Tessa chưa từng nhờ ai giúp mặc váy áo, ngoại trừ dì mình. Dù Tessa gầy, nhưng chiếc váy rõ ràng được may cho một cô gái nhỏ nhắn hơn, và Sophie phải nịt người Tessa hơi chặt một chút để cho vừa. Cô ấy vừa vừa lầm bầm gì đó. “Cô Branwell không thích bị thít người lại,” cô ấy giải thích. “Cô chủ bảo chuyện đó sẽ gây ra chứng đau đầu và mệt mỏi, mà Thợ Săn Bóng Tối không được phép bị những bệnh đó. Nhưng Jessamine thích eo váy thật nhỏ, và cô ấy đòi thế bằng được.”
“Ờ,” Tessa hụt hơi nói. “Dù gì tôi cũng không phải Thợ Săn Bóng Tối.”
“Đúng,” Sophie đồng tình và tiếp tục gài móc sau của chiếc váy. “Xong rồi. Cô nghĩ sao?”
Tessa nhìn mình trong gương và giật mình. Chiếc váy quá nhỏ so với khổ người cô, và rõ ràng được thiết kế sao cho bó sát người. Nó bó sát tới tận hông, dúm ở sau lưng và phủ lên khung áo lót. Tay áo xắn lên khoe những đường viền đăng ten. Cô thấy mình… già dặn hơn, không phải theo cái kiểu bù nhìn ủ ê như hồi ở Ngôi Nhà Hắc Ám. Chỉ có điều trông cô không giống cô mấy. Giả sử mình Biến Hình và không trở lại đúng là mình thì sao? Nếu khuôn mặt mình đã bị biến đổi thì sao? Ý nghĩ đó khiến cô sợ tới suýt ngất.
“Trông cô hơi xanh đấy,” Sophie e dè nhìn Tessa trong gương và nhận xét. Nhưng có vẻ cô ấy không bị sốc trước độ bó của chiếc váy. “Cô nên thoa chút phấn má đi. Cô Jessamine hay làm vậy.”
“Cô Jessamine thật tốt làm sao khi cho tôi mượn chiếc váy này.”
Sophie cười khúc khích. “Cô Jessamine không đáng được khen vậy đâu. Cô Branwelll đã tặng chiếc váy này làm quà cho cô Jessamine, nhưng cô ấy bảo nó khiến cô ấy có vẻ vàng vọt và vứt thẳng vào tủ quần áo. Nếu cô hỏi tôi, tôi sẽ nói cô ấy là đồ vô ơn. Giờ cô hãy đánh chút má hồng đi. Trông cô trắng bệch như sữa vậy.”
Sau khi làm theo và cảm ơn Sophie xong, Tessa bước ra khỏi phòng và đi theo một hành lang dài bằng đá. Charlotte ở đó đợi cô. Chị đi ngay lập tức và Tessa khập khiễng đi theo – đôi giày lụa màu đen không đúng cỡ đang hành hạ đôi chân vốn đã thâm tím của cô.
Học Viện có chút giống với một lâu đài, hay ít nhất là lâu đài trong tưởng tượng của Tessa – trần nhà cao cao khuất trong bóng tối, những bức tranh thảm treo trên tường lặp đi lặp lại mô-típ ngôi sao, thanh kiếm và những hoa văn giống như trên da Will và Charlotte. Cô còn nhận thấy một mô-típ nữa: một thiên thần nổi lên từ mặt hồ với một tay cầm kiếm và tay kia cầm cốc. “Nơi đây từng là nhà thờ Thánh Toàn Năng,” Charlotte trả lời câu hỏi không nói ra của Tessa. “Nó đã bị thiêu rụi trong Đại Hỏa Hoạn Luân Đôn. Bọn chị đã sử dụng khu đất này từ hồi đó và xây dựng Học Viên trên đống tàn tích của nhà thờ cũ. Thợ Săn Bóng Tối luôn muốn sử dụng các khu đất thánh.”
“Mợi người không thấy lạ khi tòa nhà của các chị xây trên một nhà thờ cũ như thế sao?”
“Họ đâu có biết. Người phàm – đó là cách bọn chị gọi những người bình thường – không ý thức được bọn chị làm gì.” Charlotte giải thích. “Khi họ nhìn chốn này, họ chỉ thấy một khu đất trống. Ngoài ra, người phàm không mấy hứng thú với những thứ không ảnh hưởng trực tiếp tới họ.” Chị giục Tessa bước qua cửa, vào phòng ăn đèn đuốc sáng choang. “Chúng ta tới nơi rồi.”
