Bởi vì hiện trường hai vụ án này liên quan quá mạnh, cũng quá tương tự, cho nên ngay từ đầu, mọi người đều không tự giác điều tra theo hướng án mạng liên hoàn.
Mặc dù cũng sẽ điều tra kẻ thù của hai nạn nhân, dò hỏi rõ ràng rốt cuộc ai có oán hận sâu sắc với hai người như vậy, nhưng thật sự không xem đối phương thành người bị tình nghi đặc biệt.
Nhưng Ngô Đại Lượng lại mất tích.
Tạ Cát Tường nhớ rất rõ ràng, Ngô Đại Quang nói sáng sớm hôm nay hai người tan làm giờ Dần (5g-7g sáng), hắn lãnh tiền công xong lập tức trở về nhà, mà Ngô Đại Lượng lại đi qua chợ, theo hắn nói là đi tìm thú vui.
Người buôn bán tại Nam Giao gọi chung là chợ, kỳ thật đều là những hộ gia đình bình thường thấp bé đan xen, túp lều và nhà tranh chiếm đại đa số, người kiếm ăn ở bên kia, nam nhân phần lớn đều lấy bắt cá, khuân vác, làm công việc kiếm sống, mà nữ nhân không chỉ làm chút công việc khâu khâu vá vá, mà còn dựa cửa bán rẻ tiếng cười, kiếm chút tiền bán mình.
Tạ Cát Tường nhíu mày, cùng Triệu Thụy ra khỏi phòng ngủ, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Thần đứng trong Phật đường.
Tô Thần tựa hồ mới từ bên ngoài vội vàng trở về, trên người còn mang theo hơi ẩm, sắc mặt hắn cũng rất khó xem.
“Đại nhân, tú bà đứng đầu bên vùng Nam Giao kia, chúng ta không nói đều nhớ hết tất cả danh tính, nhưng cũng được tám chín phần mười, mặc dù vậy, vẫn không tìm được Ngô Đại Lượng, thậm chí chỉ có một tú bà nói hắn thường xuyên đi tìm một người tên là Lăng Thực cô nương, nhưng nàng ta cũng khẳng định, hôm nay Ngô Đại Lượng không đến chợ Nam Giao.”
Mỗi khách làng chơi đều có sở thích riêng.
Nói thật, tướng mạo Chu Tử Quyên có thể xem là nhất đẳng trong số thôn phụ, Ngô Đại Lượng còn cầm tiền đi ăn nhậu chơi gái cờ bạc, đơn giản chứng tỏ bản thân hắn cũng không phải người an nhàn.
Lấy bộ dáng Chu Tử Quyên để nói, có khả năng hắn sẽ chướng mắt dưa vẹo táo nứt ở vùng chợ Nam Giao, đại khái chỉ có diện mạo của người tên Lăng Thực còn chấp nhận được, có thể thỏa mãn lòng hư vinh tâm cùng khí khái nam tử của hắn.
Bởi do vậy, Ngô Đại Lượng đi chợ Nam Giao, khẳng định chỉ tìm Lăng Thực, hắn sẽ không coi trọng người khác.
Tú bà của Lăng Thực sẽ không nói dối quan sai, các nàng kinh doanh loại hình này, nhất định không dám đắc tội quan gia, lời nói ra khẳng định đều là lời nói thật.
Nàng nói Ngô Đại Lượng không đến, thì khẳng định Ngô Đại Lượng không có đến.
Như vậy rốt cuộc Ngô Đại Lượng đi nơi nào?
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy kinh ngạc từ trong mắt đối phương.
Hành động của Ngô Đại Lượng, cơ hồ đã lật đổ suy luận trước đó của bọn họ.
Nếu Ngô Chu thị thật sự do Ngô Đại Lượng giết, sau khi giết người hắn trốn chạy đến nơi khác, kỳ thật cũng phù hợp lẽ thường.
Chỉ là Ngô Đại Lượng tựa hồ không có thời gian nào để giết người, khi Ngô Chu thị bị sát hại, hắn còn đang trên thuyền buôn Kim Hồng Minh ở Nam Giao, quản sự thuyền buôn Kim Hồng Minh cũng làm chứng cho hắn, Ngô Đại Lượng không có khả năng bay đến Ngũ Lí Bảo giết người.
Như vậy, vì sao hắn mất tích?
Triệu Thụy dừng một chút, đột nhiên nói: “Liên hệ giữa Ngô Chu thị và Kim nhị cô nương, kỳ thật còn có một chỗ.”
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy Triệu Thụy nhấn một cái dưới chân: “Hai huynh đệ Ngô Đại Lượng và Ngô Đại Quang vẫn luôn làm giúp việc trên thuyền buôn Kim Hồng Minh, đã được năm sáu năm, đây là liên hệ.”
Một người là thiên kim gia chủ, một người là thê tử giúp việc, Kim Hồng Minh còn không phải là mối liên hệ giữa hai người?
Ánh mắt Tạ Cát Tường sáng lên: “Ta vốn nghĩ chỉ có hình dáng đặc thù, hoặc là thói quen yêu thích tương đương mà thôi, nếu nói như thế, có thể hung thủ cũng gặp được hai người này ở Kim Hồng Minh, bởi vì thường xuyên nhìn thấy, cho nên mới động sát tâm.”
Loại sát thủ liên hoàn này, cũng có thể chỉ đơn thuần muốn giết người mà thôi.
