Tạ Cát Tường không nói chuyện, cho tới bây giờ, nàng vẫn không muốn tin, Lâm Phúc thẩm lại vì chuỗi Phật châu quý giá này, mà bị người hại chết.
Kiểu chết này, thật sự quá mức nhẹ nhàng, làm lòng người khó chịu đến cực điểm.
Triệu Thụy thật ra không biết Tạ Cát Tường đang suy nghĩ cái gì, hắn chỉ lạnh nhạt nói với người bị tình nghi: “Ngươi khai báo thân phận mình trước, rồi kể lại chuyện ngươi giết người ra cho rõ ràng, bản quan lại suy tính tiếp.”
Người nọ run run, cuối cùng vẫn hung hăng liếm liếm đôi môi khô, khàn giọng mở miệng nói.
“Ta họ Hàn, người trên đường đều gọi ta Lục Chỉ Hàn.”
nhamy111: Lục Chỉ Hàn này nếu dịch ra chắc là Hàn 6 ngón 🤭
“Ta lên núi vào hôm qua, vừa lên núi ta liền theo dõi một tiểu nương tử rất xinh đẹp, nàng ăn mặc cũng bình thường, nhưng Phật châu trên tay nàng lại rất quý giá, ta liếc mắt một cái đã nhìn trúng.”
Trên mặt Lục Chỉ Hàn đã có nếp nhăn, nhìn dáng vẻ ước chừng ba mươi bốn mươi tuổi, vừa thấy đã biết kinh nghiệm lão làng, cũng càng hung ác.
Một khi tuồng hát đã diễn, câu hát kế tiếp càng trôi chảy hơn.
“Ta vốn nghĩ thừa dịp nàng dâng hương thì lấy Phật châu về tay, kết quả ả đàn bà này rất cảnh giác, ta mới vừa động thủ đã bị phát hiện, lập tức bị cầm lấy tay ồn ào lên.”
Lâm Phúc thẩm hàng năm đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bởi vì dung mạo xinh đẹp nên thường bị đám du côn đùa giỡn, thời gian dài, nàng càng trở nên nhạy bén, chỉ cần có người động tay động chân bên cạnh mình, nàng lập tức có thể phát hiện.
Lục Chỉ Hàn còn đang nói: “Không trộm thì không trộm, không phải chỉ ít hơn vài hạt châu nát thôi sao, nhưng ả này quá không biết điều, bắt lấy tay ta chết sống không buông, ồn ào lớn tiếng như vậy, một hai phải để tất cả mọi người biết lão tử là trộm, con mẹ nó đúng là không hiểu chuyện.”
Chuyện sau đó, xem chừng cũng giống các đại sư đã kể, bọn họ tiến lên khuyên giải, Lâm Phúc thẩm liền nhịn, thả cho tên trộm này rời đi.
Nhưng nàng thả cho tên trộm một con ngựa, còn tên trộm này lại không buông tha nàng.
Giọng nói Triệu Thụy lạnh băng, dường như chứa một loạt đao băng bén nhọn, đâm mạnh vào mặt Lục Chỉ Hàn.
“Cho nên ngươi liền đi theo nàng, giết nàng rồi sau đó vứt xác xuống vách núi.”
Lục Chỉ Hàn trăm triệu không ngờ quan gia này một lời đã trúng đích, hắn sửng sốt khoảng thời gian một chén trà nhỏ, mới tiếp tục mở miệng.
“Vâng, đúng là như thế,” Lục Chỉ Hàn nói, “Ả này cũng không phải loại đèn cạn dầu, ta một đường đi theo nàng ta ra khỏi chùa Kim Đỉnh, phát hiện nàng đi đến rừng Lê sau núi, bên này không có người nào, lão tử liền muốn đi theo, vẫn nên làm một vụ lớn!”
Nói đi nói lại, hắn vẫn luyến tiếc chuỗi Phật châu kia.
Nếu thật sự trộm được, bán trao tay đi ra ngoài có thể kiếm được ba mươi bốn mươi lượng, đối với kẻ cắp chuyên nghiệp như Lục Chỉ Hàn mà nói, đây cũng là một vụ mua bán lớn.
Hắn đương nhiên không có khả năng từ bỏ.
Triệu Thụy nhìn nhìn Tạ Cát Tường trầm mặc trong chốc lát, nhẹ nhàng đẩy chén trà đến trước mặt nàng.
Lục Chỉ Hàn vừa nói, lại vừa run lên.
Chuyện còn lại, hắn có chút không dám nói.