Tessa chớp chớp mắt trước nguồn sáng đột ngột. Căn phòng rất rộng, đủ chỗ cho một chiếc bàn có thể phục vụ hai mươi thực khách. Một ngọn đèn khí lớn rủ từ trần nhà xuống tỏa ánh sáng vàng vọt. Một cái bình trông có vẻ đắt tiền đặt trên nóc tủ và một tấm gương viền vàng mạ chạy dọc căn phòng. Mọi thứ đều đẹp mắt và rất đỗi bình thường. Không có gì kỳ dị trong căn phòng này, không có gì cho thấy bản chất của những con người cư ngụ tại đây.
Dù cả bàn ăn được phủ vải linen trắng, nhưng cả năm phần ăn đều được đặt ở cuối bàn. Chỉ có hai người đã ngồi xuống – Will và cô gái tóc vàng tầm tuổi Tessa trong chiếc váy lấp lánh khoét sâu cổ. Cả hai có vẻ cố tình phớt lờ nhau; Will ngước lên với vẻ nhẹ nhõm hiện rõ khi thấy Charlotte và Tessa bước vào. “Will,” Charlotte nói. “Em nhớ Gray chứ?”
“Nói đúng ra,” Will nói, “những gì em nhớ về cô ấy rất sống động.” Anh không còn mặc bộ đồ đen kỳ cục của ngày hôm qua, thay vào đó là quần vải, áo khoác xám cổ nhung đen. Màu xám khiến mắt anh xanh hơn bao giờ hết. Anh cười toe toét với Tessa, khiến cô đỏ mặt và vội quay đi.
“Và Jessamine… Jessie, nhìn lên nào. Jessie, đây là Theresa Gray. Gray, đây là Jessamine Lovelace.”
“Rất vui được làm quen với bồ,” Jessamine lầm bầm. Tes không thể không nhìn cô nàng. Cô nàng xinh đến ngỡ ngàng, và nếu nói theo những cuốn tiểu thuyết Anh thì đây quả là một đóa hoa hồng xứ sương mù. Cô nàng có mái tóc bạch kim, đôi mắt nâu dịu dàng và nước da trắng sữa. Cô nàng mặc một chiếc váy xanh quá sáng và gần như ngón tay nào cũng đeo nhẫn. Kể cả nếu cô nàng có những dấu ấn đen như của Charlotte và Will, cô nàng cũng không để lộ ra.
Will nhìn Jessamine với vẻ thù địch rõ ràng, rồi quay sang Charlotte. “Anh chồng cú đêm của chị đâu rồi?”
Charlotte ngồi xuống và ra hiệu cho Tessa ngồi đối diện trên chiếc ghế bên cạnh Will. “Henry đang trong phòng làm việc. Chị đã bảo Thomas gọi anh ấy rồi. Anh ấy sẽ đến ngay thôi.”
“Còn Jem?”
Charlotte có vẻ khó chịu, nhưng chị chỉ nói, “Jem không khỏe,” mà thôi. “Cậu ấy đang mệt.”
“Lúc nào anh ấy chẳng mệt.” Jessamine lộ vẻ chán ghét.
Tessa đang định hỏi xem Jem là ai thì Sophie bước vào, theo sau là một người phụ nữ béo tròn và độ tuổi trung niên, có mái tóc muối tiêu xổ ra khỏi búi đằng sau đầu. Hai người bắt đầu bê các đĩa thức ăn từ trên kệ xuống. Có món thịt heo quay, khoai tây, xúp rau húng và những món cuộn phủ kem màu vàng nhạt. Tessa đột nhiên thấy váng đầu: cô đã quên khuấy mất chuyện mình đói thế nào. Cô cắn một miếng thịt cuộn và chỉ ngồi ngay ngắn lại khi thấy Jessamine đang lom khom nhìn mình.
“Bồ biết không,” Jessamine nói bâng quơ. “Hình như mình chưa từng thấy một pháp sư ăn thì phải. Mình tưởng mấy bồ chỉ cần hít khí trời mà sống thôi chứ. Mấy bồ chỉ cần làm phép để cơ thể thon thả.”
“Jessie, chúng ta không biết cô ấy có phải pháp sư hay không,” Will nói.
Jessamine lờ tịt đi. “Là kẻ ác thật tệ nhỉ? Bồ có sợ phải xuống địa ngục không?” Cô nàng lại gần Tessa hơn. “Bồ nghĩ Sa-tăng trông thế nào?”
Tessa bỏ dĩa xuống. “Bồ muốn gặp hắn không? Nếu thích thì để mình gọi hắn tới gặp bồ nhé. Làm pháp sư lợi như vậy đấy.”
