Ngồi nhìn mỹ nam ấy cũng là một thú vui, người ấy là người mình thích lại càng là vui gấp bội phần.
Không thể cùng người ta bàn chuyện này nọ nhưng có thể nghe được tiếng nói của Giang Thủy Lam cũng là chuyện tốt.
Hắn cũng không phải người thích ngồi một chỗ như vậy nhưng hắn biết bản thân mình có tiến lên cũng chẳng được gì.
Ngồi được một lúc, Phạm Gia Huân đã thấy chán chường, lại thêm âm thanh nói chuyện đều đều của đám người khiến hắn càng buồn ngủ thêm.
Lần nữa, hắn quyết định sẽ không chờ thêm đến khi cuộc tụ hội của những thư sinh này chấm dứt.
Một nha hoàn hầu cận tên Thụy Hương nhỏ giọng hỏi: “Thiếu gia, người không ngồi thêm một lúc nữa sao?”
Tính ra trong đám người hầu cũng chỉ có Thụy Hương là người dám lên tiếng nói chuyện với Khúc Trường Lâm thôi.
Bởi nàng là người của phu nhân, sự xuất hiện của nàng cũng như tai mắt của phu nhân đến quan sát mọi hoạt động của tam thiếu gia.
Hơn nữa nàng là người có trí nhớ rất tốt, chỉ cần là người gặp qua một lần liền sẽ không quên, có người nào gây sự với Khúc Trường Lâm, nàng chỉ cần ghi nhớ rồi về nhà mách cho đại thiếu gia hoặc nhị thiếu gia để hai ngài ấy cho người xử lý là được.
Thực tế nàng càng muốn lập tức ra tay đánh người hơn là nhịn xuống, nhưng thôi, nàng tự biết bản thân sức lực không bằng người ta nên lặng lẽ làm tốt nhiệm vụ mình được giao.
Nói theo đại thiếu gia thì việc nàng báo lại sẽ khiến các ngài dễ bề khoanh vùng kẻ thù của tam thiếu gia, nếu sau này có xảy ra chuyện gì thì cũng dễ bề tìm được manh mối.
Cơ mà nàng thấy điều này cũng không khả thi lắm, dù sao trong thành này, tam thiếu gia cũng đặc tội rất nhiều người rồi.
Để mà liệt kê ra cái tên thôi chắc cũng đóng được vài ba quyển sách, việc nàng bẩm báo lại có tác dụng gì sao?
Phạm Gia Huân lắc đầu: “Bình thường còn có người trò chuyện cùng, bây giờ không có nên ta chán”
Trả tiền trà bánh, Phạm Gia Huân cùng đám người hầu lẳng lặng rời đi.
Thực tế đám Giang Thủy Lam cũng không nhìn đến góc bên này, cho nên hắn có rời đi thì bọn họ cũng chẳng hay biết, cũng chẳng quan tâm.
…
Không biết có phải do đi đi lại lại nên khi ra khỏi quán trà thì Phạm Gia Huân cũng tỉnh táo hơn hẳn, không còn cái cảm giác mí mắt chực chờ kéo xuống.
“Chỉ trỏ cái gì mà chỉ trỏ?”
Tiếng quát của Thụy Hương như một sự cảnh báo quen thuộc mà người trên con phố này đã ngầm hiểu.
Lúc này họ có hai sự lựa chọn, một là giải tán, hai là bật lại rồi người của Khúc gia sẽ đến tận nhà nói chuyện với từng người trong số họ; còn “nói chuyện” như thế nào lại là một việc khác.
Nói chung đắc tội với tam thiếu gia nhà họ Khúc chắc chắn không có cái kết gì tốt lành cả.
Cho nên mọi người đều ngầm hiểu mà im lặng, mấy người vừa tụ lại bàn tán cũng lập tức tản rã.
Muốn nói thì chờ khuất bóng Khúc Trường Lâm rồi nói cũng được.
Nhìn đám người vừa liếc nhìn qua đây vừa thì thầm to nhỏ tan ra, Thụy Hương mới vừa lòng mà thu lại ánh mắt đang trợn lên, đôi mày cũng không còn xô lại nữa.
Nàng lại trở về làm một nữ hầu cận bình thường không có cái gì nổi bật.
Đừng nói nàng hai mặt, đây là tính chất công việc của nàng!
“Các ngươi biến đi! Đừng động vào ta!”
Hiển nhiên những câu này cũng không phải của Thụy Hương mà đế từ một nơi khác.
