– Ta là người thuộc về chốn cửa phật, tại sao lại vì ngươi mà giống như mất đi lý trí.
Tô Thủy Nguyệt như có như không nở nụ cười đầy ẩn ý.
– Còn không phải do ngươi tu hành chưa đến nơi đến chốn sao?
– Ngươi… ngươi…
– Ta làm sao chứ, nói còn sai được sao? Tâm ngươi rõ ràng vẫn còn vướng hồng trần, còn lưu luyến ta.
Âu Dương Quế Chi không nói nữa, y đã dừng động tác chắp tay trước ngực thay vào đó là nắm chặt sợi bồ đề, mặt cúi xuống mãi một lúc lâu mới ngước lên lần nữa nhìn thẳng vào mặt Tô Thủy Nguyệt không ngừng chất vấn?
– Ngươi sẽ không phản bội ta đúng không?
– Ngươi sẽ ở bên ta cả đời có đúng không?
– Ngươi có rất nhiều người, ta sẽ là cái gì của ngươi chứ!
Tô Thủy Nguyệt phiền muốn chết, đúng là tâm tư của thiếu nam lần đầu tiên trao thân gửi phận cho người khác nên không tránh khỏi suy nghĩ quá nhiều. Lại còn là người của phật gia trong sạch thanh cao, nói ra những lời như vậy thì đã xác định quay về hồng trần rồi.
– Nếu có một ngày ngươi dám bỏ rơi ta ta nhất định giết chết ngươi!
Âu Dương Quế Chi rất nhanh phóng tới trước người Tô Thủy Nguyệt, không biết lây đâu ra một thanh chủy thủ mà kề lên cổ hắn. Âu Dương Quế Chi nhìn gần càng thấy dung nhan quá sức sắc sảo, kinh diễm động lòng người. Tô Thủy Nguyệt đưa tay giữ chủy thủ lại, khó khăn mở miệng.
– Ngươi là người xuất gia có cái gì mà không thể nói được, động tay động chân như vậy chẳng may làm ta bị thương thì đêm nay ai hầu hạ ngươi đây?
– Đúng là vô liêm sỉ!
….Lại là vô liêm sỉ, Âu Dương Quế Chi rốt cuộc có còn câu nào để chửi người nữa không đây, một người như vậy bước ra ngoài giang hồ còn không phải là bị người ta ức hiếp đến chết? Y nhìn hắn, sâu trong đôi mắt sáng trong kiên định là mong chờ một hồi đáp. Một cái gì đó để y có thể tin tưởng mà giao phó bản thân mình ra, giống như muốn Tô Thủy Nguyệt hắn hứa hẹn một điều gì.
– Ta sẽ không bỏ rơi ngươi, sẽ yêu thương ngươi.
Tô Thủy Nguyệt đáp ứng y, mắt Âu Dương Quế Chi hơi ánh lên một chút vui vẻ rồi cũng trở lại dáng vẻ mong chờ lúc đầu, y đưa tay đặt lên ngực Tô Thủy Nguyệt, ngay bên ngoài trái tim đang run lên từng nhịp mà trách móc.
– Ngươi có quá nhiều người để yêu thương, ta sẽ nhận được bao nhiêu…
Dứt lời Âu Dương Quế Chi cúi người, mặt kề sát vào mặt Tô Thủy Nguyệt sau đấy phũ môi xuống, thanh chủy thủ cũng đã từ lúc nào được y thu lại. Âu Dương Quế Chi là lần đầu tiên hôn môi, cũng là lần đầu tiên cùng một người khác tiếp xúc thân thể cho nên không tránh khỏi có chút vụng về. Y ngượng ngùng đẩy lưỡi vào trong khoang miệng Tô Thủy Nguyệt, mút lấy cái lưỡi đang không ngừng trốn tránh, môi lưỡi giao nhau làm cho nước bọt cũng phát ra tiếng đầy ẩn ý. Tô Thủy Nguyệt buông một tiếng thở dốc, âm thanh rên rỉ cũng bị giữ lại trong cổ họng không phát thành tiếng, hắn hai tay vòng qua cổ Âu Dương Quế Chi sau đấy nhích người chỉnh tư thế để thoải mái hơn. Âu Dương Quế Chi nằm trên người hắn, dùng tư thế nguyên thủy nhất bao bọc cơ thể đã nóng đến cực độ của hắn lại, y hai chân quỳ trên giường, bên trên là hai chân Tô Thủy Nguyệt gác lên đùi y vòng ra sau hông. Nơi tư mật nhỏ bé đã trải qua xâm phạm mở rộng cùng với dịch thủy bôi trơn làm cho đại điểu Âu Dương Quế Chi đi vào càng dễ dàng.
– Ha…
Âu Dương Quế Chi buông một tiếng thở dốc, y là lần đầu tiên ở trong thân thể một người, là lần đầu tiên được một nơi ẩm ướt nóng bỏng như vậy bao bọc lấy, loại cảm giác xa lạ đánh ập lên từng sợi thần kinh trên người y, sung sướng khó nhịn. Y từng chút một chen vào, tách mở động nhỏ đã ngứa ngáy mấy ngày qua của Tô Thủy Nguyệt, từng chút một đánh dấu chủ quyền lên tường thành mỏng manh, cho đến khi đi vào điểm cuối cùng mới dừng lại. Thứ này của Âu Dương Quế Chi không quá to như những người khác, cũng không quá dài nhưng lại đặc biệt cong lên, mỗi một lần đâm vào rút ra đều cọ xát với điểm mẫn cảm của Tô Thủy Nguyệt làm hắn không chịu được mà phát ra tiếng rên rỉ khàn đặc.
