Bầu trời đêm nhanh chóng bao trùm, trăng trên cao rọi xuống ánh sáng vàng nhạt nhòa xuyên qua tán lá, rơi xuống trên khuôn mặt non nớt đang háo hức chờ đợi thức ăn của Tô Thủy Nguyệt. Hắn đang ở trong thân xác của Lang Nha năm mười sáu tuổi, dù ra sao cũng chỉ là một đứa trẻ mới thành niên, cho dù xinh đẹp diễm lệ thì khi bày ra vẻ mặt thèm ăn cũng không tránh khỏi có chút trẻ con. Quân Thư Mục lật qua lật lại con cá đang nướng ở trên lửa cảm thấy đã chín đủ liền đưa qua cho hắn.
– Coi chừng nóng.
Tô Thủy Nguyệt gật gù nhận lấy, hắn là người duy nhất ở đây không thể tích cốc, vừa may bên cạnh lại có quá nhiều người loại thực lực nào cũng có cho nên chuyện bị đói là không thể xảy ra. Hắn dựa lên lưng của Tống Liễu Dương vô cùng tiêu sái mà bóc đi lớp vảy cá bị cháy rồi ăn ngon lành, còn nói bâng quơ mấy câu.
– Hôm nay có thu hoạch gì không?
Tống Liễu Dương trên tay vẫn cầm một quyển sách về thảo dược và một số nhánh cây mà săm soi, y lắng nghe âm thanh hào hứng ở phía sau mà nở nụ cười nhàn nhạt.
– Cũng không tệ, nhưng mà có một số loại ta vẫn chưa biết được tên cũng như công hiệu.
– Phải vào sâu một chút thì mới tìm được nhiều thứ tốt, ta chắc chắn sẽ luyện chế được loại đan dược tốt để giúp ngươi đả thông kinh mạch, có thể tu luyện lại lần nữa.
Thượng Thiên Thiếu Khanh đang ngồi bên cạnh Tô Thủy Nguyệt cũng săm soi mấy nhánh dược thảo, còn vò lấy vài cái lá mà ngửi ngửi. Mà Bách Phệ Thôn thì không am hiểu y thuật, y là một người thiên về luyện chế vũ khí, trang phục và luyện công nên không chen vào cuộc trò chuyện, chỉ ngồi ở bên còn lại của Tô Thủy Nguyệt mà chống cằm nhìn hắn ăn vô cùng ngon lành. Lại có lúc trừng mắt nhìn chăm chăm vào thứ màu đen thui thủi đang nằm quấn trên cổ hắn, Tiểu Hắc này bình thường không bao giờ biến hóa thành dạng người, cũng không thích biến lớn hung hãn lúc nào cũng chỉ làm một con rắn lười biếng nằm ở trên cổ Tô Thủy Nguyệt mà ngủ. Chỉ khi đám đông không thể định vị được phương hướng mới chịu thi triển một chút năng lực để mà tìm đường. Mà Tề Xuân Thụy đang ngồi cách đó không xa thì lại đang lấy một thanh chủy thủ khác mài lên thanh chủy thủ mà y tặng cho Tô Thủy Nguyệt, âm thanh sắc nhọn cứ vậy vang vọng cả khu rừng.
– Ngươi đó, lần sau nếu có rời khỏi ta thì nên đem chủy thủ của ta ra ngoài, túi không gian của ngươi thật sự quá đặc biệt làm lực tinh thần của ta không cảm ứng được.
– Được, được, ta biết rồi.
Tô Thủy Nguyệt cười cười gật đầu, không gian của hắn là của hệ thống, ngoài hắn ra thì không một ai có thể nhìn thấy cũng như không thể đem được thứ gì của hắn ra ngoài. Từ lần bị thương nữa năm trước thì Tề Xuân Thụy cũng đã tiết lộ chuyện hắn không phải là người của thế giới này, tuy rằng là chuyện lạ lùng nhưng hậu cung đông đảo của hắn cũng không có quá nhiều thắc mắc. Dù sao chuyện hắn đến từ đâu không quan trọng, chuyện mà lúc nào cũng ngự trị trong tâm trí bọn họ chính là hắn yêu thích ai nhất, hắn muốn ngủ cùng ai nhất. Từ ngày đi vào địa đồ này cũng đã được mười ngày, Tô Thủy Nguyệt lúc nào cũng phải trải qua đấu đá tranh giành liền phiền não muốn chết. Giờ thì hắn đã hiểu cảm giác của tam thê tứ thiếp là gì, thật đúng là đau cúc chết đi được.
– Trăng đêm nay đặc biệt sáng, nhưng ta lại có cảm giác không tốt.
Tiểu Hắc ngay từ đầu im lặng nằm ngủ lúc này mới lên tiếng, bởi vì y có một nữa là rắn cho nên đối với sự vật xung quanh luôn nhạy cảm. Tô Thủy Nguyệt thì lại không cảm giác được gì chỉ cho rằng Tiểu Hắc quá lo xa mà vỗ vỗ lên đầu y.
– Ngươi nghĩ nhiều thôi, chúng ta ở đây đã nhiều đêm như vậy nào đã có gì xảy ra.
Chỉ là vừa dứt lời thì từ trong rừng sâu vang lên tiếng loạt soạt không rõ ràng, mỗi một giây thì âm thanh càng lúc càng lớn làm đám đông hoảng loạn lùi ra xa. Không biết thứ gây ra tiếng động là gì nhưng ngay cả tu sĩ cảnh giới Đại thừa như Mộ Thanh Khê và các trưởng lão môn phái khác cũng không cảm ứng được chỉ có thể bày ra kết giới để ngăn chặn.
– Chuyện gì vậy, rốt cuộc ở nơi đó có gì?
– Gió bắt đầu thổi mạnh hơn rồi, mọi người cẩn thận!
Là một số đệ tử của Thuần Phong phái đang rơi vào hoảng loạn, mà đệ tử Cửu Dương phái cũng sợ hãi không kém nhưng dưới sự bảo hộ của Mộ Thanh Khê cũng yên tâm được chút nào. Mộ Thanh Khê cùng với năm tu sĩ cảnh giới Đại thừa tiến lên phía trước dùng linh lực vẽ ra vô số bùa chú thăm dò.
– Có rất nhiều thứ gì đó đang di chuyển về phía chúng ta, mọi người trang bị tốt một chút tự bảo hộ chính mình.
Trưởng lão Lã Dương Yên của Thuần Phong phái cố ý nhắc nhở đệ tử dưới trướng, mà các trưởng lão của Thuần Tình phái, Diệp Ô phái cũng không ngừng căn dặn.