Will phì cười. Jessamine nheo mắt. “Bồ đừng có bất lịch sự,” cô nàng đang nói thì ngừng lại khi Charlotte kêu lên ngạc nhiên và nhảy dựng dậy.
“Henry!”
Một người đàn ông đứng trong khung cửa hình vòm của phòng ăn – người đàn ông cao lớn có vẻ quen thuộc, với mái tóc màu đỏ và đôi mắt nâu lục nhạt nổi bật. Anh ấy chiếc áo khoác vải tuýt của hãng Norfolk (Norfolk jacket là tên một loại áo chứ làm gì có hãng Norfolk – _- người dịch có biết google là cái gì không vậy?) bên ngoài chiếc áo chẽn màu sáng rực đi cùng cái quần bò dính đầy thứ gì đó trông từa tựa bụi than. Nhưng Charlotte không hét lên vì cái đó – chị thấy tay áo bên trái của anh ấy bị bén lửa. Những ngọn lửa nhỏ liếm từ khuỷu tay lên, tỏa ra những cuộn khói đen kịt.
“Charlotte yêu dấu,” Henry nói với người vợ đang há hốc mồm hoảng sợ của mình. Jessamine ngồi cạnh cũng trố mắt nhìn. “Xin lỗi anh tới muộn. Anh tưởng mình sắp làm cho Máy Cảm Ứng hoạt động rồi cơ…”
Will ngắt lời. “Henry,” anh nói, “anh đang bị cháy kìa. Anh biết chứ?”
“Ồ có,” Henry vui vẻ nói. Lửa đã sắp bén tới tận tai anh ấy. “Cả ngày hôm nay, anh làm việc cứ như bị ám ấy. Charlotte, em đã nghe về Máy Cảm Ứng rồi chứ?”
Charlotte bỏ bàn tay đang che miệng xuống. “Henry!” chị ré lên. “Tay anh kìa!”
Henry liếc xuống tay và miệng há ra. Henry chỉ kịp nói “Chết tiệt!” thì Will đột ngột đứng dậy, cầm lọ hoa trên bàn và vội dội lên người anh ấy. Ngọn lửa lụi kèm theo những tiếng xèo xèo phản đối khe khẽ, để lại Henry ướt như chuột lột tại ngưỡng cửa với một bên tay áo ém đen và cả đống hoa trắng rơi lả tả dưới chân.
Henry nhảy dựng lên và hài lòng vỗ bên tay áo bị cháy. “Em biết thế là sao không?”
Will đặt lọ hoa xuống. “Là anh bị bén lửa mà không biết?”
“Rằng hợp chất cháy chậm anh phát minh tuần trước đã có tác dụng.” Henry tự hào nói. “Chất liệu này ít ra đã cháy mười phút mà chưa hết nửa ống tay áo đây này!” Anh ấy nheo mắt nhìn tay mình. “Có lẽ anh nên thử đốt ống tay áo còn lại xem…”
“Henry,” Charlotte có vẻ đã phục hồi sau cơn sốc, “nếu anh định tự thiêu, em sẽ đệ đơn xin li dị. Giờ ngồi xuống ăn tối đi. Và chào vị khách của chúng ta nữa.”
Henry ngồi, liếc nhìn Tessa… và chớp mắt ngạc nhiên. “Anh biết em,” anh ấy nói. “Em đã cắn anh!” Anh ấy tỏ vẻ hài lòng, như thể đang nhớ lại một kỷ niệm đẹp của hai người.
Charlotte chán nản nhìn chồng mình.
“Chị đã hỏi Gray về câu lạc bộ Xử Qủy chưa?” Will hỏi.
Câu lạc bộ Xứ Quỷ. “Em biết cái đó. Nó được viết bên sườn xe ngựa của bà Dark.” Tessa nói.
“Nó là một tổ chức,” Charlotte nói. “Chính xác hơn là một tổ chức lâu đời của những người phàm thích phép thuật. Trong các buổi họp, họ sẽ đọc thần chú và thử triệu mà quỷ.” Chị thở dài.
Jessamine khụt khịt mũi. “Em chẳng hiểu sao họ lại hứng thú làm ba cái trò vớ vẩn,” cô nàng nói. “Gì mà niệm thần chú với mặc áo chùm đầu rồi đốt lửa chứ! Thật nực cười.”
“Ồ, họ còn làm hơn vậy,” Will nói. “Quyền lực của họ trong Thế Giới Ngầm lớn hơn em tưởng nhiều. Rất nhiều nhân vật giàu có và có thế lực trong xã hội người phàm là thành viên…”
“Thế còn ngu ngốc hơn.” Jessamine hất tóc. “Họ có tiền và có quyền. Vậy sao họ còn nghịch ngợm phép thuật chứ?”
