Các huynh đệ nghe vậy ai nấy đều chấn động, vẻ mặt do dự.
Đấu Tiêu nói tiếp. “Chẳng lẽ các vị công tử nghĩ rằng không hề có lý do gì khi người như chủ tử cho đến nay vẫn không có tiếng tăm ư?”
Trước khi Đấu Tiêu rời đi thì xin phép được nói chuyện riêng với ta. Lúc đầu các huynh đệ không chịu nhưng dưới sự yêu cầu của ta cũng đành đáp ứng. Ta đứng với Đấu Tiêu cách xe ngựa không xa, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, ngượng nghịu siết chặt mười ngón tay. Đấu Tiêu muốn nói gì với ta? Mà ta muốn nghe gì từ chỗ hắn?
“Ngũ công tử có nhớ tiểu nhân từng nói ngươi rất đặc biệt không?”. Đấu Tiêu dịu dàng cười. Ta chưa bao giờ có ác cảm với Đấu Tiêu, dù hắn là thuộc hạ của người kia, bởi vì trên gương mặt tươi cười bất biến của hắn, ta có thể nhìn ra sự thân thiết và quan tâm mà không phải xem thường hay đồng cảm.
Ta gật đầu.
“Ta biết ngũ công tử rất khó chịu, nhưng mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ. Chủ tử cô độc quá lâu, quen đứng trên cao quá lâu, quen độc đoán quá lâu, cũng quên mất cách ứng xử với người khác đã lâu…”
Ta hoang mang nhìn Đấu Tiêu, không rõ hắn muốn nói gì.
“Có lẽ ngũ công tử không để ý, nhưng sau khi gặp ngươi chủ tử đã giống với người bình thường nhiều hơn, nếu không hôm nay nhất định khó tránh khỏi thương vong. Chủ tử vì ngươi mà phá vỡ rất nhiều nguyên tắc, thậm chí vì ngươi liều mình giúp đỡ giáo chủ Minh Cung thần giáo mà khó chịu suốt nửa tháng”. Trong mắt Đấu Tiêu hiện ra thích thú. “Nếu không sợ nguy hiểm đến tính mạng thì ta đã tìm một hoạ sĩ vẽ ra, đóng khung làm kỉ niệm”. Hắn dừng lại một chút. “Có lẽ ngũ công tử không rõ tiểu nhân đang nói gì, nhưng ngươi không cần lúc nào cũng tự ti như vậy. Ngươi nên coi trọng bản thân hơn, thậm chí là tuỳ hứng hơn một chút. Ngươi nên biết tự ti quá mức không chỉ liên quan đến bản thân ngươi, mà còn liên đới tổn thương tất cả những người yêu thương ngươi”. Đấu Tiêu liếc về phía các huynh đệ đang nhìn chằm chằm ở xa xa, hơi mỉm cười. “Thật ra ngũ công tử rất may mắn”
Ta theo ánh mắt của Đấu Tiêu mà nhìn lại, đối diện với vẻ gấp gáp của các huynh đệ, tâm trạng rướm ra cảm động. Đấu Tiêu nói đúng, lúc ta xem thường chính mình thì cũng đồng thời phủ định giá trị của Đỗ Yểm Nguyệt, phủ định sự quan tâm của các huynh đệ.
“Cảm ơn”. Ta cảm ơn Đấu Tiêu, khúc mắc không rõ trong lòng đột nhiên thả lỏng, buồn rầu trong ngực lập tức giãn ra rất nhiều.
“Nếu cần, tiểu nhân nhất định theo sát bên cạnh, đương nhiên cũng báo cáo hướng đi của chủ tử cho công tử”
Ta lo âu hỏi. “Hắn sẽ không gây bất lợi cho ngươi đấy chứ?”. Ta cũng không muốn Đấu Tiêu vì giúp đỡ ta mà bị trách phạt.
Đấu Tiêu cười với ta. “Ngũ công tử yên tâm, nếu không phải được chủ tử ngầm đồng ý thì tiểu nhân có mượn gan trời cũng không dám đứng ở chỗ này. Đã nói ngươi là người đặc biệt mà”
Ta cứ ngẩn ngơ cho đến khi đoàn người đến Lục phủ. Băng qua cánh cổng đỏ thẫm, Lục Nghiễm Triệu dẫn người nhà và nô bộc ra đón, thân thiện vỗ vai đại ca mà cười sang sảng. “Các vị thế chất lâu ngày không gặp, càng ngày càng anh tuấn, Đỗ huynh thật có phúc”. Sau khi lần lượt nhìn kĩ các huynh đệ, hắn kinh ngạc dừng lại trên mặt ta. Mọi người của Lục gia đứng sau lưng cũng trở nên ồn ào. Ta mất tự nhiên tránh né, cảm giác ánh mắt sáng rực của mọi người cứ quét tới không rời.
