Xuyên Thư Chi Pháo Hôi Hành Trình

Chương 47: 47: Chương 46



Trong thời gian mấy tháng tiếp theo, Phạm Gia Huân ăn xong không có gì làm thì tu luyện, không tu luyện thì ngâm hồ linh tuyền, không ngâm hồ linh tuyền thì nhận lời xin chỉ giáo của Túy Lưu Tinh.

Hệ thống trong thời gian này cũng không nhàn rỗi, phát hiện được hai cái hệ thống độc lập liền lén lút đánh úp lấy hết năng lượng của đối phương.

Kết quả phải nhanh chóng thăng cấp.
Trước khi tắt máy offline, nó chỉ kịp để vào trong nhẫn không gian của Phạm Gia Huân vài thứ cần thiết và nó nghĩ sẽ cần thiết rồi hô biến, offline rồi.
Bình thường nó sẽ để lại một trong hai kho hàng cho Phạm Gia Huân để hắn chủ động về nhu yếu phẩm và vật tư, nhưng thế giới tu tiên thì đành nhét vào nhẫn không gian của hắn thôi.
Mà Phạm Gia Huân nhìn đủ thứ bát nháo trong nhẫn không gian, không khỏi có phần câm lặng.

Hệ thống, mày đi thăng cấp cũng thật quyết đoán, nói đi là đi luôn!
Sau khi hành Túy Lưu Tinh một trận ở sân đối luyện, Phạm Gia Huân trở về tiểu viện của mình.

Nơi này vẫn trống huơ trống hoác như cái ngày hắn trở về sau kho bế quan vậy, có chăng, để phục vụ cuộc sống hằng ngày thì đã trang bị thêm một cái giường cùng một chiếc bàn, mấy cái ghế và một bộ ấm trà, hết.

Đúng, thật sự là hết rồi.
Thân thể là tu giả kim đan tầng bảy nên chăn đệm gì đó là không cần thiết, ăn uống thì đã có ích cốc đan lo, đồ đạc thì đã có nhẫn không gian,… nói chung vật dụng ít đến có thể đếm trên đầu ngón tay.

Lại nói, thi thoảng có thèm thức ăn thì sao? Trong kho hàng của hệ thống có đủ thứ từ nguyên liệu nấu ăn đến các món đã qua chế biến từ bình dân đến sang trọng, đồ ăn vặt có thể chất thành một kho.
Thật sự, Phạm Gia Huân rất muốn đánh năm sao cho hệ thống thiện lành!
Hiện tại, Phạm Gia Huân đang xé một túi bò khô trong số chỗ đồ ăn vặt mà hệ thống để lại vào nhẫn không gian.

Vừa ăn vừa nhớ đến những ngày trước khi đi làm nhiệm vụ.

Công việc thường kết thúc vào hai mươi hai giờ, hắn sẽ đạp xe về phòng trọ, rẽ qua chợ đêm mua chút thực phẩm, nếu có gặp hàng rong bán đồ ăn đêm thì sẽ mua một chút.
Đồ ăn vặt đối với Phạm Gia Huân mà nói thì có một vị trí quan trọng, lúc ấy hắn chỉ có thể thông qua đồ ăn khuya tìm niềm vui và tự cổ vũ chính mình phải tiếp tục làm việc.
Đang nhìn qua mấy ngọn cỏ bên sân tiểu viện, Phạm Gia Huân thấy một cái bóng trắng nho nhỏ lấp ló, không biết là thú cưng của ai chạy loạn vào nữa.

Ban đầu hắn cũng không quan tâm, cho đến khi bóng trắng ấy toàn diện lộ ra.

Là một con mèo thuần trắng, mắt xanh lam.
Nhân sĩ nghiện mèo rục rịch đứng dậy, cầm theo miếng bò khô lại dụ mèo.

