…

Trình Nhạc Đạc vô cùng không vui. Vốn phải được cùng Nguyễn Thu Thu tham gia mấy trò chơi thú vị, bây giờ thì ngược lại, những thứ mong mỏi đều tan vỡ. Bé xụ mặt đi đến trước mặt Trình Tuyển, nói: “Lát nữa bố phải ôm con chạy một vòng, dẫm nổ bóng.”

Trình Tuyển hừ một tiếng, còn không kiên nhẫn hơn cả Trình Nhạc Đạc.

Anh vô thức muốn từ chối, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Nguyễn Thu Thu nổi giận đùng đùng, lời đến khóe miệng lại nuốt xuống. Trình Tuyển đút tay vào túi đứng dậy: “Đi.”

Trình Nhạc Đạc: “Không được thi đấu cho có, sẽ rất mất mặt.”

Lại bị oắt con đâm trúng tâm sự, Trình Tuyển chậm rãi liếc nó một cái, quyết định lại gạch thêm một cái cho Trình Nhạc Đạc vào sổ đen.

Thể lệ trò này là ôm con chạy một vòng trở về chỗ cũ rồi dẫm nát quả bóng buộc trên chân, yêu cầu lúc chạy không thể dẫm lên bóng.

Nhà khác đều ôm con vào lòng, đôi bố con nhà này lại nổi bật vô cùng. Trình Tuyển vác Trình Nhạc Đạc lên vai như vác bao gạo, mặc dù tư thế như vậy không được đẹp cho lắm, sự tồn tại của hai người vẫn được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng, ngay cả gia đình đối thủ cũng không nhịn được vỗ tay reo hò cho bọn họ, suýt quên mất nhà mình cũng đang thi.

Tiếng thét của các bé gái vang lên từ góc khuất.

“A A A chồng ơi cố lên! Bố ơi cố lên!”

“Nhạc Đạc nhà mình đẹp trai quá đi!”

Trong nháy mắt, phảng phất toàn bộ chỗ này đã biến thành sân khấu trình diễn chạy bộ của bọn họ.

Trình Tuyển: “…”

Trình Nhạc Đạc bị vác trên vai, từ chối ôm Trình Tuyển, vẻ mặt tàn khốc: “Chớ kinh ngạc, con có rất nhiều fan.”

Vừa dứt lời, trọng tài tuyên bố bắt đầu, Trình Tuyển ôm cậu chạy nhanh về trước, thân thể lắc lư kịch liệt dọa Trình Nhạc Đạc sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vội vội vã vã ôm chặt Trình Tuyển như bạch tuộc, cảm nhận thế nào là nhanh như gió.

Trình Tuyển không hề ậm ờ, lập tức chạy vòng lại, giẫm bóng, động tác nhanh chóng lưu loát, về đích đầu tiên trong những tiếng hét chói tai của mấy bé gái.

Trình Nhạc Đạc ngây người.

Nó vốn tưởng rằng Trình Tuyển sẽ chậm rãi từ từ hoàn thành trò chơi, không ngờ Trình Tuyển còn tận tâm hơn cả nó, thế mà cầm được giải nhất.

Trình Tuyển đứng tại chỗ, làm việc tốt không để lại tên.

Nếu như không có gì mang về cho Nguyễn Thu Thu nhìn thì vô cùng có khả năng là anh sẽ không trèo lên được cái giường lớn mềm mại kia. Nói thắng là phải thắng, thái độ không thể ậm ừ được.

Mấy trò sau, Trình Tuyển đều thể hiện cực kỳ ưu tú. Trình Nhạc Đạc phối hợp với Trình Tuyển, nó chơi đến mướt mải mồ hôi lại vui vẻ dị thường.