Hắn xác thật là kẻ trộm chuyên nghiệp, cũng xác thật không phải người tốt, nhưng hắn lăn lộn trên đường ba mươi năm, cũng chưa từng giết người.
Giết người cần phải đền mạng.
Triệu Thụy thấy hắn không chịu nói tiếp, liền nhìn lướt qua Tô Thần, Tô Thần tiến lên hung hăng đá một cái vào đầu gối hắn.
“A!” Lục Chỉ Hàn tê tâm liệt phế la lên một tiếng, đầu gối hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Một cước này của Tô Thần, trực tiếp đá trúng gân chân hắn, Lục Chỉ Hàn ngã trên mặt đất kêu rên nửa ngày, mới rốt cuộc hòa hoãn lại.
“Nếu ngươi không nói thật,” Tô Thần lạnh lùng nói, “Sau khi ngươi vào đại lao, mỗi ngày bản quan đều có thể an bài người chiếu cố ngươi như thế.”
Lục Chỉ Hàn đau đến mức mồ hôi đầy mặt, cuối cùng run rẩy miệng nói không rõ câu: “Ta, ta thấy ả đàn bà kia đi đến rìa vách núi, ta cũng đi theo qua, muốn đoạt Phật châu của nàng. Ai biết nàng một hai phải phản kháng, ta không cẩn thận liền đẩy nàng xuống……”
Tạ Cát Tường bỗng nhiên đứng dậy.
Nàng thở sâu, lạnh giọng hỏi: “Ngươi đẩy nàng xuống nơi nào? Đẩy như thế nào? Vì sao Phật châu lại ở trên tay ngươi? Nói cho rõ!”
Thường ngày Tạ Cát Tường luôn cười tủm tỉm, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn đáng yêu, Triệu Thụy hiếm khi thấy nàng phát cáu, hiện tại quanh thân Tạ Cát Tường lại hiện rõ sắc bén, tựa hồ chỉ cần Lục Chỉ Hàn nói sai một chữ, nàng lập tức quyết đoán chấm dứt hắn.
Trên người Lục Chỉ Hàn đau đến không kịp tự hỏi cái gì, hắn nhảy lò cò ra bên ngoài nói: “Ta giằng co với ả đàn bà kia, mà sức lực của ả cũng rất lớn, lôi lôi kéo kéo dây xâu chuỗi liền bị đứt, mấy hạt châu đó lăn đầy đất.”
“Đều do ả đàn bà con mẹ nó không hiểu quy củ, lúc này một hai phải giằng co với lão tử, lúc ấy lão tử cũng là kích động, nên đẩy nàng đến trước một chút.”
Mặt Lục Chỉ Hàn đầy mồ hôi lạnh, biểu tình lại rất dữ tợn: “Là do ả không đứng vững nên ngã xuống bên cạnh vách núi, cũng không thể trách lão tử!”
Tạ Cát Tường giấu đi toàn bộ biểu tình, nàng nhàn nhạt nhìn Lục Chỉ Hàn, thoạt nhìn vô cùng lạnh nhạt.
“Ý của ngươi là, đều do nàng sai?”
Lục Chỉ Hàn nằm trên mặt đất, thân thể thường xuyên run rẩy: “Sống chết có số, phú quý do trời.”
Tạ Cát Tường cười lạnh một tiếng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thần: “Kéo hắn xuống chiếu cố thật tốt!”
Triệu Thụy thấy nàng tâm tình không vui, liền đưa mắt ra hiệu với Triệu Hòa Trạch, Triệu Hòa Trạch lập tức tiến lên, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp gỗ.
“Sáng sớm xếp hàng ở Hạnh Hoa lâu mua bánh hạnh nhân,” Triệu Thụy nói, “Đói bụng không, ăn vài miếng rồi chúng ta đi qua vách núi xem xét.”
Tạ Cát Tường trầm mặc một lát, lại nói: “Sao ngươi không hỏi ta, làm thế nào phát hiện hắn chính là hung thủ?”
Triệu Thụy rót thêm cho nàng nửa chén trà, thanh âm ôn hòa, rất có kiên nhẫn: “Cái này ta vẫn mãi chưa đoán được, xin tiểu Tạ đại nhân chỉ giáo nhiều hơn.”
Tạ Cát Tường ăn một miếng bánh hạnh nhân, lại uống ngụm trà, đè nén trong lòng mới tản đi ra ngoài.
