Trường Càn Lí ở ngay bên cạnh hẻm Thanh Mai, ngồi xe ngựa khoảng một chén trà nhỏ là có thể đến nơi.
Khi Tạ Cát Tường xuống xe ngựa mới phát hiện, bốn phía có rất nhiều bá tánh đều đang vây xem.
Thật ra bọn họ cũng không dám trực tiếp tiến vào hiện trường đang bị phong tỏa, nhưng đều rất thản nhiên ngồi trên nóc nhà mình, ngóng nhìn quan sai phá án.
Triệu Thụy chỉ chỉ lều trại vừa mới dựng lên trước một hộ nhà dân, nói: “Ở ngay bên trong.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, khom lưng cùng Triệu Thụy vào lều, ngoài dự kiến của nàng, người chết vẫn còn ở trong lều, chưa được đưa về Cao Đào Tư.
Hình Cửu Niên đang cùng Ân Tiểu Lục làm kiểm tra sơ bộ, biểu tình rất nghiêm túc, Tạ Cát Tường nhìn tình huống xung quanh trước, sau đó mới đi đến bên cạnh Hình Cửu Niên.
“Là…… chết cóng?” Tạ Cát Tường có chút chần chờ.
Hình Cửu Niên trả lời chắc nịch: “Đúng, hẳn là chết cóng.”
Đây là lần đầu tiên Tạ Cát Tường nhìn thấy một người đang sống sờ sờ bị chết cóng.
Giờ phút này người chết đang ngồi an tĩnh trên mặt đất, bên cạnh bậc thang ngay cửa ra vào, nàng dựa vào bậc thang, thần thái an tường, tư thái cũng rất thả lỏng.
Chỉ là trên người nàng chỉ mặc một cái yếm đỏ thẫm cùng với quần trong, cánh tay tuyết trắng lộ hết ra, làm người không dám nhìn lâu.
Đây là một nữ nhân thật xinh đẹp, mặt nàng tựa hồ chỉ lớn bằng bàn tay, sóng mũi cao thẳng, khóe mắt có nốt ruồi son, cho người ta một loại cảm giác nhu nhược đáng thương.
Nhưng giờ phút này trên mặt nàng treo một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dường như đang mơ thấy một giấc mơ đẹp.
“Biểu tình của người bị chết cóng đều sẽ giống thế này, thoạt nhìn vừa an tường lại còn vui vẻ” Hình Cửu Niên nói, “Ngươi nhìn chân nàng đi, thi đốm đã rất rõ ràng.”
Tạ Cát Tường lui về sau nửa bước, liền thấy Ân Tiểu Lục vén hờ chân người chết lên, để Tạ Cát Tường nhìn.
Chỉ thấy trên đùi tuyết trắng của người chết tràn ra vô số đóa hoa đỏ tươi, dưới ánh mặt trời chói chang, có vẻ càng thêm tươi đẹp bắt mắt.
Tạ Cát Tường có thể chắc chắn người này bị chết cóng, cũng là vì vừa rồi nhìn thấy thi đốm trên người nàng.
Thi đốm của người bị chết cóng, đều có màu đỏ tươi giống nhau, thoạt nhìn còn tươi đẹp hơn thi đốm của người chết bình thường. ①
Ân Tiểu Lục dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn, vết máu trên thi đốm đột nhiên biến mất.
Bất quá khi hắn nhẹ buông tay ra, những đốm màu đỏ tươi lại lần nữa cuồn cuộn lên.
“Cô nương này thời gian tử vong có thể là hôm nay, cũng có thể là khuya hôm qua.”
Hình Cửu Niên bảo Ân Tiểu Lục ghi chép lại: “Nhiều nhất không vượt qua bốn canh giờ (8 tiếng).”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, nàng nói: “Chỗ Trường Càn Lí này, rất nhiều người đều phải làm việc cực nhọc, thời gian bắt đầu làm việc rất sớm, trở về nhà cũng rất muộn, cũng phải từ giờ Tý (23h – 1h sáng) đến giờ Mẹo (5h – 7h) hẻm nhỏ mới an tĩnh, lúc đó sẽ không có người đi qua đi lại.”
Người chết được một bá tánh đi ngang qua phát hiện, nói cách khác, thời gian nàng tử vong đại khái là khoảng giữa đêm.
Hình Cửu Niên nhìn nhìn cánh tay người chết, lại nhìn thoáng qua bàn tay nàng, nói: “Trên tay người chết đều là vết chai, hẳn là người xuất thân nghèo khổ, nhưng cái yếm trên người nàng, lại bằng tơ lụa, người gia đình tầm thường chắc chắn sẽ không mặc.”