Trong tiếng hoan hô của một đám bé gái, hai người trở lại xe, đóng chặt cửa xe, ngăn cách sự ồn ào của bên ngoài. Trình Nhạc Đạc ôm một đống phần thưởng, khóe môi lãnh khốc hơi nhếch lên, nó quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, ra vẻ già dặn nói: “Biểu hiện cũng không tệ.”

Với tư cách một người bố.

Lần này, Trình Tuyển cũng không nói ra lời kỳ quái nào.

Anh ngồi trên ghế lái nói: “Muốn ăn bánh gato không?”

Trình Nhạc Đạc sửng sốt, gật đầu: “Có.”

Trình Tuyển lái xe, hai bố con đi đường rất tĩnh lặng, đại khái là Trình Nhạc Đạc không ngờ Trình Tuyển sẽ chủ động mời, khóe môi cong lên không ngừng được, thẳng đến lúc Trình Tuyển đỗ xe vào ven đường. Bọn họ thường xuyên tới tiệm bánh này, cách nhà không xa, bánh trong tiệm bán rất đắt hàng, đến tầm trưa sẽ có một vài loại bánh hết hàng.

Trình Nhạc Đạc thích ăn bánh gatô ngàn tầng vị xoài nhất, vẻ ngoài thì bé tỏ ra rất tỉnh táo, kì thực trong lòng đang âm thầm cầu nguyện hi vọng vẫn còn bánh.

Hai người xuống xe, nương theo tiếng chuông gió tiến vào tiệm, phía trước còn hai người đang xếp hàng.

Hai cha con vừa xuất hiện liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, đám người xì xào bàn tán, kinh diễm đánh giá. Chủ tiệm bình tĩnh hơn nhiều, mỉm cười với hai vị khách phía trước.

“Chào ngài, xin hỏi ngài cần gì?”

“Tôi muốn…”

Hai người phía trước lựa chọn loại bánh mình muốn ăn, không bao lâu sau, sau lưng bố con Trình Tuyển lại có thêm mấy người nữa, trùng hợp cũng là người lớn dắt theo trẻ con.

Trình Nhạc Đạc sốt sắng nhìn chằm chằm bánh kem ngàn tầng vị xoài trong tủ kính, chỉ còn lại một cái cuối cùng, thật may mấy người phía trước không chọn bánh này.

Đến phiên Trình Nhạc Đạc, bé chỉ vào bánh ngàn tầng vị xoài: “Chào dì ạ, cháu muốn cái này.” Chọn xong bánh xoài rồi lại chọn thêm mấy cái bánh kem nữa, đều là Nguyễn Thu Thu thích ăn, Trình Tuyển đứng ở một bên chờ trả tiền.

Đúng lúc này, bé trai sau lưng khóc sướt mướt chỉ vào Trình Nhạc Đạc: “Con cũng muốn cái này!”

“Xin lỗi, chỉ còn lại cái cuối cùng, muốn ăn ngày mai lại đến nhé!”

Bé trai này thấp hơn Trình Nhạc Đạc một ít, không thèm nghe, ngồi dưới đất khóc sướt mướt, khiến bố mẹ lúng túng. Trình Nhạc Đạc cúi nhìn bánh kem ngàn tầng đã gói kỹ, trong lòng nuối tiếc, do dự nhìn bé trai.

“Cho em đi mà cho em!” Có lẽ làm ầm ĩ như thế đã quen, bé trai khóc sướt mướt, đôi bố mẹ ôm hy vọng nhìn Trình Nhạc Đạc.

Bé giật giật môi, quyết định đưa bánh gato tặng cho cậu bé kia vậy. Ba ba ma ma dạy bé, phải hài hòa thân thiết, không thể giật đồ, phải yêu thương các bé nhỏ tuổi hơn.

Trình Nhạc Đạc tìm đến phía Trình Tuyển.

Trình Tuyển xách túi bánh gato, đi thẳng đến cửa thủy tinh, không thèm quay đầu lại nói: “Đi.”

Trình Nhạc Đạc:?

