Trong lúc này, Hứa Mạc Phàm vẫn chẳng hề hay biết gì về sự có mặt của một số thành viên Ma giáo, y vẫn ở bên cạnh Khúc Trường Lâm ra sức tăng độ hiện diện của chính mình.
Mấy người Thụy Hương cũng nhìn Hứa Mạc Phàm bằng con mắt khác xưa, có lẽ là bởi tam thiếu gia đã không chú ý đến công tử Giang Thủy Lam nên họ cảm thấy trên người Hứa Mạc Phàm như có một lớp hào quang bao phủ.
Chỉ có hệ thống Mười Năm Thất Bát đang chết lặng với hiện thực, bình thường kịch bản nát là do ký chủ, hiện tại lại thêm góp phần của những người xung quanh.
Nó không còn thiết tha gì với cuộc sống này nữa, cho nên nó quyết định offline một thời gian để bình ổn cảm xúc.
Đồng thời Hứa Mạc Phàm cũng dần được hai ông anh chồng tương lai Khúc Trường Niên, Khúc Trường Khanh chấp nhận.
Từ việc âm thầm cho phép y ở bên cạnh Trường Lâm đến bây giờ là hai người cùng cha mẹ bắt đầu bàn bạc nhau chừng nào thì tổ chức lễ cưới cho hai người.
Hứa Mạc Phàm ở lại ngủ ở phòng Khúc Trường Lâm một thời gian cũng phát hiện ra vài thứ không như vẻ ngoài.
Ví dụ như cái giá sách kia không chỉ để sách mà còn là nơi giấu tiền.
Mấy cuộn tranh trên giá không phải là tranh bình thường mà là tranh vẽ cái tên Giang Thủy Lam.
Một số bộ quần áo của Khúc Trường Lâm cũng là may theo cách ăn mặc của tên đó.
Thiếu chủ ma giáo thiếu điều ghen quá hoá rồ.
Y muốn tống sạch hai thứ này ngay và luôn, y muốn dùng thế lực Ma giáo xoá sổ nhà họ Giang một lần và mãi mãi, nhưng y phải kìm nén cảm xúc này để Khúc Trường Lâm không phản cảm.
Được cái dạo gần đây Khúc Trường Lâm cũng không ngắm tranh hay mặc mấy bộ đồ đó nữa.
Hôm kia còn bảo Thụy Hương đem mấy thứ liên quan đến việc hắn u mê Giang Thủy Lam bỏ hết đi.
Hứa Mạc Phàm bình tĩnh hẳn, y còn có cái cảm giác như thể bản thân vừa trở thành bá chủ giang hồ.
Tâm trạng của y cực kì tốt, liên tiếp mấy ngày đều vì chuyện này mà lúc nào cũng cười như thằng ngốc.
Sau đó y bị hữu hộ pháp bón hành vì cái tội dám để ngoài tai những lời lão nói.
“Ngài đừng đánh nữa, thân tàn ma dại thì sao ta dám đứng trước Trường Lâm?”
Hữu hộ pháp: “Ta cũng không đánh vào mặt, bị thương thì chẳng phải ngươi càng có cớ để làm nũng với người kia à?”
Hứa Mạc Phàm thấy cũng đúng, dù sao hữu hộ pháp cũng không đánh cho y trọng thương, để lại vài vết bầm cũng không phải là xấu.
Thoa Thục Quyên cũng nhân cơ hội góp vào một tay, chỉ tiếc chưa ăn hôi được phát nào đã bị đạp văng ra xa.
Trong lòng nàng thầm chửi, chẳng phải chỉ số thông minh của Hứa Mạc Phàm bị giảm sút rồi à? Sao y còn phân biệt giữa nắm đấm của nàng và quyền cước của hữu hộ pháp?
Hữu hộ pháp: “Rồi bao giờ ngươi mới công khai thân phận với Khúc Trường Lâm?”
Hứa Mạc Phàm: “Để thêm thời gian nữa đi, ta mới tới nhớ lại được một thời gian thôi”
Vụt một cái người trước mắt đã không thấy tăm hơi đâu, Thoa Thục Quyên cũng rời đi ngay sau đó.
Theo phản xạ Hứa Mạc Phàm quay ngoắt ra sau nhưng không có thấy ai, bản thân cũng không cảm nhận được xung quanh có người nào.
Ủa tại sao hai người lại rời đi đột ngột như vậy?
Một cổ lo sợ bùng lên, y vội xem lại nội lực thì vẫn còn.
Chẳng lẽ có cao nhân nào đó ở gần đây mà y không hay biết?
Mất mấy giây lo lắng Hứa Mạc Phàm mới nhớ ra hữu hộ pháp thường chỉ đến vì thắc mắc nào đó thì sau khi hỏi xong lão sẽ rời đi ngay và luôn chứ không ở lại buôn chuyện.