Cuối cùng, Lục Nghiễm Triệu bật cười, vuốt râu nói. “Cũng chỉ có Đỗ gia mới có được người như vậy! Là Yểm Nguyệt phải không?”
Ta chắp tay với hắn. “Lục thế bá”
“Ừ”. Lục Nghiễm Triệu trả lời. “Các vị thế chất đi đường mệt nhọc, không bằng vào thu xếp trước, chờ đến bữa tối lại gặp nhau”
Ban đêm, trong căn phòng ở Lục gia, ta và các huynh đệ ngồi một bên, hơi nhàm chán nhìn Lục gia nội chiến.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lục Tâm Liên có người trong lòng, đương nhiên không vui khi gặp những kẻ vướng víu như bọn ta nghênh ngang vào nhà. Thế nhưng Lục Nghiễm Triệu hình như hơi băn khoăn với ý trung nhân của Lục Tâm Liên, lại nghĩ đến tình cảm với phụ thân ta nên hai người ồn ào không ngớt, không ai nhịn ai, lại thêm những người khác tới khuyên can nên toàn bộ trở nên hỗn loạn.
“Yểm Nguyệt ổn chứ?”. Đại ca lo âu nhìn ta, dù sao trong lúc tranh cãi cũng nhiều lần đề cập tới tên ta.
“Ừ”. Ta gật đầu, thật ra trong lòng lại thả lỏng. Nếu Lục Tâm Liên cự tuyệt hôn sự này, lúc về cũng dễ ăn nói với phụ thân.
Tứ ca khá bất mãn mà nói. “Lục tiểu thư không xấu nhưng lại kiêu căng hung hăng, Yểm Nguyệt cũng không phải khăng khăng muốn cưới nàng, cần gì ngạo mạn như vậy?”
Nhị ca trả lời. “Đa số những cô gái đẹp đều không thích có người đẹp hơn mình, Lục tiểu thư ghen ghét bề ngoài của Yểm Nguyệt, chuyện hôn nhân này không thành mới tốt”
“Dù sao ngũ ca cũng có người trong lòng mà”. Lục đệ không đầu không đuôi chêm vào một câu, khiến mọi người trở tay không kịp. Ta đứng ngồi không yên, không ngờ lục đệ lại nói ra như vậy.
Một trận trầm mặc lan ra, không khí trở nên nặng như chì. Ta thật sự không rõ lúc đó tự khai ra là đúng hay sai, nhưng lời đã ra khỏi miệng, có giải thích thêm hay hối hận cũng không làm được gì. Ta không kì vọng có người thấu hiểu hàng vạn nỗi băn khoăn trong lòng, chỉ cần thông cảm là tốt lắm rồi.
Nhưng đúng là vẫn có người yêu thương ta, đại ca khụ một tiếng rồi chậm rãi nói. “Thật ra chỉ cần do Yểm Nguyệt lựa chọn là được, chúng ta chỉ hi vọng ngươi có thể vui vẻ”
Nhị ca nói tiếp. “Yểm Nguyệt rất dịu dàng, luôn suy nghĩ cho người khác, ngươi nên quan tâm tới bản thân nhiều hơn”
“Ta thấy người kia không tệ”. Tam ca phùng má. “Có thể bảo vệ Yểm Nguyệt”
Ta cười khổ. “Chỉ e rằng ta tự đa tình mà thôi”
“Phải không?”. Tứ ca đột nhiên ngắt lời, trợn mắt nhìn chằm chằm phía trước, kinh ngạc nói. “Ta thấy không hẳn là vậy”
Mọi người nhìn theo ánh mắt tứ ca, người của Lục gia cũng đã ngừng cãi vã từ lâu, ai nấy ngây ra như phỗng. Từ bóng tối bên ngoài phòng, hai bóng người chậm rãi hiện ra. Người kia như thần tiên mà bước tới gần, khí thế dời sông lấp biển. Người hầu xung quanh loạng choạng tránh đường, ngay cả các huynh đệ cũng không biết phải làm sao.