Bé trai đang khóc rống sững sờ, khóc càng to hơn.

Bố bé trai kia không nhịn được lầm bầm: “Làm bố mà không biết đường làm gương cho con cái…”

Bước chân Trình Tuyển khựng lại.

Anh chậm rãi nghiêng mặt qua, liếc nhìn bọn họ. Bé trai ngừng khóc, mong đợi nhìn Trình Tuyển lại gần bọn họ, sau đó, ngón tay cầm vào mũ Trình Nhạc Đạc, nói: “Bố dạy con thế nào?”

Trình Nhạc Đạc mờ mịt chớp chớp mắt.

Anh rũ mắt xuống, giọng anh rất rõ ràng trong tiệm bánh gato yên tĩnh, tất cả mọi người ở đây đều nghe được rõ ràng: “Dù cho có lúc không khiêm nhường cũng không cần áy náy. Con cũng chỉ là trẻ con.”

Lời của Trình Tuyển đã đủ khách khí.

Ý của anh rất rõ ràng, cùng là hai đứa trẻ, dựa vào đâu không nhường nhịn thì là không hiểu chuyện? Bọn họ coi mình là ai?

Nói xong, kéo mũ Trình Nhạc Đạc xách túi bánh ngọt ra khỏi cửa hàng, để lại hai vợ chồng kia nhìn nhau, sắc mặt đen như đít nồi. Bé trai còn muốn tiếp tục khóc, nhưng lại không biết cha mẹ đang bị mất mặt, trong lòng đang không thoải mái, giữ chặt cậu bé, bàn tay đập vào mông: “Sao lại không hiểu chuyện thế hả! Suốt ngày chỉ biết khóc!”

Lần này thì cậu bé thật sự khóc thét lên.

Hai bố con lên xe, Trình Nhạc Đạc ngồi ở hàng sau, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trình Tuyển thắt dây an toàn, ung dung nói: “Khiêm nhượng là tốt, nhưng nếu có người khiến con thấy không thoải mái thì cũng không cần phải đối xử khách khí.”

Mắt Trình Nhạc Đạc sáng lên, trả lời dứt khoát dị thường.

“Con biết rồi!”

Hai người lại im lặng.

Trình Tuyển nói: “Mỗi lần bố thắng được phần thưởng của trường học, mẹ bố đi mua bánh gato.”

Trình Nhạc Đạc dè dặt hỏi: “Là bà nội sao?”

Bé không giống nhà khác, nhà khác có bà ngoại bà nội, từ lúc rất nhỏ Trình Nhạc Đạc đã lờ mờ nhận ra, ông bà đã đi “một thế giới khác”, bởi vậy bé không dám tùy tiện nhắc đến bố mẹ của bố mẹ. Bé nghĩ, bố mẹ không có phụ huynh nhất định sống rất khó khăn.

Trình Tuyển ừ một tiếng.

Anh nói: “Con ở trường phải cố gắng học tập nhưng cũng phải vui vẻ. Nếu có phiền não có thể nói hết với bố.”

Câu nói này, từ nhỏ đến lớn Trình Tuyển đã nghe qua vô số lần.

Trong đầu anh đến giờ vẫn còn nhớ mãi gương mặt tươi cười dịu dàng kia, luôn luôn khích lệ anh. Mỗi lần nghe được câu này, Trình Tuyển đều rất thỏa mãn. Anh nghĩ có lẽ anh cũng nên cổ vũ Trình Nhạc Đạc giống như bà ấy đã cổ vũ anh.

Gương mặt non nớt của Trình Nhạc Đạc vô cùng nghiêm túc.

Giống như câu trả lời của Trình Tuyển lúc trước, bé gật gật đầu, nói: “Được.”

