Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 42: 42: Chương 41



Chẳng mấy chốc đã đến nghỉ tết, Phạm Gia Huân chính thức sống trạch trong nhà.

Khi thức ăn hết hắn sẽ đi mua thêm; chợt nhận ra đã là hai mươi bảy âm rồi nên hắn mua thêm nhiều thực phẩm một chút.

Dù sao cũng chỉ sống một mình, hắn cũng chẳng mua mấy thứ bánh kẹo này nọ gì thêm.
Khi về có ngang qua tiệm thuốc, thuận miệng nói ra tên của một loại thuốc chuyên trị đau dạ dày, mua về.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát: “…” Đã từng bị đau dạ dày rồi mà sao lại vẫn cứ không ăn uống điều độ để cơn đau ghé thăm cơ chứ.

Mà cái cảm giác đó có thoải mái gì đâu, sao Phạm Gia Huân không để ý chế độ ăn?
Hệ thống 10578 cảm giác như Phạm Gia Huân đang quay lại những tháng ngày nghỉ dịch trước khi tới thế giới nhiệm vụ.

Nếu không phải ăn ngủ thì là vừa cày phim vừa đan len, đến tối thì dùng bàn phím xông pha khắp mọi diễn đàn gây chuyện.
Mùng hai tết, Đào Trung Lâm cầm chìa khóa lúc trước chưa trả để mở cửa đi vào.

Quả thực y chịu thua rồi, Từ Minh Khoa không muốn học đại học thì y cũng không thể miễn cưỡng được, huống hồ em ấy đang có thu nhập; nói tới nói lui thì vẫn là y đuối lý hơn.
Đào Trung Lâm không nhìn được cái cảnh Từ Minh Khoa cứ bỏ bữa, làm tổ trong nhà không muốn giao tiếp, nói chuyện với ai như vậy.

Đã vậy Minh Khoa còn bị đau dạ dày nữa chứ! Mua thuốc rồi mà cũng lại tiếp tục ăn uống không điều độ! Như vậy sao y có thể tiếp tục trơ mắt ra mà nhìn?

Gần một tháng này, Đào Trung Lâm cũng suy nghĩ kỹ rồi, bản thân y muốn ở bên chăm sóc Minh Khoa chứ không phải muốn em ấy trở nên phù hợp với mình và tiêu chuẩn của gia đình.

Hơn nữa, y chịu không thấu cảm giác phải rời xa người yêu.
Bước vào nhà, khung cảnh vẫn như ngày trước, không có thay đổi gì.

Là mùng hai tết mà Minh Khoa cũng không thiết khiến căn nhà có không khí tết như các hộ gia đình xung quanh.

Hiện tại là mười lăm giờ, ti vi vẫn mở mà Minh Khoa thì ngủ trên sô pha rồi, ngay bên cạnh là một thùng cát tông đựng mấy cuộn len sợi, phía dưới là mấy sản phẩm từ len, bên người Minh Khoa là chiếc khăn màu đen đang đan dở dang.
Mà Minh Khoa của y thì gầy đi thật nhiều, nhớ trước kia em ấy còn hay than phiền thể chất của mình dễ lên cân, ăn nhiều nửa chén cũng có thể khiến cân nặng tăng vèo vèo.

Còn bây giờ, khi ôm lên cũng nhẹ hơn trước nhiều.
Mang Từ Minh Khoa vào phòng ngủ, đắp chăn; Đào Trung Lâm từ ngồi bên cạnh nhìn ngắm chuyển thành nằm ngay bên cạnh, ôm người thương vào lòng.

Không muốn học đại học thì không học, y cũng không muốn ép Minh Khoa làm điều bản thân em ấy không thích.

Minh Khoa sẽ không vui lòng, mà y, y cũng sẽ trở thành một nỗi phiền chán và áp lực thành tích hình người.

Bỏ đi, y không muốn Minh Khoa sợ y như chuột thấy mèo.
Còn người nhà, y sẽ cố gắng thuyết phục sau.
Khi Phạm Gia Huân tỉnh lại thì đã là gần nửa đêm, thấy có thứ gì nằng nặng trên eo, hắn theo thói quen giở ra, khi xuống giường mới nghĩ đến mình và Đào Trung Lâm đã giận nhau, hiện tại đang chiến tranh lại cơ mà.

Phạm Gia Huân lập tức xoay người lại, ấy thế mà thật sự là Đào Trung Lâm đang nằm trên giường.
Phạm Gia Huân lập tức quay qua chửi hệ thống làm ăn chẳng ra gì!
Hệ thống: “Cậu cũng nhớ Đào Trung Lâm đến mất ăn mất ngủ còn gì?”
Phạm Gia Huân quay mặt hừ lạnh, lại nằm xuống giường, rúc vào trong lòng Dương Kha.

Cũng không phải ngủ tiếp, chỉ là muốn có hơi ấm của người ta, nhớ cảm giác được rúc vào trong lòng người yêu.
Hệ thống: “…” Tôi không có nhu cầu sủa gâu gâu! À hú hú hú ———!
Hai người chỉ qua một buổi đã làm lành lại với nhau, tuy không nói với nhau câu gì, chỉ đơn giản là tỉnh dậy cùng nhau và tiếp tục hành động như cái thời điểm hai người mới xác định yêu đương, giống như căn bản chưa hề có chuyện cãi nhau; thế là ai cũng tự hiểu không nhắc tới chuyện không vui nữa, không nhắc lại đề tài khiến hai người cãi nhau nữa.

