– Cái này là ta cho ngươi, tuy rằng phẩm chất không phải là tốt nhất nhưng mà lúc ta không chú ý ngươi có thể phòng thân.
Tô Thủy Nguyệt gật gật lấy chủy thủ cho vào trong túi không gian. Bách Phệ Thôn lúc này mới lên tiếng.
– Tuy rằng ta tu luyện chưa đạt đến mức độ thần thông nhưng nhất định sẽ bảo hộ đệ thật tốt. Chỉ khi mang đệ đi theo thì ta mới an tâm mà chiến đấu, không nhìn thấy đệ ta thật sự bất an.
Tô Thủy Nguyệt lại gật đầu, dù gì hắn cũng đã thu nam chính vào trong hậu cung của chính mình thì nghe y nói lời yêu thương cũng không có gì là đáng để ngại ngùng. Tuy rằng Tô Thủy Nguyệt hắn là một người phóng khoáng không có e ngại chuyện lăn giường với ai, nhưng mà lòng hắn lại chỉ thủy chung một người, hắn như vậy có được xem là một kẻ lăng nhăng hay không? Nhưng mà Mộ Thanh Khê cũng đâu có yêu thương gì hắn, hắn chung thủy sẽ đạt được ý nguyện cùng người vĩnh kết đồng tâm được sao?
Sau hai ngày chuẩn bị thì Tô Thủy Nguyệt cùng với hậu cung hùng hậu của mình lên đường hướng thẳng trúc lâm Dực Liên ở phía Nam, đây là nơi mà cứ hai ngàn năm thì Dực Liên cổ vật lại xuất hiện. Trên đường đi gặp qua vô số đệ tử của các môn phái khác, đệ tử của Cửu Dương phái cũng chiếm đa số rải rác khắp các ngõ ngách của trúc lâm. Đột nhiên Tô Thủy Nguyệt mở to mắt, ở ngay cửa vào là một thân ảnh quen thuộc một thân áo xanh trắng thanh khiết đang ngồi đả tọa. Người vẫn như vậy, dung nhan lãnh đạm ở dưới bầu trời chói chang như ánh nắng, Mộ Thanh Khê, mặt trời sáng chói ở trong lòng Tô Thủy Nguyệt hắn. Tô Thủy Nguyệt muốn bước lên gọi hai tiếng “sư phụ” lại chợt nhớ ra bản thân đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi, không những thế lại còn thu nam nhân mà người yêu thích vào trong hậu cung của chính mình, Mộ Thanh Khê có thể không giận mà được sao?
– Thanh Khê chân nhân, đã đến giờ mở kết giới rồi.
Là một đệ tử của Thuần Phong phái bộ dạng cung kính mê muội lướt ánh mắt trên từng tấc da thịt lộ ra trên cơ thể Mộ Thanh Khê. Tô Thủy Nguyệt nhìn cảnh đó mà hai mắt giống như rực lửa, hắn cũng muốn chân chính nhìn người như vậy, chỉ là hắn không còn tư cách nữa rồi.
– Thủy Nguyệt, còn có ta.
Bách Phệ Thôn nắm lấy bàn tay Tô Thủy Nguyệt, khẽ hôn lên mái tóc đã được buột gọn gàng của hắn. Tô Thủy Nguyệt quay mặt lại nhìn, sau lưng Bách Phệ Thôn là bốn con người luôn luôn tâm niệm hắn, si mê hắn, hắn việc gì phải khổ sở như vậy. Tô Thủy Nguyệt cùng đám người bước lên phía trước nhìn Mộ Thanh Khê cùng với bốn tu sĩ cảnh giới đại thừa khác đang bày trận để mở ra thông đạo đi vào Dực Liên cổ vật. Tuy rằng Dực Liên cổ vật không kén chọn người đi vào nhưng mà tu sĩ dưới cảnh giới Trúc Cơ thì đi vào sẽ cực kỳ nguy hiểm, vừa khó để tự bảo vệ bản thân lại còn là gánh nặng của các tu sĩ khác. Mà Tô Thủy Nguyệt hắn tuy là không còn tu vi nữa nhưng mà lại không được phép ở nhà, xung quanh lại còn có đến năm nam nhân tu vi cao thâm bảo vệ.
– Nhìn xem, là Tô Thủy Nguyệt. Hắn lại còn mặt mũi mà đi ra ngoài sao?
– Hừ, một cái lô đỉnh lại còn muốn giành đạo lữ của Thanh Khê chân nhân đúng là không biết xấu hổ.
Là hai đệ tử của Cửu Dương phái đang chỉ trỏ về phía Tô Thủy Nguyệt với giọng điệu khinh thường. Mà đệ tử môn phái khác cũng vô cùng tò mò với chuyện Thanh Khê chân nhân cùng với Xuân Thụy tiên tử trở mặt thành thù càng làm cho câu chuyện thêm sôi nổi đặc sắc.
– Ngươi nói gì hả, có phải chán sống rồi không?
Là Thượng Thiên Thiếu Khanh đang muốn xuất ra chưởng khí thì đã bị Tô Thủy Nguyệt ngăn lại.
– Lời bọn họ nói không sai, ta nhịn một chút là được rồi.
Tô Thủy Nguyệt đưa mắt nhìn, trong một giây nào đó động chạm ánh mắt của Mộ Thanh Khê, người không phải là nhìn hắn mà là nhìn Tề Xuân Thụy ở sau lưng của hắn. Ánh mắt lưu luyến, đau lòng cùng phẫn hận, chuyện từ bỏ một người sau mấy trăm năm thủy chung đúng là quá khó khăn. Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy bộ dạng đau lòng của y mà trong ngực giống như bị hàng ngàn thanh kiếm đâm vào, đau đến tứa máu, chỉ là càng chảy máu càng thấy đau rát chứ không thấy vơi đi một chút tình cảm nào. Sau một lúc thông đạo rốt cuộc được mở ra, tu sĩ cảnh giới đại thừa sẽ đi vào sau cùng để đóng lại kết giới đề phòng có tà khí xâm phạm. Tô Thủy Nguyệt cùng đám người Bách Phệ Thôn theo chân mấy trăm tu sĩ của các môn phái đi vào, chỉ là khi lướt ngang qua Mộ Thanh Khê liền lấy y nắm lấy mảnh lụa trên áo Tề Xuân Thụy. Tề Xuân Thụy cũng chỉ nhìn y một cái sau đấy dứt ra mà đi luôn, con người này đa tình lại vô tình, lúc đến thì cái gì cũng có thể cho nhưng lúc dứt lòng ra đi rồi thì một chút gì cũng không để lại.