Từ sau khi bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc có thể ngủ một mình, phòng sách của Trình Tuyển liền bị chiếm đóng, cải tạo thành phòng của Trình Nhạc Đạc, bên trong dán các loại poster phim hoạt hình kỳ kỳ quái quái,. Mỗi khi anh bước vào phòng của Trình Nhạc Đạc ngắm nhìn căn phòng mình đã dùng vài chục năm, thật muốn tẩn Trình Nhạc Đạc một trận.

Gian phòng của Trình Nhạc Đạc ngoại trừ tủ quần áo, giá sách, đồ chơi, bàn đọc sách chính là một chiếc giường nhỏ mềm mại.

Chớ nhìn vẻ ngoài lãnh khốc của bé mà nhầm, kỳ thực ga giường của bé có hình heo Peppa đấy.

Quan trọng nhất chính là, đầu giường còn đặt một thùng giấy nhỏ cũ nát. Mỗi khi Trình Nhạc Đạc chiến tranh lạnh với ba ba, lúc không vui đều sẽ tủi thân núp trong thùng giấy nhỏ, chờ Nguyễn Thu Thu tới tới an ủi bé.

Bé coi thùng giấy xem như vật kỷ niệm quan trọng nhất, mỗi khi hỏi Nguyễn Thu Thu vì sao lại có thùng giấy như như thế này, Nguyễn Thu Thu đều cười ha ha hôn má bé, bởi vì bé được ông trời chuyển phát nhanh đưa tới gấp nên để lại thùng giấy con.

Bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc bởi vậy đã viết một bài văn non nớt tên là « Yêu như thùng giấy », đã thế còn đạt được giải đặc biệt toàn thành phố cho tiểu học năm nhất.

Biết sự thật, Nguyễn Thu Thu cứng họng.

Trình Nhạc Đạc không biết tại sao mỗi lần các chú các dì đến nhà mình đều sẽ nén cười nhìn giấy khen trên tường. Nhất là chú Đồ, từng ấy tuổi rồi mà còn không đứng đắn bằng nó, làm bố rồi mà vẫn bị dì Ấm đánh, Trình Nhạc Đạc đột nhiên cảm thấy, so với chú ấy, bố nó vẫn có địa vị hơn nhiều lắm.

Chú Tiêu Phiền có mang dì xinh đẹp tới mấy lần, số lần bọn họ tới là ít nhất, nghe nói là định cư ở nước ngoài.

Chú Phó Tử Trừng vẫn chưa thoát kiếp FA, mỗi lần gặp mặt không thể chọc vào chuyện đau lòng của chú ấy, nếu không chú sẽ khóc bù lu bù loa lên cho xem.

Trình Nhạc Đạc còn gặp cả chú Cố Du nữa.

Bé luôn cảm thấy ba ba không thích chú Cố Du, thế nhưng hai chị em sinh đôi nhà chú Cố Du thật sự đáng yêu, vừa đơn thuần lại dễ lừa, cam tâm tình nguyện chia sẻ với Trình Nhạc Đạc bất cứ đồ ăn ngon hay đồ chơi vui nào. Trình Nhạc Đạc một lòng chỉ muốn bánh kẹo ngọt ngào, không có hứng thú với mấy cô bé, mỗi lần hai cô bé nói muốn chơi trò vợ chồng, bé đều lạnh lùng từ chối.

Ma ma nói cậu còn chó hơn cả ba ba, Trình Nhạc Đạc không thể nào hiểu nổi.

Rốt cuộc “chó” là từ hình dung cái gì vậy?

Một trận tuyết lớn phủ xuống rừng cây kiên cố. Nguyễn Thu Thu kéo rèm cửa, nháy mắt, màu tuyết trắng loá mắt làm cô nhéo mắt lại, khó chịu vuốt vuốt: “Tuyết rơi rồi.”

Lời cô vừa dứt, phòng khách lập tức truyền đến tiếng bước chân lạch bạch, quả nhiên, Trình Nhạc Đạc gõ gõ cửa sau đó chạy vọt vào, dang tay muốn Nguyễn Thu Thu ôm ôm.