Nữ tử này không biết từ đâu tới, trên người nàng chỉ có yếm cùng quần trong, đầu tóc dài không có búi lên, tóc tai cứ để bù xù như vậy, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Trên lỗ tai, cổ cùng trên tay nàng đều trống rỗng, không có bất kỳ trang sức nào, chân cũng không mang giày vớ.
Tạ Cát Tường đi đến trước chân nàng, xoay người lại nhìn, phát hiện chân nàng lấm lem dơ bẩn, có rất nhiều nước bùn, hẳn là một đường đi chân trần đến nơi này.
Đột nhiên xuất hiện một nữ nhân đơn độc chết cóng, khiến cho toàn bộ hẻm nhỏ đều náo nhiệt lên.
Triệu Thụy đứng xa xa ngoài cửa lều, đang cau mày nhìn vào trong lều.
Đúng lúc này, Tô Thần vội vàng bước vào, nhỏ giọng bẩm báo bên tai Triệu Thụy.
Triệu Thụy gật gật đầu, ánh mắt đảo qua thi thể kia, sắc mặt có chút lạnh: “Đã biết, lại đi điều tra, cần phải tìm ra nàng từ nơi nào tới.”
Tô Thần hành lễ, nhanh chóng lui ra ngoài.
Triệu Thụy lúc này mới bước về trước vài bước, nói: “Tô Thần đã điều tra toàn bộ hẻm nhỏ này, chỉ có thể xác định nàng đi vào từ phía bắc, một đường chậm chạp đi đến đây.”
“Hộ gia đình này vừa lúc cả nhà đều đi nơi khác, cũng không ở Yến Kinh, ước chừng người chết đi đến đây đã không còn khí lực, cho nên mới chết ở cửa nhà này.”
Tạ Cát Tường: “Đây cũng quá trùng hợp rồi.”
Bởi vì trong nhà không có người, cho nên cô nương cứ run rẩy như vậy chết cóng trước cửa, trong nhà cũng không có người nghe được động tĩnh.
Triệu Thụy không có biểu tình gì, từ vụ án mạng Nguyễn gia, hắn đã vào Cao Đào Tư được hơn một tháng, trong thời gian này không phải lật lại bản án cũ nhiều năm trước ở Yến Kinh, thì đang âm thầm xử lý việc ở Nghi Loan Tư, đối với sinh lão bệnh tử, nhìn mãi cũng thành quen.
Cho nên đối với việc đột nhiên xuất hiện người chết, bất luận đối phương chết vì cái gì, Triệu Thụy cũng chưa có băn khoăn gì trong lòng.
Hắn chỉ có chút nghi hoặc: “Ngày mùa hè nắng chói chang, sao lại có người chết cóng?”
Bởi vì nguyên nhân chết tương đối đặc thù, bởi vậy đám người Hình Cửu Niên cùng Tạ Cát Tường vừa thấy di thể người chết, liền không tự chủ được bắt đầu cân nhắc thời gian cùng quá trình tử vong, ngược lại đã không chú ý đến chuyện quan trọng nhất.
Tạ Cát Tường hơi sửng sốt, nàng suy tư một lát, mới nói: “Hiện giờ đã là mùa hè nóng bức, tuy mới là đầu mùa, nhưng thời tiết lại vô cùng oi bức, hai hầm chứa băng đã mở bán, bá tánh đều có thể tự đi mua băng.”
Theo phương hướng Tô Thần vừa chỉ, Tạ Cát Tường nói: “Nơi này cách hai hầm chứa băng ở hướng Tây Bắc đều rất xa, nếu người này tổn thương ở hầm băng do lạnh cóng chạy thoát ra ngoài, không có khả năng đi xa như thế, theo trạng thái thân thể của nàng, nhiều nhất chỉ có thể đi hai khắc (30′), tới được nơi này, nàng rốt cuộc đi không nổi nữa.”
Đã bị cởi xiêm y đông lạnh đến mức này, chứng tỏ thân thể của nàng đã bị thương do đông lạnh, từ hầm băng ra ngoài, bởi vì bên ngoài thời tiết nóng bức, cho nên nàng miễn cưỡng đi được tới đây, mặc dù nhiệt độ cơ thể có được làm dịu, nhưng mạng này của nàng cuối cùng cũng không còn cách cứu chữa.
“Nói cách khác, nơi nàng bị đông lạnh, hẳn là gia đình có hầm băng ở lân cận.”