“Một câu hỏi hay,” Charlotte nói. “Những người phàm nào động vào những thứ họ không hiểu đều đi đến một kết cục không hay.”
Will nhún vai. “Khi điều tra ký hiệu trên con dao tìm thấy trong hẻm, những dấu vết đã dẫn em thẳng đến Câu lạc bộ Xứ Quỷ. Tiếp đó, các thành viên của câu lạc bộ đã chỉ em tới Chị Em Hắc Ám. Hai con rắn là biểu tượng của họ. Họ quản lý những ổ cờ bạc bí mật mà cư dân Thế Giới Ngầm thường lui tới. Hai Chị Em lừa người phàm vào và khiến họ thua sạch bách trong những trò chơi phép thuật, rồi khi họ nợ nần đầm đìa, Hai Chị Em sẽ bắt đầu tính lãi cao cắt cổ.” Will nhìn Charlotte.
“Hai Chị Em còn mở vài cơ sở kinh doanh trái với luân thường đạo lý khác. Em được nghe kể là ngôi nhà họ dùng để giam giữ Tessa là một nhà thổ. Nơi đó từng chứa những cô gái của Thế Giới Ngầm chuyên mua vui cho người phàm có sở thích khác thường.”
“Will, chị không chắc…” Charlotte có vẻ ngờ vực.
“Hừ,” Jessamine nói. “Will, thể nào anh thích tới đó.”
Cô nàng không chọc giận Will nổi vì anh chẳng buồn để ý. Anh đang nhướn mày mải nhìn Tessa. “Anh có xúc phạm em không, Gray? Anh nghĩ sau những gì em đã chứng kiến, em sẽ không dễ dàng bị sốc.”
“Em không sao đâu, anh Herodale.” Dù nói vậy, nhưng Tessa vẫn thấy hai má nóng bừng. Vì được nuôi dạy đàng hoàng nên Tes không hề biết nhà thổ là gì và chắc chắn sẽ không bao giờ nhắc đến nó. Thấy cảnh máu me là một chuyện, nhưng… “Em… không hiểu sao đó có thể là… một nơi như vậy,” cô nói khẳng khái hết mức. “Chẳng ai lui tới nơi đó. Ngoài ả hầu gái và tay xà ích, em chẳng thấy ai ở đó hết.”
“Ừ, khi anh tới, nơi đó vắng tanh vắng ngắt,” Will đồng tình. “Chắc họ quyết định ngừng kinh doanh để lấy nơi cô lập em.” Anh liếc nhìn Charlotte. “Chị có nghĩ anh trai Gray cũng có quyền năng như cô ấy chứ? Liệu có phải vì vậy mà Chị Em Hắc Ám bắt nhốt anh ta không?”
Tessa xen ngang để đổi đề tài. “Anh trai em chẳng có biểu hiện bất thường nào hết. Nhưng như em đây, em cũng không hiểu sao Chị Em Hắc Ám tìm ra được em.”
“Bồ có khả năng gì vậy?” Jessamine hỏi. “Charlotte không nói.”
“Jessamine!” Charlotte cau mày.
“Em không tin cô ấy có quyền năng gì hết,” Jessamine tiếp tục. “Em nghĩ cô ấy chỉ là một kẻ ranh mãnh biết nếu chúng ta tin cô ấy là cư dân Thế Giới Ngầm, chúng ta sẽ vì Hiệp Định mà đối xử tốt với cô ấy.”
Tessa cắn chặt răng. Cô nghĩ tới lời dì Harriet, Tessa đừng bực mình, đừng gây sự chỉ vì người ta trêu con. Nhưng cô không quan tâm. Mọi con mắt đều đang đổ dồn về cô – đôi mắt xanh lục nhạt tò mò của Henry, cái nhìn sắc như pha lê của Charlotte, vẻ cố làm bộ không hiếu kỳ của Sophie, cùng sự vui vẻ nhàn nhạt của Will. Nếu như tất cả đều nghĩ như Jessamine thì sao? Nếu tất cả đều nghĩ cô đang cầu xin lòng nhân từ của họ thì sao? Dì Harriet sẽ ghét việc cô cầu xin lòng tốt người tốt của người khác, còn hơn ghét thái độ khó chịu của Tessa. Will nhoài người tới để nhìn kỹ nét mặt Tessa và nói tiếp. “Em có thể giữ bí mật cho riêng mình,” anh nhẹ nhàng nói. “Nhưng bí mật có sức nặng riêng của nó, và nó có thể rất rất nặng.”