Đã lên tiểu học rồi mà về đến nhà vẫn là cục bột bi ba bi bô. Ai có thể từ chối một khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương cầu ôm một cái? Nguyễn Thu Thu ôm bé vào lòng, hôn lên má bé, cười nói: “Ngủ ngon không?”

Trình Nhạc Đạc rúc vào lòng cô, giọng mềm mại: “Mama, chúng ta đi đắp người tuyết được không?”

“Được. Chúng ta đi ăn sáng trước rồi đi nhé.”

Trình Nhạc Đạc được đồng ý, tức tốc hôn chụt một cái lên má cô, phấn khởi chạy hùng hục đi toilet rửa mặt.

Đang rúc trong chăn ấm, Trình Tuyển mơ màng ngồi thẳng người, chăn trượt xuống lộ ra nửa người trên trần trụi của anh, trên xương quai xanh còn có quả dâu Nguyễn Thu Thu lưu lại. Nguyễn Thu Thu thấy vậy, mặt đỏ tim run, bước lên vứt quần áo cho anh: “Mau mặc vào, đừng để con thấy.”

Trình Tuyển thuận tay kéo cổ tay cô lại, kéo Nguyễn Thu Thu vào lòng. Nguyễn Thu Thu khẽ a lên một tiếng, một gương mặt anh tuấn phóng đại trước mắt, dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi cô.

“Em còn chưa chúc anh buổi sáng tốt lành.”

“Mama con…”

Giọng Trình Nhạc Đạc bỗng nhiên vang lên, cửa bị đẩy ra. Nguyễn Thu Thu vô thức nhét Trình Tuyển lại vào chăn, nhưng trong mắt bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc, mama nhét ba ba vào chăn chắc chắn là đang rất tức giận, định đánh ba nó.

Trình Nhạc Đạc sững sờ, cười: “Mẹ cố lên!”

Đợi lát nữa rồi bé lại vào vậy.

Nguyễn Thu Thu đưa mắt nhìn bé đi xa: “…”

Trong ổ chăn im lìm tối tăm, Trình Tuyển nói: “Anh cảm thấy chúng ta nên đổi sang một căn nhà to hơn.”

Nguyễn Thu Thu: “… Chắc vậy.”

Cái phòng này đã không chịu nổi một nhà ba miệng hành hạ.

Ăn bữa sáng, ba người ăn mặc kín mít xuống lầu. Nói là đắp người tuyết nhưng lại phát hiện tuyết không đủ nhiều, tích tụ đắp ra sản phẩm thì hiệu quả cũng không tốt, Trình Nhạc Đạc hơi thất vọng. Để dỗ bé vui, Nguyễn Thu Thu ném cho bé một quả cầu tuyết, Trình Nhạc Đạc kêu a một tiếng, lập tức vui vẻ ném trả đũa.

Hai người có qua có lại chơi cực kì vui vẻ, hồi lâu, Nguyễn Thu Thu hơi mệt, ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.

“Hai người chơi cũng vui mà!”

Trình Nhạc Đạc nhìn Trình Tuyển với ánh mắt mong chờ.

Mặt Trình Tuyển không cảm xúc, nhặt một nắm tuyết trên đất, nắm chặt, ném về phía Trình Nhạc Đạc. Trình Nhạc Đạc phản ứng cực nhanh, thoát được xong lập tức ném tuyết đến chỗ Trình Tuyển, khung cảnh hài hòa làm Nguyễn Thu Thu cảm thấy hạnh phúc vô biên.

Cô cầm điện thoại lên chụp lại khoảnh khắc này.

Đúng lúc, Trình Nhạc Đạc cầm một quả cầu tuyết ném vào quần áo Trình Tuyển, áo lông màu đen nở ra một bông hoa màu trắng, Trình Nhạc Đạc vui vẻ cười khanh khách, đánh xong thì chạy.