Hệ thống lại tiếp tục bước vào chuỗi ngày cẩu lương ngập họng.
Nhìn Phạm Gia Huân một tay ôm bụng, bàn tay còn lại cuộn thành nắm đấm đặt trên bàn cố chịu cơn đau dạ dày, hệ thống không còn sự thương cảm mà thay vào đó là sự hả hê đến lạ: “Đã đau dạ dày lại còn cố mà ăn đồ cay, lần đầu cậu đau dạ dày hay gì?”
Phạm Gia Huân: “Tao đâu có biết quán đó cho nhiều ớt như vậy, với cả hai ngày không đau, tao tưởng hết đau dạ dày rồi!”

Chẳng mấy chốc, đám cưới của Đào Xuân Lài đã tới.

Có thể do đoạn tình cảm của hắn và Đào Trung Lâm khiến thế giới này có chút sai lệch nhẹ, ảnh hưởng đầu tiên là nữ phụ số mười hai Đào Xuân Lài.

Cũng vì ảnh hưởng này, cô không nhớ đến mối tình đơn phương Lãnh Hàn Thiên mà chú ý đến người bạn Trần Minh Thiệu.

Trong nguyên tác thì Trần Minh Thiệu là một kẻ lụy tình, để có thể ở bên cô đã không tiếc sống dưới một thân phận ngụy tạo để trở thành trợ lý.
… … … … …
Phạm Gia Huân trong thời gian gần mười năm, một bên cố vun đắp tình cảm cho Lãnh Hàn Thiên và Lâm Tuyết Nhi, một bên dùng tài khoản Hắc Hồng ra sức chia rẽ họ.

Để tránh nam chính dùng 120% cơn thịnh nộ đến tìm mình, ngay bài viết cuối cùng của tài khoản Hắc Hồng, Phạm Gia Huân viết một câu: “Nếu có tâm lý kiên định thì tình yêu đã chẳng gục ngã nhiều lần trước sóng gió cuộc đời”
Ý là nếu nam chính Lãnh Hàn Thiên kiên định một tình yêu với Lâm Tuyết Nhi thì đã chẳng tạo cơ hội cho nhiều người quấy phá.

Hắc Hồng cũng chỉ là một nhân tố khiến tính chất ích kỷ lại cặn bã của Lãnh Hàn Thiên lộ ra hoàn toàn thôi.
Ở thế giới này, Phạm Gia Huân sống không dài.

Cho dù đã điều trị bằng thuốc từ khi cơn đau dạ dày xuất hiện nhưng chẳng hiểu sao ngay cả khi hắn đi vào khuôn khổ cũng không thể khiến cơn đau dịu đi, mà càng ngày, cơn đau lại càng mãnh liệt hơn.

Hắn cũng từng đi khám rồi nhưng chỉ khám ra là đau dạ dày cấp tính chứ không có cái gì khác thường cả.
Đào Trung Lâm cũng đã thuyết phục người nhà về việc Từ Minh Khoa không học đại học nhưng hai người không kết hôn với nhau, chỉ duy trì quan hệ người yêu.
Thông qua trạng thái của cơ thể Từ Minh Khoa, hệ thống cũng đã tính được thọ mệnh của hắn trong thế giới nhiệm vụ này không dài.

Phạm Gia Huân biết được nên mới không kết hôn với y, chỉ làm người yêu.
Theo kịch bản, Từ Minh Khoa sẽ rời nơi này để đến một nơi khác.

Phạm Gia Huân nhân lúc Dương Kha đi công tác dài ngày liền đi du lịch.

Mang tiếng là đi du lịch, đa số thời gian hắn lại ôm bụng nằm ở trong phòng khách sạn, chẳng có bao nhiêu là chụp ảnh, vui chơi.
Tiến độ đã chạy đến 100%, hệ thống nhanh chóng báo cho Phạm Gia Huân, bây giờ có thể trở về được rồi.

Hành lý gì đó, hệ thống đã nhét vào kho hàng, hắn chỉ việc đeo một cái túi nhỏ cho có lệ.
Phạm Gia Huân vừa về nhà ngày thứ nhất, ngày thứ hai Đào Trung Lâm cũng đã công tác về.

Phạm Gia Huân có chút hối hận sao ngày trước bản thân lại ăn uống không điều độ để bây giờ bệnh dạ dày lại phát triển thành một thứ bệnh quái ác chứ.

Nếu ngày đó hắn ăn uống hợp lý hơn thì có phải hắn sẽ ở bên Dương Kha lâu hơn không?
Mà Đào Trung Lâm lại tự trách là do chính mình quá mức cứng nhắc, cứ muốn Minh Khoa học đại học mới khiến người yêu rơi vào bệnh tình.

Vì vậy y luôn cố gắng để hoàn thành công việc nhanh nhất có thể, để có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh Minh Khoa.
Hệ thống 10578: “…” Cái cảm giác vừa ngọt vừa ngược là sao ấy nhể?
Cũng là hệ thống: “…” Nó có nên nói cho Phạm Gia Huân biết có thể thế giới nhiệm vụ sau, hai người sẽ gặp lại nhau không nhể? Tuy rằng tỉ lệ không phải lớn nhưng vẫn là có hi vọng mà, không phải sao?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.