Triệu Thụy ngẩng đầu, sơ đồ toàn bộ Yến Kinh thoáng hiện qua trong đầu hắn, Triệu Thụy trực tiếp định ý nghĩ trên bản đồ Trường Càn Lí, sau đó từ đầu hẻm phía Bắc của Trường Càn Lí, chậm rãi dò về phía trước.
Đột nhiên, một hẻm nhỏ lân cận Trường Càn Lí, hấp dẫn Triệu Thụy.
“Là hẻm Vũ Hoa.” Triệu Thụy từ trong suy nghĩ sâu xa phục hồi lại tinh thần, dùng ngữ khí chắc chắn nói.
Trong các hẻm nhỏ lân cận Trường Càn Lí, hẻm Vũ Hoa này là giàu có nhất, còn là hẻm gần nhất, ít người nhất, tổng cộng chỉ có mười hộ gia đình, nhưng mười hộ này, lại cơ hồ chiếm toàn bộ hẻm nhỏ, mỗi một hộ đều là đình đài lầu các, đình viện thật sâu.
Có thể từ hầm băng ra ngoài, hơn nữa một đường đi vào Trường Càn Lí, từ vị trí bắt đầu, hẻm Vũ Hoa là thích hợp nhất.
Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên.
“Đúng vậy, ta vốn có một bạn học cùng trường, nhà người đó ở chính là hẻm Vũ Hoa, người ở nơi đây đa số là thương nhân, đều là nhà cực giàu ở Yến Kinh, trong nhà có hầm dùng để chứa băng xác thực là quá bình thường.”
Chắc chắn xong, Triệu Thụy lập tức cho Hạ Uyển Thu phái người đi truyền lời đến Tô Thần, lập tức chuyển hướng đến hẻm Vũ Hoa.
Đúng lúc này, Hình Cửu Niên đột nhiên mở miệng: “Di, trên người nàng có cái gì.”
Tạ Cát Tường đột nhiên quay đầu lại, liền thấy Hình Cửu Niên nhẹ nhàng nhấc một góc yếm đỏ lên, chỉ chỉ một hàng chữ thêu ở cạnh góc: “Nơi này có một hàng chữ.”
Yếm của nữ nhi gia, thông thường đều thêu uyên ương vờn nước, mẫu đơn bạch hạc linh tinh, đây là lần đầu tiên thấy ở góc yếm còn thêu một hàng chữ.
Tạ Cát Tường để sát vào nhìn, phát hiện nơi này không phải một hàng chữ, mà là nửa bài thơ.
Đó là nửa bài thơ “Tiểu trì” của Dương Vạn Lý:
– Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác,
– Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu.
Chữ thêu thật sự rõ ràng, làm người liếc mắt một cái là có thể thấy, chỉ là tay nghề thêu rất kém cỏi, không có cảm giác gì đẹp đẽ, dường như đơn thuần chỉ để viết lại hai câu thơ này mà thôi.
“Vì sao phải thêu một phần thơ như vậy?” Tạ Cát Tường nghi hoặc hỏi.
Vụ án này, còn phức tạp hơn án mạng của Lâm Phúc thẩm.
Nữ tử này cũng không phải bị đông lạnh ở đây, nàng cũng không phải người sống ở Trường Càn Lí, bởi vậy mặc dù nàng chết ở chỗ này, các giáo úy cũng thăm dò khắp nơi, lại không người nào có thể nói rõ thân phận của nàng.
Ngày hè nắng chói chang, xuất hiện thi thể nữ tử xinh đẹp, làm người vừa nghe liền cảm thấy hết sức mới mẻ, giống như ở trà lâu nghe tiên sinh kể chuyện lạ, trong ngoài có vẻ cổ quái.
Triệu Thụy thấy nàng đang khó hiểu, suy nghĩ một lát nói: “Nói không chừng, kỳ thật nàng muốn nói cho người khác biết mình có oan?”
Nhưng nếu có oan tình gì muốn nói, trực tiếp đi quan phủ cáo quan là được, cho dù không thể cáo quan, làm sao cũng phải viết oan tình rõ ràng hơn một ít, thêu ra một phần bài thơ như lọt vào sương mù, thật sự khiến người nghĩ mãi không ra.
Triệu Thụy thấy chỉ vì suy đoán của hắn, Tạ Cát Tường càng thêm rối rắm, liền quyết đoán nói: “Thôi được rồi, Hình đại nhân, có thể đưa người chết về Cao Đào Tư, nếu hôm nay chưa tìm được người nhà, ngày mai tức khắc tiến hành nghiệm thi.”