Vậy mà thành công rồi! Kiểm tra một chút, không có khế ước, vậy là nó vô chủ! Phạm Gia Huân hạnh phúc mỹ mãn ôm ôm mèo trắng vào bên trong, tiếp tục cho mèo ăn.
Thấy trên người nó có vết thương khá sâu, Phạm Gia Huân lấy ra một lọ nhỏ nước linh tuyền trong nhẫn không gian ra an ủi mèo con một chút rồi giữ chặt thân mình nó, đổ lên, dù sao cũng không phải con mèo nào cũng thích tắm và bị ướt người.
Phạm Gia Huân không có thuốc gì để chữa thương cho động vật mà nước linh tuyền cũng là thứ tốt, có tác dụng với cả nhân, yêu, thú.

Trong nguyên tác đã là như vậy thì tuyệt đối không thể sai.

Nhìn xem, chẳng phải đã có tác dụng rồi sao, vết thương sâu tận xương không những khép lại mà phần lông bị đốt trụi xung quanh còn mọc lại óng mượt luôn kìa.
Chỉ là nhìn con mèo trắng này giống như vẫn còn thiếu sức sống lắm.

Phạm Gia Huân lại lấy trong nhẫn không gian ra một đĩa cá phi lê chiên đặt trước miệng mèo, lại lấy thêm một cái bát đựng hơn phân nửa nước linh tuyền bên cạnh.
Nhìn con mèo ăn hết toàn bộ cá, uống hết cạn bát nước, Phạm Gia Huân nói chuyện với nó: “Có phải khẩu phần hơi ít không nhỉ?”
Nói xong, Phạm Gia Huân tất nhiên cũng chẳng chờ mèo trắng làm ra biểu tình gì đã lấy ra tiếp một đĩa cá rán và nửa chén nước linh tuyền nữa, đặt trước mặt vật cưng.
Tây Môn Phong Vĩnh vì trốn tránh kẻ thù đuổi giết mà phải dùng bí tịch huyễn hóa cơ thể thành bộ dáng của một con mèo: “…” Đó là thứ tốt nhưng ta ăn đủ rồi!
Phạm Gia Huân nhìn mèo trắng ngồi trên bàn nhìn chằm chằm vào đĩa cá và bát nước, hắn có chút không hiểu: “Mày đói thì ăn thêm đi, tao còn nhiều lắm, ăn xong tao dẫn mày đi tắm hồ linh tuyền”
Tây Môn Phong Vĩnh có chút khiếp sợ với sự giàu có xa hoa của Huyễn Sơn Tông.

Ban đầu là một đệ tử nội môn dùng nước linh tuyền cho mèo hoang, rồi dùng nước linh tuyền cho mèo uống, bây giờ còn trực tiếp đi tắm hồ linh tuyền.

A meo, đệ tử nội môn đã thế này thì đệ tử chân truyền và các trưởng lão sẽ xa hoa cỡ nào?
A meo, Tây Môn Phong Vĩnh chỉ ăn một miếng cá tượng trưng rồi uống mấy hớp nước linh tuyền, tỏ ý bản thân chỉ ăn như vậy là đủ no rồi!

Phạm Gia Huân giơ tay muốn ôm, Tây Môn Phong Vĩnh thuận thế để hắn ôm ôm ấp ấp hít hít ngửi ngửi một hồi.

Nếu đây là hình người, Tây Môn Phong Vĩnh bị người ta ôm ấp ngửi ngửi một hồi như vậy đã sớm nổi điên nhưng hiện tại thực lực chưa hồi phục, y đành khuất nhục để tên đệ tử nội môn khinh bạc.