Cuối cùng, những người của Lục gia không có võ nghệ đều bị vài người bịt mặt đột nhiên xuất hiện điểm huyệt hoặc đánh ngất xỉu mang đi, các huynh đệ cũng vì lời lẽ khéo léo của Đấu Tiêu mà rời khỏi. Trong căn phòng lớn chỉ còn lại ta và hắn, hai người nhìn nhau.
Vì bất ngờ nên ta nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể ngây ngẩn nhìn hắn bước tới, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cảm giác phức tạp.
Hắn nặng nề nhìn ta, không nói gì, cũng không nhúc nhích.
Dường như trải qua thật lâu, rốt cuộc ta cũng tìm về khả năng ngôn ngữ, sợ hãi mở miệng. “Vì sao?”. Vì sao lúc đó không nói lời nào mà rời đi? Vì sao lúc này đột nhiên xuất hiện? Những vấn đề dăm ba câu không thể nói nên lời vẫn nghẹn trong ngực, khiến ta thở dốc, thật khổ sở…
Hắn cười như có như không, trả lời. “Vì không quen có thứ muốn mà không có được”
“Muốn mà không có được?”
“Nếu trái tim của ngươi chỉ có thể dùng trái tim để đổi lấy…”. Trong mắt hắn chứa đựng kiên định. “Ta đổi với ngươi”
Đổi? Ta kinh ngạc trợn mắt, những lời Đấu Tiêu nói không ngừng vang vọng trong đầu: Trái tim chỉ có thể dùng tình cảm chân thành để đổi.
“Vì sao lại muốn trái tim ta?”. Nước mắt ta bắt đầu rơi xuống, vốn tưởng rằng bản thân chỉ như đôi giày cũ bị vứt bỏ…
“Nói thật, ta không biết”. Hắn kéo ta vào lòng. “Nhưng ta luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Ngươi thường xuyên xuất hiện trong đầu ta đến đáng sợ. Đấu Tiêu nói đó là tình yêu. Hai chữ này ta không hiểu, thứ ta muốn chỉ có ngươi!”
Đây là lý do ngu xuẩn nhất ta từng nghe, nhưng ta cũng không thể tìm ra một lý do khác. Bản thân ta cũng không rõ chuyện tình cảm giống như hắn. Hiện tại vì một câu của Đấu Tiêu mà hắn quyết định trao đổi trái tim với ta, vậy những chuyện trước kia phải giải thích thế nào?
“Ngươi tổn thương ta rất sâu, trước giờ vẫn vậy”. Làm sao ta biết sau này ngươi sẽ không?
“Lúc đầu ta không có tình yêu”. Giống như Đấu Tiêu nói, lúc đầu hắn chỉ nghĩ ta là một thứ thuộc về hắn.
“Nếu đã không có tình yêu thì tại sao bây giờ lại đòi hỏi?”. Ta quay đầu sang chỗ khác, hơi run rẩy.
“Bởi vì không đủ. Thứ ta muốn không chỉ là thân thể, ta muốn trong lòng ngươi có ta”. Hắn hơi giận. “Ngươi không nên lúc nào cũng xem nhẹ bản thân mình”
“Ngươi quan tâm ư?”. Quan tâm đến chuyện ta tự ti?
“Ta quan tâm, nhưng ngươi cái gì cũng không chịu nói ra, dù ta muốn đối xử tốt với ngươi cũng không được”
“Chẳng lẽ là ta sai?”. Ta không thể tin nổi mà phản bác, giọng điệu quả thật có chút tuỳ hứng như Đấu Tiêu từng đề nghị.
“Đương nhiên không phải”. Hắn chán nản một cách hiếm thấy. Ta nghĩ hắn nhất định chưa từng hạ mình như vậy.
Đột nhiên ta hơi buồn cười, mọi chuyển chuyển hướng quá bất ngờ, đến mức có chút không chân thật. “Ngươi thật lòng ư?”
“Không biết”. Hắn thành thật trả lời. “Ta không dám bảo đảm, nhiều nhất chỉ có thể nói ta không lừa dối ngươi”
“Thật không có sức thuyết phục”. Vì ngươi rất kiêu ngạo cho nên sẽ không lừa dối ta ư? “Ta thậm chí còn không biết ngươi là ai”
“Chuyện này có thể từ từ mà tính”. Hắn cười. “Ta là Tù Vân”
“Còn ta là Đỗ Yểm Nguyệt…”
CHÍNH VĂN HOÀN