– A… Âu Dương ca ca! Thật thích aaa ha!
– Chậm một chút… Aaaa sướng quá!
Tô Thủy Nguyệt không chút che giấu tâm tư mà rên rỉ kịch liệt, hắn ưỡn người lên đón nhận từng đợt cắm rút không chút lưu tình. Âu Dương Quế Chi này là người xuất gia nhưng lại không nhã nhặn một chút nào, mỗi một lần cắm vào đều đi đến tận cùng lại còn va chạm nặng nhẹ tới lui với nơi mẫn cảm nhất của Tô Thủy Nguyệt làm cho hắn hít thở không thông. Âu Dương Quế Chi hôn một lượt từ tai xuống cổ hắn, hôn lên xương quai xanh gầy nhỏ, cuối cùng dừng lại nơi đầu ngực hắn mà cắn mút. Hai tầng khoái cảm song song đánh úp lên cơ thể Tô Thủy Nguyệt làm cho hắn run rẫy mà van xin, nước mắt sinh lý cũng từ từ chảy ra.
– Thật sướng…. Aaaa!! Haa ta không chịu được!
– Âu Dương ca ca.. Ngươi thật giỏi!
– Aaaa sướng quá! Ha haa aaaa!
Âu Dương Quế Chi gỡ hai tay Tô Thủy Nguyệt trên cổ mình ra sau đấy đan tay chính mình vào mà siết chặt lại, y âu yếm mà hôn lên mu bàn tay đã bị siết đến đỏ lên của hắn, nâng niu giống như một thứ bảo bối vô cùng trân quý. Bên dưới lúc này phát ra tiếng lép lép lép nhép vô cùng sống động cùng ái muội cùng với tiếng bạch bạch va chạm đầy d.â.m loạn, nước d.â.m cũng tràn ra thấm ướt đệm giường.
– Tô Thủy Nguyệt, nhìn ta!
Âu Dương Quế Chi hôn lên đôi mắt đang mơ màng nhắm lại của Tô Thủy Nguyệt bức bách hắn mở ra nhìn. Tô Thủy Nguyệt lúc này giống như đã đi đến cực hạn cái gì cũng không nghĩ nổi nữa chỉ có thể theo cảm tính mà làm theo, nhân ảnh phóng đại ở trước mặt cách một tầng nước mắt mà trở nên mờ ảo, Âu Dương Quế Chi thâm tình nhìn hắn, cũng giống như muốn hắn nói ra một lời ước định. Chỉ là hắn không biết phải nói gì, hắn không phải là người của thế giới này, nếu có thể cho y cái gì thì chính là thân xác này và thời gian yêu thương ngắn ngủi, không thể cho y cả đời bầu bạn nói chuyện trăm năm được. Mà Âu Dương Quế Chi đợi không được đến lúc hắn mở lời.
– Từ hôm nay trở đi Quế Chi đã là người của ngươi, sống là người của ngươi, chết làm ma đi theo ngươi mãi không rời.
Câu này phải là Tô Thủy Nguyệt hắn nói mới đúng, rõ ràng hắn mới là người bị thao sao lại thành hắn là người phải chịu trách nhiệm rồi a! Âu Dương Quế Chi cũng thật biết cách làm khó người khác, lúc không dụ dỗ được thì đanh đá khó chiều đến lúc thu phục được thì lại giống như một tiểu thư khuê các e ấp ngượng ngùng. Chỉ là lực đạo nơi đó lại không nhẹ nhàng chút nào, làm mông hắn bị vùi dập đến tê luôn rồi!
– Aa!! Thật thích…
– Ta ra… Ta raaa aaa!!
Tô Thủy Nguyệt lắc hông vặn vẹo mà nhích người, hắn run rẫy từng cơn sau đấy co giật mà bắn ra, bạch trọc trắng đục dính đầy trên bụng hắn, dính sang cả lớp áo cà sa thanh bạch của Âu Dương Quế Chi, mà Âu Dương Quế Chi cũng bị bóp chặt liền đến cực hạn, y đẩy hông kịch liệt cắm rút mấy chục cái sau đấy cũng run rẫy bắn ra, một dòng thủy lưu ấm nóng tràn đầy trong nội bích ẩm ướt. Tô Thủy Nguyệt không ngừng thở dốc, hai tay đã được buông tha lại không cách nào nhấc lên nổi, bị siết đến tê lại. Hắn mê muội nhìn lên trên, Âu Dương Quế Chi cũng mờ mịt mà nhìn xuống, sau đấy rất nhanh lật úp sấp người hắn lại, tiếp tục xuyên xỏ.
– Là người xuất gia không có nên tham ăn vậy đâu!
Tô Thủy Nguyệt muốn né tránh lại không tránh được, nơi đang ngập trong dịch thủy cùng bạch trọc ướt át lại thêm một lần bị cắm rút không thương tình.