Trình Tuyển bốc lên một nắm tuyết.

trong màn hình điện thoại của Nguyễn Thu Thu chỉ thấy quả cầu tuyết của Trình Tuyển chuẩn xác bay đi, bộp một tiếng đập trúng gáy Trình Nhạc Đạc. Tựa như diều đứt dây, mới còn sung sướng chạy, bạn nhỏ Trình Nhạc Đạc cắm đầu vào đống tuyết.

Trình Nhạc Đạc, nằm liệt giữa đường.

Trình Tuyển: “Bố thắng, end game.”

Giơ điện thoại di động – Nguyễn Thu Thu: “…”

Cô biết ngay Trình Tuyển không làm nổi chuyện gì nên hồn mà.

Một nhà ba người về đến nhà, thay quần áo, Trình Nhạc Đạc bấm mở TV, nương theo tiếng nhạc quen thuộc, phim hoạt hình bắt đầu chiếu. Nguyễn Thu Thu không biết là, ngoài mặt Trình Nhạc Đạc không nói gì nhưng mỗi khi các bạn học mua các loại đồ dùng học tập, thảo luận bộ phim hoạt hình thích xem nhất, trong lòng bé lại tràn đầy kiêu ngạo.

Đây là mẹ bé tham dự chế tác đó! Bé còn có poster độc nhất vô nhị có chữ kí!

Trong suy nghĩ của Trình Nhạc Đạc, mama vẽ tranh siêu cấp cừ, mama nấu cơm siêu cấp ngon, mama là người xinh đẹp nhất toàn thế giới, mama không gì không làm được.

Về phần Trình Tuyển.

A, chỉ là một tên đàn ông có mấy đồng tiền.

Bên ngoài đều nói ông chủ Gia Trừng lợi hại đến mức nào, ngưỡng mộ baba Trình Nhạc Đạc cỡ nào, trong mắt bé chỉ có cảnh Trình Tuyển mỗi ngày lẽo đẽo đi sau lưng Nguyễn Thu Thu y như một con chó Golden Retriever cỡ lớn cầu vuốt ve, không có tí khí thế nam tử hán nào!

Trình Nhạc Đạc nghĩ thì nghĩ thế nhưng vẫn bán manh để Nguyễn Thu Thu thơm thơm nó.

Tôn nghiêm đặt sang một bên trước! Đợi lát nữa rồi cầm lên sau! Bé, nói được thì làm được!

Trình Tuyển đứng một bên âm u nhìn.

Quả nhiên, bài tập ở trường chưa đủ nhiều.

Đến sinh nhật Trình Nhạc Đạc, các chú các dì đều mua quà đến chúc mừng bé. Nguyễn Thu Thu mua một chiếc bánh gato lớn siêu cấp, làm một bàn thức ăn ngon. Nhiều năm qua đi, số miệng ăn chực tăng trưởng kịch liệt, căn nhà sắp không chứa nổi bọn họ rồi.

Cắt bánh gatô, dạ dày Nguyễn Thu Thu bỗng nhiên cuộn lên, nôn khan.

Trình Tuyển phản ứng cực nhanh, hỏi: “Làm sao vậy, không thoải mái?”

“Em không biết…”

Ôn Thiến bên cạnh ánh mắt quỷ dị hỏi: “Không phải cô—— ” lại mang thai chứ!!!

Nguyễn Thu Thu tỉnh táo suy nghĩ một lát mới phát hiện đúng là đã lâu rồi bà dì không đến thăm cô, không biết khâu tránh thai nào xảy ra vấn đề.

Cô ngẩng đầu, căng thẳng nhưng lại mong đợi nhìn Trình Tuyển.

Trình Tuyển ngu ngơ chôn chân tại chỗ.

Hồi lâu sau, anh mới chậm chạp mở miệng: “Chuyển nhà thôi.”

—— Vĩnh viễn không kết thúc ——

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.