Đưa mắt theo hướng phát ra âm thanh quen thuộc, Phạm Gia Huân thấy ngay Thoa Thục Quyên đang bị một đám lưu manh vây lấy.
Bình thường cũng lắm kẻ tự nhận quân tử chửi Khúc Trường Lâm không ra một cái gì, hiện tại lại chẳng thấy ai đứng ra bênh vực Thoa Thục Quyên.
Hay là do nàng là phế vật nhà họ Thoa nên chẳng ai muốn giúp?
Vốn dĩ tính tình của Khúc Trường Lâm trước nay vốn chẳng được lòng ai, cũng chỉ có ở quán trà kia quen biết được Thoa Thục Quyên.
Từ đó hắn cũng coi nàng như một người bạn của mình, thành ra thấy nàng như vậy, hắn cũng không thể không giúp.
Để tránh mỗi lần ra ngoài có người cố ý tới gây sự, Khúc Trường Lâm được gia đình tuyển chọn cho tám tên vệ sĩ luôn đi theo sau hắn nhưng là dưới danh nghĩa người hầu.
Người hầu thực chất mà hắn mang theo chỉ có ba người, một là Thụy Hương, hai tên còn lại là hai người hầu hạ hắn mấy năm rồi.
Khúc Trường Lâm đi đến đâu, dòng người rẽ đôi đến đó.
Một đường thuận lợi, hắn tiến thẳng đến chỗ Thoa Thục Quyên giúp nàng giải vây.
“Tên khốn nào dám làm hỏng chuyện tốt của ông đây?”
Phạm Gia Huân: “Tên khốn đó là ta đây, tam thiếu gia Khúc Trường Lâm đây”
Tai tiếng gây sự đánh nhau của Khúc Trường Lâm cũng không ít, việc nhà họ Khúc bênh vực hắn bất chấp đứng sai cũng không phải ngày một ngày hai.
Cho nên chẳng có ai lại muốn rây vào hắn cả!
Thoa Thục Quyên cũng nhân cơ hội này chạy ra sau lưng Khúc Trường Lâm, đứng ngay bên cạnh Thụy Hương.
Đám người đứng hình một vài giây rồi cũng chỉ có thể hậm hực rời đi.
Thất tiểu thư nhà họ Thoa thì để lần sau có gặp sẽ lại tiếp cận, cứ chờ xung quanh nhà họ Thoa kiểu gì cũng sẽ thấy nàng ta ra ngoài, trước mắt tránh khỏi tên ôn thần này đã.
Phạm Gia Huân quay sang Thoa Thục Quyên: “Người hầu của ngươi đâu rồi?”
Thoa Thục Quyên nhớ đến lý do mà không khỏi nghiến răng: “Bị mụ ta điều đi hết rồi! Tiền tiêu vặt cũng bị cắt một nửa!”
Thoa Thục Quyên là đứa con “học không thành tài” nhà họ Thoa.
Ngoài việc biết đọc biết viết thì những thứ như nấu ăn thêu thùa, làm thơ đối chữ, đánh đàn ca hát cái gì cũng không biết.
Đã vậy, thay vì đến các buổi gặp mặt của các tiểu thư khác, Thoa Thục Quyên lại thích chạy lông bông khắp nơi hơn.
Hiện tại chủ mẫu của nhà họ Thoa lại không phải mẹ ruột của nàng, mà người này sớm đã có định kiến với nàng nên nàng cũng hay bị chèn ép.
Vì vậy người ta gọi Thoa Thục Quyên là phế vật nhà họ Thoa.
Phía đông có tam thiếu gia Khúc Trường Lâm nhà họ Khúc, phía tây có thất tiểu thư Thoa Thục Quyên nhà họ Thoa.
Hai kẻ phế vật chơi thân với nhau cũng không có cái gì lạ!
Có điều ai cũng biết Khúc Trường Lâm là một tên đồng tính nên hai người đi chung với nhau thì người ta cũng chẳng dị nghị được gì.
Phạm Gia Huân: “Bây giờ ngươi định đi đâu?”
Thoa Thục Quyên: “Chẳng biết nữa, ta chỉ muốn đi dạo quanh quanh thôi!”
Phạm Gia Huân cũng đang chán nên rủ nàng ta ra ngoài bến thuyền di dạo, sau đó lại đưa nàng ta về tận nhà.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát rất vừa lòng với những biểu hiện này của Phạm Gia Huân.
Phải nói, nó khớp hoàn toàn với kịch bản, không lệch một li..