Huống hồ y còn phải nhờ tên đệ tử nội môn kim đan kỳ nhỏ nhoi này dẫn tới hồ linh tuyền nữa! Hừ, chờ cho y khôi phục lực lực xem y xử lý hắn ra sao!
Phạm Gia Huân thu dọn mấy thứ linh tinh trên bàn, ôm mèo trắng đi, không quên nói nhỏ: “Lát nữa phải vào khu vực bị cấm của Huyễn Sơn Tông, mày mà kêu lên, người ta biết được thì không xong đâu!”
Tây Môn Phong Vĩnh: “…” Ơ thế hóa ra linh tuyền là lén lút mà có à? Y còn tưởng Huyễn Sơn Tông đã xa hoa đến mức đệ tử nội môn cũng có thể tắm bằng nước linh tuyền.
Dẫu sốc lên sốc xuống với nhận thức về tên đệ tử nội môn trước mặt, Tây Môn Phong Vĩnh vẫn im lặng, ngoan ngoãn không phát ra một tí âm thanh nào.
Phạm Gia Huân vừa đặt mèo trắng xuống cạnh hồ thì mèo trắng đã bước xuống dưới, tìm một độ sâu thích hợp ngồi ngâm mình, chỉ để lại cái đầu đầy thỏa mãn lộ ra ngoài.

Thấy mèo trắng không sợ nước, Phạm Gia Huân yên tâm đến lạ, bản thân hắn c ởi quần áo bước vào trong hồ linh tuyền ngâm người.
Tây Môn Phong Vĩnh đột nhiên bị hành động thoát y của tên đệ tử nội môn to gan lớn mật kia làm cho ngơ ngác.

Ban đầu y còn muốn dùng móng vuốt che mắt lại nhưng nghĩ đến việc một con mèo bình thường sẽ không có hành động quá mức giống con người như thế này nên y lại bỏ xuống.

Ánh mắt dõi theo thân ảnh người ta dần dần bước xuống nước.

Suýt nữa máu mũi muốn chảy!
Rất nhanh sự chú ý của Tây Môn Phong Vĩnh đã bị công dụng của nước linh tuyền thu hút, nội thương trong người hắn đang dần dần được chữa lành.

Linh lực trong cơ thể cũng đang được tu bổ, chỉ là tốc độ không nhanh như lắm, nếu có thể ngâm thêm mấy giờ nữa thì tốt.
Kế hoạch của Tây Môn Phong Vĩnh rất tốt đẹp nhưng sự thật Phạm Gia Huân mang đến thì hơi phũ phàng.

Bị bế ra khỏi hồ linh tuyền, Tây Môn Phong Vĩnh còn muốn meo meo mấy tiếng để kháng nghị nhưng chợt cảm nhận được mấy con linh thú cấp hóa thần kỳ đang bay đến nên y rất biết điều mà không vùng vẫy.

Nếu là trước khi bị thương thì chúng cũng không đáng cho y để vào mắt nhưng hiện tại mà nói, chạy mới là thượng sách.

Chờ cho sau khi y khôi phục thực lực thì muốn ngầu thế nào liền ngầu thế đó! Không ai có thể cản được y làm màu!
Cho đến khi về tiểu viện, Phạm Gia Huân mới thở phào nhẹ nhõm.

Mải ngâm linh tuyền làm ta sém quên mất cứ gần tối sẽ có mấy con linh thú thường xuyên đến đó tuần tra, uống nước.

Bị chúng phát hiện thì chỉ có một bước gặp ông bà thôi.
Tự cảm thán xong thì hắn quay qua mèo trắng: “Ngoan, hôm sau tao mang mày đi ngâm hồ linh tuyền tiếp”

Tây Môn Phong Vĩnh: “Không có một con mèo nào lại che mắt khi nhìn người ta cởi đồ”
Phong Thủy Nguyệt: “Và cũng không có con mèo nào nhìn chằm chằm người ta cởi đồ rồi nhìn người ta bước xuống hồ tắm!”
Mộ Dung Thanh Phi: “Thực ra tiền bối có thể chọn cách nhắm mắt không nhìn hoặc quay mặt sang nơi khác”
Tây Môn Phong Vĩnh: “…” A meo..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.