Hứa Mạc Phàm trở về với Khúc Trường Lâm của y, có điều thay vì nằm ngủ ngon thì hắn đang ngồi trên giường, đưa ánh mắt về phía y như muốn hỏi đêm hôm thế này còn đi đâu.
Hứa Mạc Phàm bỗng nhiên thấy chột dạ, vội chạy đến ôm Khúc Trường Lâm vào trong lòng.
Y cũng không biết nếu bây giờ bạn thân nói ra thân phận thì Khúc Trường Lâm có sợ hãi hay không.
Dù sao cái danh “Ma giáo” luôn khiến người ta liên tưởng tới những miêu tả như hiểm độc, lòng dạ rắn rết, độc ác, không có nhân tính,…!Bất kể có phải là người của Giang hồ hay không, nghe thấy cái tên “Ma giáo” hiếm ai lại không dè chừng.
Khúc Trường Lâm đột nhiên hỏi: “Hứa Mạc Phàm, có phải ngươi nhớ ra hết rồi không?”
Hứa Mạc Phàm thừa nhận: “Phải, ta đã nhớ ra được một thời gian rồi!”
Thấy người trong lòng xụ mặt xuống, Hứa Mạc Phàm vội ôm hắn chặt hơn: “Ta muốn ở bên cạnh thiếu gia thêm nữa, nếu ta nói ra thì có thể người sẽ đuổi ra đi mất”
Hứa Mạc Phàm cũng chẳng biết làm sao, bản thân liền thơm lên má Khúc Trường Lâm.
Thấy tiểu thiếu gia khẽ cong môi lên nhưng rồi lại sụp xuống, giống như hắn rất vừa lòng với hành động này nhưng vẫn làm ra vẻ giận hờn.
Một cái thơm không khiến người trong vòng tay nguôi giận thì Hứa Mạc Phàm dùng nhiều cái hơn.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát vừa online sau khi ổn định tinh thần đã phải nhận một cú sốc lớn hơn, nguyên cảnh full HD không che! Thôi nó lặng lẽ offline tiếp.
Trước nay nó chưa từng nghĩ Hứa Mạc Phàm và Phạm Gia Huân sẽ tiến triển nhanh đến vậy.
Nếu bây giờ nó kéo Phạm Gia Huân đi luôn trong trạng thái như thế kia thì có ác lắm không nhỉ?
Áng chừng thời gian đủ để không phải nhìn thấy cái cảnh nào đó gây đau mắt, hệ thống mới online trở lại.
Quang cảnh trước mắt trở nên dễ nhìn hơn hẳn.
Bên kia, trong phòng của Khúc Trường Khanh đang có sự xuất hiện của Dương Lăng.
Hai người không hề có cái hoạt động như của Phạm Gia Huân và Hứa Mạc Phàm, họ chỉ đơn thuần là ngủ cùng nhau trên một chiếc giường.
…
Thẳng đến trưa Phạm Gia Huân mới tỉnh dậy, bọn Thụy Hương bưng đồ ăn vào mà vẻ mặt ai nấy cười toe toét, cũng không biết là chuyện gì.
Không biết tại sao Hứa Mạc Phàm lại thấy hơi bất an.
Hôm qua y còn tẩn cho Thoa Thục Quyên một phát trước khi nàng ta ăn hôi, với cái tính cách có thù tất báo ấy, y cũng sắp hình dung ra cái tương lai không mấy tốt đẹp của bản thân.
Đoàng, Hứa Mạc Phàm nghe bảo trưởng bối nhà họ Khúc gọi cả y và Khúc Trường Lâm đến nói chuyện.
Nhìn theo vẻ mặt hí hửng của đám Thụy Hương, hẳn đây cũng không phải chuyện gì xấu.
Sự thật là đúng như vậy, bởi người đang ngồi ở kia ngoài phu nhân, lão gia, Khúc Trường Niên, Khúc Trường Khanh ra còn có cha y và hữu hộ pháp.
Ở trên xà nhà, Thoa Thục Quyên, Dương Lăng và sư đệ đang nhìn xuống.
Hứa Mạc Phàm cũng không biết cha y đến đây từ lúc nào nữa.
Nếu Mười Năm Thất Bát có thể truyền tải thông tin cho y, nó sẽ nói rằng sau hôm hữu hộ pháp đến đây, giáo chủ cũng không muốn đợi nên trực tiếp đến đây xem thử con rể tương lai là nhân vật nào.
…
Kịch bản ngoài lề:
Hệ thống 99508: “Lôi ký chủ đi trong cái lúc thăng hoa như vậy không phải là một biểu hiện nói lên một nhân phẩm tốt đâu”
Hệ thống Mười Năm Thất Bát: “Tôi có cái gọi là nhân phẩm hả?”.