Tô Thủy Nguyệt mơ màng tỉnh lại, trần nhà màu lục quen thuộc cùng với mùi vị của thành phố làm hắn nhận ra, hắn xuyên trở về rồi. Vậy là trở về mà không cần cấp 100 hay sao? Tô Thủy Nguyệt cầm quyển sách Cửu Dương truyền kỳ đặt ở bên cạnh lên, nội dung cũng đã thay đổi giống như những việc hắn đã trải qua, hắn cấp tốc lật sách đến trang mà Mộ Thanh Khê dùng kiếm khí đâm mình. Lúc đó hắn đã rơi vào hôn mê sâu, nằm bất động trên giường nữa năm, sau đó thì tỉnh lại. Nếu hiện giờ hắn đã quay trở về hiện thực vậy thì người tỉnh dậy chắc chắn là Lang Nha rồi đi, liệu y có tiếp thu nổi việc Tô Thủy Nguyệt hắn đã dùng cái thể xác đó mà ăn nằm với bao nhiêu nam nhân hay không? Đột nhiên hắn nghe bên tai có âm thanh vang vọng.
– Thủy Nguyệt… Thủy Nguyệt!
Và rồi dòng chữ hệ thống hiện lên ngay trước mắt.
“Đoạn đường đến cấp 100 còn rất xa nếu kí chủ còn chưa chịu tỉnh dậy thì hệ thống sẽ phải dùng biện pháp mạnh, giật điện một phút. Mười giây đếm ngược bắt đầu.
Mười..
Chín…
….
Ba…
Hai….
…”
Tô Thủy Nguyệt giật mình bừng tỉnh, một chút nữa thôi hắn sẽ bị giật điện chết mất.
– Thủy Nguyệt tỉnh rồi! Tỉnh rồi!
Là Bách Phệ Thôn vô cùng kích động mà ôm chầm lấy Tô Thủy Nguyệt, giọng nói nghẹn ngào giống như sắp khóc đến nơi. Mà ở quanh phòng cũng có không ít người, Tuyết Sư, Thượng Thiên Thiếu Khanh, Quân Thư Mục, Tống Liễu Dương còn có cả Tề Xuân Thụy. Nhưng lại chỉ thiếu duy nhất một người đó là Mộ Thanh Khê.
– Ngươi đó, lại dám nói dối cả ta! Cái gì mà sư phụ ngươi yêu thương ngươi nhất, nếu ta biết được là ngươi nói dối thì đã không để ngươi đi. Ngươi xem xem bây giờ bản thân đã thành cái dạng gì rồi!
Là Thượng Thiên Thiếu Khanh đang không ngừng trách móc, tay thì nhéo lên khuôn mặt gầy gộc của hắn, bộ dạng thương tiếc đau lòng. Tô Thủy Nguyệt nhìn lại chính mình so với khúc củi khô cũng không khác gì mấy, tay chân gầy guộc giống như mấy cái xương đã bị róc hết thịt. Tô Thủy Nguyệt nở nụ cười gượng gạo xê dịch cơ thể muốn bước xuống giường thì Tuyết Sư đã từ dạng người biến thành một con sư tử trắng nằm phủ phục phía dưới, thấp giọng gầm gừ.
– Ngươi vừa mới tỉnh lại không được đi chân lạnh, muốn đi đâu ta đưa ngươi đi.
Tô Thủy Nguyệt có chút cảm động muốn khóc tay vuốt ve lên đầu Tuyết Sư, chân thì chà xát lên lớp lông mềm mại của y mà hưởng thụ.
– Chẳng muốn đi đâu cả, dù sao với khối thân thể trơ xương này của ta đi ra ngoài nhất định sẽ dọa chết người.
– Ở Tề gia trang sẽ không có bất kì một ai dám làm khó dễ ngươi, cứ yên tâm mà dưỡng tốt thân thể.
Là Tề Xuân Thụy, y nói đây là đang ở Tề gia trang, vậy là Tô Thủy Nguyệt hắn đã không còn ở Cửu Dương phái nữa hay sao?
– Tại sao ta lại ở Tề gia?
– Lần đó sau khi ngươi bị thương nặng ta liền đưa ngươi trở về Tề gia, mời luyện dược sư cấp 10 Thượng Thiên Thiếu Khanh và Tống Liễu Dương đến chữa trị cho ngươi. Không ngờ đều là… hừ… tình lang của ngươi!
Tô Thủy Nguyệt có chút xấu hổ không dám nhìn thẳng, hắn làm sao mà biết Tề Xuân Thụy sẽ mời những người này về để mà tránh cho xa chứ. Tống Liễu Dương từ đầu không hề lên tiếng lúc này cũng tiến lên bắt mạnh cho hắn, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.
– Thương thế đã không còn vấn đề gì nữa, chỉ là tu vi của Thanh Khê chân nhân quá cao, một kiếm kia đã tước đi của Tô Thủy Nguyệt toàn bộ tu vi cùng linh căn, hiện giờ chẳng khác gì là người bình thường. Sau này muốn tu luyện lại cũng không thể.
– Thật là độc ác! Với một người tu tiên mà nói thì linh căn vô cùng quan trọng, không có linh căn thì làm sao mà tu luyện nữa chứ!
Tuyết Sư gầm gừ nhưng lại sợ kinh động Tô Thủy Nguyệt nên cũng không dám đứng lên. Quân Thư Mục vốn là một người điền tĩnh không trách móc ai bao giờ thì lúc này cũng phải lên tiếng.
– Dù gì cũng là đệ tử thân truyền, Thanh Khê chân nhân làm vậy đúng thật là quá đáng. Nhưng mà Tô Thủy Nguyệt ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi cả đời cả kiếp, cho dù ngươi sau này vĩnh viễn không thể tu luyện thì ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi.
– Hừ! Ngươi lại dám cướp lời của ta, ta mới là người cả đời sẽ không vứt bỏ Thủy Nguyệt.
Thượng Thiên Thiếu Khanh tức giận, một chút cũng không kiềm nén tính khí bốc đồng của chính mình. Mà những người khác cũng bắt đầu ồn ào tranh giành làm cho Tô Thủy Nguyệt có chút cười không nổi. Hắn đây là suýt chút nữa chết dưới tay của Thanh Khê chân nhân, đây chẳng phải là đã vì một nhành hoa mà bỏ cả một rừng hoa hay sao, một trăm người yêu thích hắn cũng không xoay chuyển được sự ngu ngốc yêu thích một người của hắn. Tại sao hắn lại yêu Thanh Khê chứ, người không yêu thương hắn, không chiều chuộng hắn, ngay lúc này còn là “tình địch” của hắn mới đúng.