Hình Cửu Niên nói: “Vâng, ta trở về kiểm tra sơ bộ trước cho nàng, hiện tại xem qua, trên người nàng ngoại trừ tổn thương do giá rét, không có vết thương do va chạm khác.”
Triệu Thụy nói: “Vất vả.”
Tạ Cát Tường cuối cùng lại nhìn nhìn vị trí người chết, ngoại trừ nàng ta đột nhiên xuất hiện, cũng không có manh mối khác, cuối cùng đi theo Triệu Thụy ra khỏi lều.
Vừa rồi ở trong lều còn chưa phát hiện, đột nhiên ra bên ngoài, mới phát hiện bên ngoài mặt trời đã lên cao, hơi nóng cuồn cuộn ập vào trước mặt, thiếu chút nữa làm người thở không nổi.
Tạ Cát Tường lau mồ hôi trên trán một hồi: “Năm nay cũng thật quá nóng.”
Cũng không đúng, năm rồi Yến Kinh tuy cũng vô cùng nóng bức, nhưng không hề khiến người buồn bực khó chịu như năm nay, bầu trời mênh mông như có cái lồng lưu li, trùm kín mít trên đầu mỗi người.
Triệu Thụy gọi người đưa đấu lạp tới, cho nàng mang lên trước: “Giám chính Diêu đại nhân ở Khâm Thiên Giám trước đó còn nói, mấy ngày thượng tuần* tháng sáu đã là những ngày nóng bức nhất, bởi vì mưa hè còn chưa rơi, nên sẽ vô cùng gian nan.”
*thượng tuần: 10 ngày đầu tháng
Tạ Cát Tường nhíu mi, gật gật đầu: “Chịu đựng một chút đi.”
Triệu Thụy nhìn vẻ mặt nàng đầy mồ hôi, nghĩ đến sân viện bít bùng kia của nàng, trong lòng thật ra có chút buồn bực không nói rõ.
Đợi cho đoàn người đi ra khỏi Trường Càn Lí, đi vào chỗ giao nhau của mấy cái hẻm nhỏ, mới có chút gió nhẹ thổi qua.
Tạ Cát Tường thở dài một hơi, ánh mắt nàng tìm kiếm khắp nơi ở đầu hẻm, phát hiện nơi này đã được các giáo úy điều tra xong, xác thật không có bất luận manh mối nào còn sót lại.
Triệu Thụy dẫn nàng quẹo về hướng bên trái.
“Tra án kỳ thật đều rất chậm,” Triệu Thụy nói, “Nếu người chết ở trong nhà còn đỡ, hoặc giống như Lâm Phúc thẩm lúc ấy, lập tức có người nhận ra thân phận, hết thảy người đều chết ở vùng hoang vu, thân phận đều phải tra thật lâu, trong số hồ sơ Cao Đào Tư còn đang cất trữ, có hơn nửa đến nay đều chưa tra ra thân phận, cũng chưa được phá án.”
Thật ra Tạ Cát Tường có biết điều này, thời trẻ phụ thân cũng từng cảm thán phá án không dễ, nên cũng có chút an tâm.
“Được, ta không nóng vội.”
Hai người nói chuyện, một đường đi về phía trước.
Nhưng bọn họ mới vừa bước vào hẻm Vũ Hoa, đột nhiên nghe được tiếng tụng kinh buồn bã từ phía trước truyền đến.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy một đóa hoa lụa tái nhợt, phiêu diêu trên cạnh cửa của một hộ gia đình, ở hai bên sườn, còn hai cái đèn lồng màu trắng thật lớn lắc lư đón gió, tiếng khóc dồn dập không ngừng.
Một hộ gia đình trong hẻm Vũ Hoa, lại đang làm tang sự.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liếc nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng có nghi vấn: Người chết có liên quan đến nhà này không?
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
① tham khảo thi đốm trên Bách Khoa Baidu
💥 Nói thêm về bài thơ Tiểu trì trên yếm người chết:
– Nguyên tác
Tiểu trì
Tuyền nhãn vô thanh tích tế lưu,
Thụ âm chiếu thuỷ ái tình nhu.
Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác,
Tảo hữu tinh đình lập thượng đầu.
– Dịch thơ
Ao nhỏ
Dòng suối êm ru gợn gợn trôi
Bóng cây soi nước, đẹp khung trời
Nõn sen mới nhú như sừng nhọn
Chợt có chuồn chuồn đến đậu chơi