Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 158: 158: Chương 157



Phạm Gia Huân là gay, điều đó không có nghĩa hắn được trai nào thả thính cũng sẽ đổ.

Nhất là khi người thả thính lại là một tên lãng tử nửa mùa chỉ thả thính cho vui chứ không phải để yêu đương.
Phạm Gia Huân không cảm xúc, cố bình tĩnh trước nam phụ thần thần kinh Nguyễn Kình Thiên.

Cũng cố gắng kìm nén để không thốt nên bất cứ câu gì để cho Nguyễn Kình Thiên uốn ngang uốn dọc ý nghĩa thực tế của nó.
Phạm Gia Huân vừa bình tĩnh chưa được mấy phút, Nguyễn Kình Thiên lại lượn lờ ngay trước mắt.

Lần này anh ta không lập tức phun ra câu gì buồn nôn như kịch bản mà lại đưa cho hắn chai nước: “Từ từ, bình tĩnh.

Lần này người ta xin lỗi cậu, nghiêm túc!”
Nói xong còn làm ra cái mặt phụng phịu như thể đang làm nũng kiểu: Không uống nước là không tha thứ cho người ta, người ta dỗi bây giờ!
Thanh niên không sức chống cự với loạt hành động dễ thương – Phạm Gia Huân đã mềm lòng.

Sự phòng bị cao độ nhanh chóng hạ nhiệt xuống thành trạng thái nửa tin nửa ngờ, Phạm Gia Huân vặn nắp chai nước ra.

Hắn vừa uống được một ngụm, trong lòng đang thầm đánh giá hành động nghiêm túc bất thường của Nguyễn Kình Thiên thì từ anh ta đã bước nhanh thêm một bước khẽ vỗ vào bụng hắn, Phạm Gia Huân giật mình + phản xạ có điều kiện lập tức phun hết toàn bộ nước trong miệng ra phía trước.

Mà ngay phía trước của Phạm Gia Huân còn ai ngoài người vừa nghịch ngu vừa gợi đòn siêu cấp Vip-pờ-rồ Nguyễn Kình Thiên.

Võ Lương Lâm – kẻ đã xui dại Nguyễn Kình Thiên – nhìn thấy kết quả kiểu: Ờ-MÂY-ZING-GÚT-CHÓP!
Sau một giây đứng hình vì hành động nghịch ngu hết phần thiên hạ của chính mình.

Vẫn là nam phụ Nguyễn Kình Thiên: “Thịnh à! Người ta biết Thịnh hay ngượng ngùng, nhất định là vì thịnh muốn hôn người ta từ A đến Z nên mới dùng cách hôn gián tiếp này!”
Phạm Gia Huân: “…”
Hệ thống 10578: “…” Nhây như tó!
Võ Lương Lâm: “…” Tại hạ éo thể lường trước nước đi này và tại hạ cũng éo thích nước đi này.
Quay người, trưng ra một bóng lưng lạnh nhạt, Phạm Gia Huân hít sâu một hơi, cố bình tĩnh để rời đi nơi khác.

Ai ngờ Nguyễn Kình Thiên vẫn tiếp tục dạng mồm ra: “Thịnh ơi! Thịnh à! Thịnh ngượng ngùng trông dễ thương thật sự đó nha! Chai nước đó Thịnh cứ giữ làm tín vật định tình của đôi ta nhớ!~~~”
Phạm Gia Huân chưa đi được mấy bước đã nổi điên mà phải quay ngoắt lại, rồi ném thẳng chai nước vào mặt Nguyễn Kình Thiên.

Ai ngờ phản xạ của Nguyễn Kình Thiên không phải là thứ mà ai cũng có được, anh ta vẫn cười cười kiểu đểu đểu của trai hư mà dùng một tay bắt lấy chai nước.

Sau khi bắt được chai nước bằng một động tác không thể nào ngầu hơn, Nguyễn Kình Thiên lại dùng vẻ mặt phụng phịu tiến đến chỗ Phạm Gia Huân nũng nịu:
“Thịnh có biết Thịnh ra sức như vậy làm người ta đau lắm không?”
Khổng Huỳnh Dương và đồng bọn cười như chưa từng được cười.

Mặt của Võ Lương Lâm thì đen hơn mực.
Chụy em hủ nữ trong lớp khác đi ngang qua đây vô tình nghe được câu nói của Nguyễn Kình Thiên mà hai mắt mở to, ai nấy quay qua nhìn nhau, trao cho nhau ánh mắt cùng nụ cười kiểu: “Chúng mày có nghe thấy những gì tao nghe thấy không, chúng mày có thể tưởng tượng ra sự kiện nào có thể dẫn đến câu nói này không?”
Ngạo kiều mỹ công Trác Văn Thịnh x hệ bán manh thích làm nũng thụ Nguyễn Kình Thiên.
Ngay lập tức, cả nhóm rén về phía Khổng Huỳnh Dương đang cười như được mùa để thăm dò tình hình.

Bởi nhìn biểu cảm cười muốn rách khóe miệng của họ thì có vẻ không khớp với những gì cả nhóm nghĩ cho lắm.

