Phương Tân câm lặng, không biết bản thân nên nói gì tiếp theo để xóa bỏ sự ngượng ngùng này.
Nếu bây giờ y nói đến gia thế hãy xuất thân của chính mình sẽ trở thành phản cảm.
Dù sao lần trước nhắn tin với Bạch Khởi là để chứng minh bản thân không phải một thằng ăn no rửng mỡ, chứng minh rằng yêu đương với y thì tương lai sẽ không mông lung giống như với những người cùng độ tuổi khác; y hoàn toàn đủ điều kiện để trở thành người yêu lý tưởng.
Để tránh phản cảm thì tốt nhất chuyện việc làm hay vị trí trong công ty chỉ cần nói một lần là được.
Bản thân có năng lực thế nào cũng không nên nói đến nhiều lần, nói nhiều lại thành khoe khoang kiêu căng tự phụ và tạo sự thiếu tôn trọng cho người khác.
Phương Tân thật sự muốn tạo ấn tượng tốt đẹp với Bạch Khởi nhưng y không dám khoe các phương diện khác có điểm này kia hơn, bởi vì việc y khoe ra sẽ đồng nghĩa với việc có tính hơn thua, có khi còn bị nhận định là hiếu thắng.
Cơ mà thật sự y không muốn bản thân không hoàn hảo trước Bạch Khởi.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát thầm nghĩ: “Tiếp đi, tiếp đi, anh cứ nghĩ cho nhiều vào.
Tốt nhất là nghĩ đến khi hai người rơi vào ngược luyến tàn tâm, đau tim xé mề giùm cái.”
Sau đó, cũng là Phương Tân, y ngồi gần hơn về phía Phạm Gia Huân, cầm lấy tay hắn.
Bản thân y dâng lên khuôn mặt hết sức tủi thân, ánh mắt ngập nước mắt:
“Người ta tự biết bản thân không hoàn mỹ, em đừng ghét bỏ người ta đó nha!”
Phạm Gia Huân: “…” Anh giai phản diện, tuy rằng anh đẹp thật nhưng anh cũng đừng có dùng cái vẻ mặt như thể làm nũng là chuyện đương nhiên ấy ra chứ; biết tôi thích lắm không???
Bạch Nhược Liên đứng hình năm giây: “…” Chẳng lẽ bây giờ dùng khí thế của bậc tu giả ra đánh cho Phương Tân phải ra về bằng xe lăn???
Nữ chính nhìn sang vẻ mặt đã bị nam sắc chinh phục của anh trai mình, đôi mắt choá hợp kim tan suýt muốn mù.
Đúng là chọc người ta nộ khí công tâm, lửa giận ngút trời, ý muốn thảm sát cứ theo đó mà phần phật bay lên chín tầng mây!
Nếu có thực thể, Hệ thống Mười Năm Thất Bát nhất định xông lên túm cổ áo của Bạch Nhược Liên mà gào lên: “Ê ê, Bạch Nhược Liên, cô là nữ chính ngoan hiền chứ đíu phải nữ chính hắc hóa thành kẻ hủy diệt hay bạo quân đâu, đừng có cái ý nghĩ soán ngôi trùm cuối của Giang Giai Hà!”
Bạch Nhược Liên cuối cùng chọn sự nhẫn nại, coi như vừa tu dưỡng bản thân vừa bảo toàn hình tượng của mình, nàng chỉ hắng giọng một cái để cho hai con người trước mặt nhớ rằng nàng vẫn còn trơ trơ ở đây chứ chưa có biến mất.
Ý nói hai người nhìn tình hình rằng nơi đây đíu phải nơi hẹn hò mà bớt bớt mấy cái hành động làm nũng gì đó lại.
Bên cạnh có Phương Tân nhìn mình đến muốn phát ngại, trước mặt có Bạch Nhược Liên nhìn bản thân đến muốn phát hoảng, Phạm Gia Huân có phần bối rối nên muốn ra ngoài đi dạo.
Chỉ là hắn vẫn lo về tên sát nhân đang bị truy lùng gần đây.
Biết rằng hào quang nhân vật chính sẽ không để cho Bạch Nhược Liên bị làm sao, thế nhưng vẫn không đành để một đứa nhỏ hiểu chuyện một mình.
Hệ thống 10578 nhắc nhở: “Phạm Gia Huân, tôi thấy cậu nên lo lắng cho tên sát nhân ấy hơn là Bạch Nhược Liên.
