Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 3: Quyết định trả lại



Một thanh kiếm đẹp đẽ được Mộ Thần cầm trong tay, Mộ Thần đầy kích động vuốt ve bảo thạch trên thân kiếm.

Mỗi một khối bảo thạch trên Bích Thuỷ Kiếm đều có phẩm chất rất tốt. Nếu hắn mang được thứ này về địa cầu thì hắn liền phát tài rồi.

Thiếu gia, ngài tính xử lý thanh kiếm này như thế nào?” Tề Tứ tò mò hỏi.

Còn xử lý như thế nào nữa, đem trả lại cho cửa hàng thôi!” Mộ Thần thản nhiên nói.

Tề Tứ nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Trả lại?

Mộ Thần gật đầu.

Phải biết là, vì thanh kiếm này mà nguyên chủ đã táng gia bại sản. Mộ Thần cũng không muốn mới vừa xuyên qua liền biến thành người nghèo. Hắn có giữ lại biên lai của thanh kiếm này, đem trả lại trong vòng 15 ngày, còn có thể lấy lại chín phần nguyên thạch. Nếu vẫn giữ thanh kiếm này thì thật không xong.

Không phải là ngài muốn tặng thanh kiếm kia cho Trang Du thiếu gia sao?” Tề Tứ không hiểu.

Mộ Thần gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng không phải là hắn không nhận sao?

Thiếu gia, ngài đừng nản chí, chỉ cần ngài thành tâm thành ý đưa thanh kiếm này cho Trang Du thiếu gia, nô tài tin tưởng hắn nhất định sẽ tiếp thu tâm ý của ngài!” Tề Tứ khuyên nhủ.

Mộ Thần âm thầm liếc mắt xem thường, thầm nghĩ, hắn cần gì mà phải cố sống cố chết đi cầu một tên sẽ gián tiếp hại chết hắn nhận lễ vật?! Bộ hắn thừa tiền quá nên điên chắc? Huống chi Trang Du cũng không hợp khẩu vị của hắn.

Mộ Thần không cho là đúng, “Nơi nào mà không có hoa, không phải là diện mạo Trang Du xinh đẹp một chút thôi sao, nhưng mà cũng chỉ có vậy, nhiều thời gian và tinh lực phí phạm trên người hắn như thế, ta có thể chơi đùa thêm mấy người rồi.

Mộ Thần bĩu môi thầm nghĩ, dựa theo ký ức, Mộ Thần trước khi gặp được Trang Du thì cũng là một hoa hoa công tử thích trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ là sau khi gặp Trang Du thì liền trở nên thanh tâm quả dục.

Tề Tứ nhìn Mộ Thần, sắc mặt không khỏi có chút cổ quái.

Nhưng mà không phải trước đây thiếu gia đã từng nói, sông có ba ngàn dòng cũng chỉ múc một gáo, ngài chỉ nhận định một mình Trang Du thiếu gia thôi sao?” Tề Tứ hỏi.

Mộ Thần lạnh lùng nhìn Tề Tứ, Tề Tứ bị Mộ Thần nhìn liền nao nao trong lòng: “Thiếu gia, ngài làm sao vậy?

Không sao cả, chỉ là ngươi không cảm thấy ngươi nói rất nhiều sao? Ta muốn làm gì, cần giải thích với một hạ nhân như ngươi? Ngươi là thứ gì, dám quản cả ta?!” Mộ Thần hừ lạnh một tiếng.

Khuôn mặt Tề Tứ tràn đầy xấu hổ: “Thực xin lỗi thiếu gia, là nô tài không theo qui củ.

Trong con ngươi Tề Tứ hiện lên một tia cừu hận, Mộ Thần không có bỏ qua một màn này. Dựa theo ký ức, nguyên chủ đối với Tề Tứ cũng coi như hào phóng, có đồ vật cũng không thiếu người này, chỉ là người này, chân ngoài dài hơn chân trong còn chưa tính, còn nghĩ nguyên chủ là tên ngốc, quả thật là đáng chết.

Mộ Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Tề Tứ, “Đi ra ngoài đi, chỗ này của ta không cần ngươi hầu hạ nữa.

Sắc mặt Tề Tứ đổi đổi, lui ra ngoài.

Mộ Thần nhìn bóng dáng Tề Tứ, trong mắt hiện lên vài phần sát khí, biết đối phương không có ý tốt, Mộ Thần hận không thể nhanh chóng giải quyết người này.

Nhưng hắn vừa mới đến, nếu vội vã đuổi tâm phúc đi thì như vậy sẽ khó tránh làm cho người khác nhìn ra manh mối. Mộ Thần quyết định tạm thời nhịn một chút.

Tề Tứ, lại bị thiếu gia đuổi ra ngoài hả?” Triệu Nhị nhìn Tề Tứ, trên mặt xuất hiện vài phần biểu tình vui sướng khi có người gặp hoạ.

Tề Tứ cắn chặt răng, gã mặc dù là người của Mộ Viễn Hàng, nhưng mặt ngoài đối tượng nguyện trung thành là Mộ Thần, hiện giờ thái độ của Mộ Thần đối với gã lãnh đạm như vậy, thái độ của hạ nhân khác với gã cũng khinh thị hơn vài phần.

Tâm tình của thiếu gia không tốt lắm.” Tề Tứ nói.

Triệu Nhị cười lạnh, “Thiếu gia đã kêu người tìm Nhâm Tam về.

Sắc mặt của Tề Tứ biến đổi, Nhâm Tam là người mà mẫu thân Mộ Thần lưu lại cho Mộ Thần, lúc trước vẫn luôn chiếu cố Mộ Thần, nhưng làm người chất phát khô khan, Mộ Thần rất không thích, lúc trước đã bị Mộ Thần đuổi đi, hiện nay lại gọi về, xem ra Mộ Thần đã thật sự thay đổi.

Tề Tứ, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì?” Triệu Nhị hỏi Tề Tứ.

Tề Tứ xấu hổ nói: “Ta cái gì cũng không làm..

Trong khoảng thời gian này, gã vẫn luôn chơi bời cùng Mộ Thần, cũng tận tình lấy lòng Mộ Thần, Mộ Thần vẫn rất vừa lòng về gã, chuyện duy nhất không vừa lòng, có khả năng chính là không theo đuổi được Trang Du.

Tề Tứ cắn môi, nếu gã mất đi tín nhiệm của Mộ Thần, như vậy đối với Mộ Viễn Hàng mà nói, gã cũng mất đi giá trị.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.