Nàng ra hiệu cho Triệu Thụy đứng dậy, hai người cùng nhau đi ra ngoài sương phòng, theo lời Lục Chỉ Hàn vừa mới nói, đoàn người từ cửa sau chùa Kim Đỉnh đi ra ngoài, trực tiếp băng qua rừng Lê.
Tạ Cát Tường nói: “Lúc còn ở Nghĩa Phòng, Hình đại nhân đã đặc biệt nói tới tay Phúc thẩm, thi đốm trên tay nàng rất rõ ràng, phần lớn đều là do va chạm cọ xát tạo nên, nhưng miệng vết thương lại có màu đỏ rất dễ thấy. Lúc ấy ta đã xem qua, vết đó không giống như vết máu.”
Nếu nói lúc ấy nàng còn chưa biết đó là gì, chờ khi nhìn thấy đốm đỏ trên giày Lục Chỉ Hàn, ký ức vốn có toàn bộ cuồn cuộn lên.
“Những vết màu đỏ đó không phải máu, cũng không phải cái gì khác, mà là thứ này.”
Chớp mắt một cái, hai người đi ra khỏi rừng Lê, ngẩng đầu chính là một mảng lớn phượng tiên hoa💥.
Dưới ánh mặt trời xán lạn, phượng tiên hoa muôn hồng nghìn tía nở rộ lay động, màu đỏ tím tươi đẹp bắt mắt, trong nháy mắt xâm chiếm trái tim mọi người.
Ai có thể nghĩ đến, trên vách núi không hề có người ở, lại có một mảnh biển hoa nóng rực như lửa.
Triệu Thụy thở dài một tiếng: “Là phượng tiên hoa a……”
Tạ Cát Tường rũ mắt nhìn về phía từng bụi hoa như đốm lửa đang cháy, nói: “Bụi hoa này nở sớm hơn năm trước, màu sắc cũng nghiêng về màu đỏ, đại khái chỉ chỗ này mới có, ít nhiều cũng nhờ nó nở hoa.”
Nếu hoa không nở, có lẽ bọn họ đã bỏ lỡ hung thủ giết hại Lâm Phúc thẩm.
Triệu Thụy phân phó Tô Thần, Tô Thần liền dẫn người tản ra khắp mọi nơi, tìm kiếm chứng cứ.
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy chậm rãi đi đến chỗ vách núi, Tạ Cát Tường nói: “Kỳ thật ta không hiểu lắm.”
Triệu Thụy sợ nàng ngã xuống, tay phải nắm chặt cây quạt, nhưng lại để Hạ Uyển Thu cùng đi với Tạ Cát Tường. ¹
“Muội là không rõ, nguyên nhân Nguyễn Lâm thị chết đúng không?.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu: “Đúng vậy, Hình đại nhân nghiệm thi sẽ không có sai sót, nói cách khác, Phúc thẩm xác thật là bị chết ngạt trước, rồi sau đó mới ngã xuống vách núi, nhưng căn cứ khẩu cung vừa rồi của Lục Chỉ Hàn, hắn chỉ là kích động mới đẩy Phúc thẩm xuống vách núi, cũng không bóp ngạt miệng mũi nàng.”
Lục Chỉ Hàn ngay cả giết người đều nhận, không có khả năng lại nhầm lẫn thủ pháp giết người, chẳng lẽ nói Hình Cửu Niên nghiệm thi có sai lầm?
Không, không có khả năng.
Tạ Cát Tường suy nghĩ cẩn thận cái gì đó, trong khoảnh khắc, ánh mắt nàng sáng lên, tiến lên hai bước muốn nhìn lại phía dưới vách núi.
Mặt Triệu Thụy lập tức biến sắc.
Giờ phút này hắn cũng không rảnh lo chuyện khác, theo bản năng túm tay Tạ Cát Tường, nắm thật chặt cổ tay của nàng. ²
“Cát Tường! Không được đi lung tung!” Triệu Thụy nhíu mày trách mắng.
Nhưng Tạ Cát Tường lại hoàn toàn không để ý đến hắn.
Giờ phút này, Thôi quan trẻ tuổi được Triệu Thụy và Hạ Uyển Thu cùng nhau giữ chặt, vẻ mặt hưng phấn nhìn về phía dưới vách núi.
“Ta biết rồi!”
Lúc ấy Lâm Phúc thẩm ngã xuống vách núi, thật sự đã chết sao?
Không! Tạ Cát Tường chỉ vào phía dưới vách núi nhìn Triệu Thụy nói: “Nơi này có một khối đá nhô ra, lúc ấy nhất định Phúc thẩm đã ngã xuống ở chỗ này, ngươi xem, trên vách khối đá còn có màu đỏ tím của phượng tiên hoa.”