Tessa ngẩng đầu. “Không cần giữ bí mật đâu. Mọi việc sẽ đơn giản hơn nếu em nói cho mọi người đều hay.”
“Tuyệt vời!” Henry có vẻ hài lòng. “Anh thích được xem, em có cần gì không, ví dụ như đèn linh hồn hay…”
“Đấy không phải lễ cầu hồn đâu, Henry,” Charlotte mệt mỏi nói rồi quay sang Tessa. “Gray, nếu em không muốn thì đừng làm.”
Tessa không quan tâm. “Qủa là em có cần vài thứ.” Cô quay sang Jessamine. “Bồ làm ơn lấy cho mình đồ của bồ. Nhẫn hoặc khăn tay, gì cũng được…”
Jessamine nhăn mũi. “Ôi Chúa ơi, sao mình có cảm giác cậu có quyền năng móc túi thế nhỉ?”
Will có vẻ sốt ruột. “Đưa nhẫn cho cô ấy đi, Jessie. Em có đầy ra đấy thôi.”
“Thế anh đi mà đưa.” Jessamine vênh mặt.
“Không.” Tessa kiên quyết. “Phải là đồ của bồ mới được.” Vì trong những người ở đây, khổ người và vóc dáng của Jessamine giống mình nhất. Nếu mình biến thành Charlotte nhỏ bé, chiếc váy sẽ tuột ra, Tessa nghĩ. Tessa đã định sử dụng chính chiếc váy, nhưng vì Jessamine chưa từng mặc nó nên cô không chắc có thể Biến Hình thành công.
“Thôi được.” Jessamine miễn cưỡng rút chiếc nhẫn đá đỏ ở ngón tay cái và thảy qua bàn cho Tessa. “Đừng giở trò đấy nhé.”
Tất nhiên rồi. Tessa không cười và nắm cái nhẫn trong bàn tay trái. Đoạn, cô nhắm mắt.
Khoảnh khắc Biến Hình luôn như vậy: lúc đầu chẳng có gì, rồi một cái gì đó lóe lên trong tiềm thức cô như ai đó vừa thắp nên trong căn phòng tối. Cô tiến về phía đó đúng như Chị Em Hắc Ám dạy. Rất khó để quên đi nỗi sợ và sự xấu hổ, nhưng cô đã làm nhiều lần nên biết điều gì sẽ xảy ra – ước muốn chạm tới ánh nến giữa bóng tối; cả giác ánh sáng và hơi ấm lan tỏa chung quanh, như thể cô đang được cuốn trong một tấm chăn dày nặng trịch, che phủ mọi thớ thịt trên người cô. Và rồi ánh sáng lóe lên và bao lấy cô – và cô ở trong nó. Trong lớp da của người khác. Trong trí óc của người khác.
Trí óc của Jessamine.
Cô luôn ở ngoài rìa, suy nghĩ của cô lướt trên bề mặt suy nghĩ của Jessamine tựa như ngón tay lướt trên mặt nước. Nhưng, nó vẫn khiến cô hít thở khó khăn. Tessa đột nhiên thấy hình ảnh sống động về một cây kẹo sáng màu có gì đó đen đen ở giữa, giống như con sâu trong lõi táo lóe lên. Trong lòng cô dâng lên nỗi oán hận, căm thù, giận dữ… cùng một khát vọng gì đó…
Cô mở choàng mắt. Cô vẫn ngồi tại bàn với chiếc nhẫn của Jessamine nắm chắc trong tay. Da cô ngứa ngáy như kiến bò hệt như mỗi lần Biến Hình. Cô thấy kỳ lạ khi ở trong một thân thể không thuộc về mình: cô thấy tóc Jessamine lòa xòa trên vai. Mái tóc bạch kim của cô nàng dày tới độ những ghim kẹp của Tessa không giữ nổi – chúng đổ thành lọn xuống cổ Tessa.
“Lạy Thiên Thần,” Charlotte thở hắt ra. Tessa nhìn quanh bàn. Mọi người đều đang nhìn cô – Charlotte và Henry há hốc miệng; Will lần đầu tiên im lặng với cốc nước sựng lại trước môi. Và Jessamine…
Jessamine đưa tay che miệng và nhìn cô với vẻ hoảng hốt khốn khổ của một người thấy bóng ma chính mình. Tessa thấy hơi có lỗi.
Nhưng cảm giác đó chỉ tồn tại trong phút chốc. Jessamine từ từ bỏ tay xuống khỏi gương mặt vẫn còn trắng bệch. “Chúa ơi, mũi em to quá,” cô nàng hét lên. “Sao không ai nói cho em biết chứ?”