Tốt nhất vẫn nên tìm hiểu trước khi xác định.
Sau khi hỏi han rõ ràng, vẫn là các chụy em: Mặt dày vô sỉ thích thả thính công – Nguyễn Kình Thiên x Ngạo kiều xù lông thụ, tức mà ếu làm được gì – Trác Văn Thịnh.
Bên này, Võ Lương Lâm vốn đã khó chịu ra mặt khi nhìn thấy độ mặt dày của Nguyễn Kình Thiên, cùng sự đeo bám Trác Văn Thịnh của anh ta; hiện tại biểu cảm lại càng thêm âm u hơn khi thấy cái nhóm hủ mà ai ai trong trường cũng biết đó nhìn Nguyễn Kình Thiên và Trác Văn Thịnh như nhìn một đôi tình nhân.
Vì thế, Võ Lương Lâm đã làm ra một quyết định, đó là hẹn Nguyễn Kình Thiên sau giờ học ra nói chuyện.
Ca dao của các cụ quả không sai: “Lên non cho biết non cao.

Xuống biển cầm sào cho biết cạn sâu”
Không đánh thì thôi, đánh rồi mới biết trình độ chỉ biết dùng gậy phang loạn xạ của mình hoàn toàn không thể là đối thủ của Nguyễn Kình Thiên.

Khống chế Võ Lương Lâm trong một động tác, Nguyễn Kình Thiên vẫn duy trì nụ cười trên môi: “Tao không biết và cũng không muốn biết lý do tại sao mày muốn đánh nhau với tao.

Tao chỉ muốn nói rằng trước khi dùng vũ lực để tìm đến tao thì mày nên tự nâng level trước đã, ha!”
Trong khi Võ Lương Lâm đang bị vũ lực của Nguyễn Kình Thiên khống chế thì Phạm Gia Huân đã về nhà, kể lại chuyện ở trường cho anh trai hệ thiên tài nghe.

Hắn vốn mang hi vọng Trác Văn Thế sẽ nghĩ ra cách gì đó giúp mình xử lý, ai ngờ Trác Văn Thế lại cười tủm tỉm: “Quả là “Giống phượng giống công, không giống lông cũng giống cánh”.

Vận đào hoa của mày đến rồi đó!”
Nhìn người anh trai cười trên nỗi ưu phiền của mình, Phạm Gia Huân đờ mặt ra trông thấy, nghĩ thầm phải chăng ngày trước Trác Văn Thịnh cũng cười như vậy trên sự phiền lòng của Trác Văn Thế? Lục lại mấy đoạn trí nhớ của nguyên thân, Phạm Gia Huân mới hay Trác Văn Thịnh không chỉ một lần cười trên nỗi đau của anh trai mình.
Sau mấy ngày liên tục bị phá xe và nhìn thấy sự xuất hiện quá mức trùng hợp của Nguyễn Kình Thiên.

Phạm Gia Huân lại nhờ sự giúp đỡ của Trác Văn Thế.

Hôm nay có vẻ anh của nguyên thân rảnh rỗi được một hôm nên đã tự mình lái xe đến đón hắn.
Trác Văn Thế không ngại chuyện đưa đón em trai nhưng chuyện xe của em mình cứ liền tục bị phá bởi một người thì cũng khó chịu thật.

Vậy nên trước khi em trai lên xe, anh đã bước tới đối diện Nguyễn Kình Thiên:
“Cậu có phải cái thằng Nguyễn Kình Thiên hay thả thính nhạt toẹt với em tôi không?”
“Dạ phải!”
“Xe của Thịnh bị phá cùng sự xuất hiện của cậu cũng trùng hợp quá đi!”
“Đâu có đâu anh, làm gì có sự trùng hợp ở đây, em chỉ là tự mình tạo ra cơ hội để được đi chung xe với Thịnh thôi!”
“Thử nói tôi nghe lý do khiến cậu làm mấy việc vớ vẩn vô bổ này đi!”
“Trác Văn Thịnh là một chàng trai rất thú vị”

Phạm Gia Huân như sét đánh ngang tai.
Trác Văn Thế tuy không phản ứng gì nhưng trong lòng thì sớm vui như nở hoa.

Này thì thằng em thích ra rả rằng anh chính là nam chính được nam/ nữ chính theo đuổi trong đam mỹ/ ngôn tình bước ra.

Trác Văn Thế quay qua nhìn em trai, ánh mắt như thế muốn nói “Giờ mày muốn khóc tiếng dog chưa hả?”
Chưa được mấy giây, Trác Văn Thế nghe được câu tiếp theo của Nguyễn Kình Thiên: “Vì cậu ấy rất thú vị, em muốn làm quen với bạn ấy nhưng nếu Thịnh đã ra sức từ chối thì em sẽ cố gắng trở thành anh rể của Thịnh vậy!”
Trác Văn Thế đứng hình, quay qua nhìn em trai.

Y như rằng thấy được vẻ mặt tươi cười rạng rỡ kiểu: “Anh muốn khóc tiếng dog chưa?”

Kịch bản ngoài lề: Nếu Trác Văn Thế có thể giao tiếp với Mười Năm Thất Bát.
Trác Văn Thế quay qua hệ thống: “Tao có thể dùng quyền đấm chân đạp với nhân sĩ được nhận xét là sến súa nhạt toẹt này không?”
Hệ thống Mười Năm Thất Bát: “Anh xác định một người tập boxing vì đam mê như anh có thể thắng được người chuyên thi đấu chứ!”
Trác Văn Thế: “Không thể tay đấm chân đạp thì tao có thể dùng cái gì để đánh Nguyễn Kình Thiên để cậu ta im lặng?”
Hệ thống 10578: “Anh có thể dùng chân giữa nếu muốn!”
Trác Văn Thế: “…”
Mười Năm Thất Bát: “Tin tôi đi, anh đánh cậu ta theo kiểu đó thì cậu ta sẽ không nói nhiều nữa, chỉ làm thôi”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.