Phượng tiên hoa nhuộm màu không dễ phai, cho dù hôm qua mưa to, cũng vẫn giữ được màu sắc diễm lệ như cũ.
Triệu Thụy nắm chặt lấy cổ tay Tạ Cát Tường, xác định nàng sẽ không ngã xuống, mới thăm dò nhìn qua.
Chỉ thấy phía dưới vách núi, vừa lúc có một khối đá nhô ra, kích thước khối đá vừa lúc có thể đứng đủ một người.
Tạ Cát Tường nghiêm túc nhìn nhìn, sau đó liền lui ra phía sau hai bước, tìm kiếm khắp nơi trên vách núi.
Triệu Thụy cũng suy nghĩ cẩn thận: “Nói cách khác, Nguyễn Lâm thị sau khi ngã xuống vách núi, nàng cũng chưa chết? Mà Lục Chỉ Hàn bởi vì giết người nên hốt hoảng thất thố, vì vậy chỉ nhặt được bốn hạt châu liền bỏ chạy, nếu không có người khác qua đây, nơi này hẳn vẫn còn mười bốn viên, bao gồm nửa viên kia.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu: “Đúng là như thế, cho nên, Phúc thẩm không phải chết ngoài ý muốn bởi chuỗi Phật châu.”
Mặc kệ nói như thế nào, Tạ Cát Tường thở phào một hơi, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn.
Phúc thẩm là người tốt, Tạ Cát Tường dọn đến hẻm Thanh Mai đã hơn một năm, nàng cũng vẫn luôn rất chăm sóc. Tuy rằng bản thân mình cũng đã hết sức vất vả, lại không quên trợ giúp mẹ góa con côi khác.
Cho nên, Tạ Cát Tường mới có thể để ý đến cái chết của Phúc thẩm như thế, nàng đánh vỡ lời hứa của mình, vẫn theo Triệu Thụy vào Cao Đào Tư, vẫn làm một Thôi quan.
Nếu không điều tra rõ, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Liên tục chạy cả ngày, nhưng Tạ Cát Tường lại không hề mệt mỏi, nàng tinh thần phấn chấn đi theo mọi người lục soát ở vách núi, mỗi một chỗ đều không bỏ qua.
Các giáo úy xuất thân Nghi Loan Vệ, đều được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Một mảnh đất trống lớn như vậy, bất quá chỉ tốn một ít thời gian đã lục soát xong, Tô Thần tiến lên bẩm báo cùng Triệu Thụy: “Đại nhân, toàn bộ lục soát xong, hiện trường không có Phật châu bị bỏ sót.”
Nói cách khác, mười bốn viên Phật châu còn lại, ngoại trừ nửa viên rớt ở giữa sườn núi, mười ba viên rưỡi còn lại đã không cánh mà bay.
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, hai người đồng thanh: “Còn có người thứ ba đã tới nơi này.”
Như vậy, Lâm Phúc thẩm rất có khả năng, chính là bị người thứ ba này giết hại.
Nhưng người này lại là ai? Hắn vì sao phải giết Lâm Phúc thẩm?
💥nhamy111: Tui giải thích 1 chút về hai đoạn tui có để ký hiệu số 1 và số 2 ở trên:
– Đoạn số 1: Triệu Thụy sợ Cát Tường ngã nhưng hắn lại để nữ giáo úy đi bên cạnh bảo hộ bả, còn hắn chỉ siết chặt quạt tỏ rõ sốt ruột.
– Đoạn số 2: Triệu Thụy bất chấp hết, quyết định nắm luôn tay bà Cát Tường cho yên tâm, vì lần này bả quyết định rướn người ra khỏi vách núi để nhìn xuống => nguy hiểm hơn đoạn số 1
– Lý do khác biệt trong hành động của Triệu Thụy giữa 2 đoạn thì chỉ có 1: dù sao cũng là bối cảnh phong kiến cổ đại, nam nữ thụ thụ bất thân là đương nhiên, ổng sợ tổn hại thanh danh của bà ý thui, nên ban đầu chưa dám tự nắm; về sau muốn rớt tim ra ngoài luôn rồi, nên kệ hết mọi thứ, nắm luôn cho yên tâm.
– Tui chỉ giải thích cho bạn nào còn lăn tăn chỗ này thui nhan. Bạn nào biết rồi mà lỡ đọc thì cũng đừng trách tui dài dòng nhen