Nàng ta đã không còn nhu nhược như trong nguyên tác nữa đâu”
Mười Năm Thất Bát vừa dứt lời thì Phạm Gia Huân đã lao ra khỏi cửa nhà, tránh khỏi bầu không khí quỷ dị này.
Ngay sau đó Phương Tân cũng theo hắn ra ngoài.
Truyện mới cập nhật
Trong căn nhà chỉ còn mỗi Bạch Nhược Liên chớp chớp mắt nhìn về hai chỗ ngồi trống không đằng trước.
Rốt cục là thế lực đen tối nào đã khiến anh trai nàng chạy nhông nhông ra ngoài? Hay là anh nàng cũng có ý với tên Phương Tân kia nên mới ra ngoài để có không gian riêng tư?
Phạm Gia Huân vừa chạy ra đến cổng, Phương Tân đã đuổi kịp; sau đó y tóm hắn vào chiếc Limousine.
Trong không gian xe rộng lớn mà chỉ có hai người khiến Phạm Gia Huân hơi ngượng; lúc nãy y mới làm nũng với hắn, hắn còn chưa bình ổn lại cảm xúc bản thân đâu.
Có lẽ biết được hắn vẫn còn có chút lạ lẫm với những tiến triển hơi quá nhanh, Phương Tân cũng không có hành động gì nhiều ngoài việc ngồi bên cạnh hắn.
Ban đâu thì đúng như thế thật, một lúc sau thì Phương Tân dần nhích người đến gần hắn hơn một chút.
Cứ mỗi lần Phương Tân nhích tới gần mình, Phạm Gia Huân lại nhích mông ra xa hơn một chút.
Cái vẻ này của hắn khác hoàn toàn khi diễu võ dương oai chọc sôi máu kẻ khác mỗi khi lên mạng.
Xe Limousine đúng là rộng nhưng cũng có giới hạn, Phạm Gia Huân nhích một hồi cũng không nhích thêm được nữa, Phương Tân cứ thế thuận thế ngồi sát bên cạnh hắn.
Nắm lấy bàn tay của đối phương, Phương Tân bày tỏ: “Từ lần nhìn thấy em ở cà phê Nắng Chiều, anh đã thích em rồi, em cho anh cơ hội làm quen nhé!”
Phạm Gia Huân không biết phải nói gì, gật gật đầu coi như câu trả lời.
Không biết vì cái gì và tại sao, hệ thống Mười Năm Thất Bát cảm thấy cực hối hận bởi những gì bản thân thốt nên.
Cứ để cho Phạm Gia Huân nghĩ rằng Bạch Nhược Liên rất mong manh dễ vỡ thì chắc chắn bây giờ nó đã không phải một mình chịu đựng cái cảnh nhìn đôi nam nam ngượng ngùng nhìn nhau thế này!
Chiếc xe di chuyển đến ngoại thành mới dừng lại, khi Phạm Gia Huân và Phương Tân bước ra thì trước mắt chính là một khu đất rộng lớn đang được xây dựng.
Bên ngoài hay bên trong đều chất đống vật liệu xây dựng, nhìn kiến trúc đang xây, Phạm Gia Huân tự hỏi Phương Tân đang muốn xây lâu đài hay mở nông trường.
Nhìn số nhân công đông đảo đang cật lực làm việc cũng có thể nhìn ra công trình này cần rất gấp nên phải nhanh chóng hoàn thành.
Quay đi quay lại, Phạm Gia Huân chỉ có thể liên hệ với thời mạt thế sắp diễn ra thôi, hắn hoàn toàn không thể nghĩ ra một lý do nào khác.
Thế nhưng như vậy cũng có nghĩa Phương Tân cũng là người đã biết trước được tương lai?
Quay qua Mười Năm Thất Bát để tìm câu trả lời, nó đáp rằng: “Ngày trước người của Phương Tân đã thấy cậu ngồi bần thần bên cạnh đống chối xanh nên y muốn xây cho cậu một cái nông trường; với cả em gái Phương Thiên của y cũng ẩn ẩn cảm nhận được sự diệt vong nên hối y đẩy nhanh tốc độ xây nông trường”
…
Bây giờ mới để ý, không ngờ là bản thân lại có thể viết nhiều như vậy luôn!.