Liên hệ giữa người chết có lẽ không quan trọng.
Nói đến đây, sắc mặt Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều biến đổi: “Hỏng rồi!”
Nếu thật như thế, như vậy Ngô Đại Lượng một mình một người đi đến chợ Nam Giao vào ban đêm, có thể cũng bị hung thủ xem là mục tiêu ra tay hay không?
Triệu Thụy lập tức nói với Tô Thần: “Phái trước hai giáo úy tới Phật đường kiểm tra dấu chân trên cửa sổ, so sánh dấu chân lớn nhỏ, sau đó ngươi tự mình dẫn đội đến chợ Nam Giao lần nữa, cần phải kiếm cho ra tung tích cuối cùng của Ngô Đại Lượng, sống thì gặp người, chết phải thấy xác.”
Tô Thần nghiêm chỉnh hành lễ: “Vâng, thuộc hạ làm ngay.”
Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường đi ra ngoài, hỏi nàng: “Muội cảm thấy tiếp theo cần phải đến nơi nào?”
Tạ Cát Tường nói: “Ta muốn đi xem khuê phòng Kim nhị cô nương, nhưng có thể Kim gia sẽ không thích lắm, cũng khẳng định không cho phép ta ra vào khuê phòng của nàng.”
Lúc ấy ở Ngũ Lí Bảo, sở dĩ bọn họ không lập tức đi tra soát phòng ngủ Ngô Chu thị, là bởi vì lúc ấy đã xác định mấy người bị tình nghi, cảm thấy Ngô Chu thị chết hơn phân nửa như lời người trong thôn kể lại hoặc là có hiềm khích với trượng phu.
Loại án mạng này trong thôn, nếu không phải tử trạng của Ngô Chu thị quá mức kinh dị, lại làm đến khủng bố như vậy, hoặc giả nếu Hộ Thành Tư có thể làm thỏa đáng, cũng không chuyển đến tay Cao Đào Tư.
Nhưng mà hiện tại, một vụ án mạng đơn giản lại thành hai vụ, nếu bọn họ muốn phá án trước khi sát thủ liên hoàn tiếp tục ra tay, không thể không đẩy nhanh tốc độ.
Cho nên, khuê phòng Kim nhị cô nương rất cần phải đi kiểm tra một lần.
Triệu Thụy nghe Tạ Cát Tường nói xong, ngược lại rất đạm nhiên: “Cái này cũng dễ nói thôi.”
Chờ bọn họ trở lại trước từ đường, Kim tam lão gia còn ngồi ở kia lau mồ hôi.
Tạ Cát Tường cũng không biết Triệu Thụy nói như thế nào, cuối cùng Kim tam lão gia vẫn gật gật đầu.
“Đi thôi, lại đi hỏi Hình Cửu Niên một chút,” Triệu Thụy vừa nghiêng nghiêng đầu nói với Tạ Cát Tường, vừa nhẹ nhàng bâng quơ, “Lát nữa gọi người tên Tuệ Trân đến đưa muội đi khuê phòng Kim nhị cô nương, muội cứ việc tra, không ai dám đuổi muội đi đâu.”
Lời này nói vô cùng khí phách.
Tạ Cát Tường nhịn không được cong cong đôi mắt, đôi mắt hạnh cười thành hình lá liễu: “Thụy ca ca lợi hại nhất.”
Triệu Thụy ho nhẹ một tiếng, cúi đầu sờ sờ cái mũi trống không, trên môi tuy không có nụ cười nào, nhưng mặt vẫn lộ ra vẻ vui thích.
Biết ngay hắn không nghe được lời khen mà, Tạ Cát Tường nhẹ giọng cười cười, hứ một tiếng liền đi vào từ đường.
Triệu Thụy nhìn kết cát tường trên búi tóc nàng, hơi hơi giương khóe môi, theo thân ảnh của nàng đi về phía trước.
*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***
Hình Cửu Niên còn ngồi xổm bên người Kim nhị cô nương, nhìn kỹ thi đốm trên người nàng.
“Như thế nào?” Triệu Thụy lên tiếng hỏi.
Hình Cửu Niên xua xua tay, nói: “Cô nương này đến nay vẫn là tấm thân xử nữ, chưa từng có thai, không giống Ngô Chu thị.”
Trước đó Tạ Cát Tường cũng đại khái có loại cảm giác này, ngược lại cũng không cảm thấy thất bại khi suy luận sai lầm, nàng nghĩ nghĩ, nói: “Vóc dáng Kim nhị cô nương và Ngô Chu thị hẳn cũng không kém nhau bao nhiêu?”
Đôi mắt Hình Cửu Niên tinh tường, mặc dù không cần thước đo, cũng có thể liếc mắt một cái nhìn ra chiều cao người chết.
“Đúng vậy, kỳ thật chiều cao hai người các nàng rất xấp xỉ, nếu không nhìn mặt, nhìn từ sau lưng sẽ vô cùng giống.”
Hai người các nàng đều là khung xương nhỏ, độ rộng bả vai tương đương, eo cũng nhỏ giống nhau, bởi vì không gặp người sống, không biết tư thế bước đi như thế nào, nhưng hẳn sẽ không tương đồng.
Nhưng nếu đứng an tĩnh, khẳng định sẽ rất giống.
Tạ Cát Tường như suy tư gì gật gật đầu, suy đoán vừa rồi của nàng và Triệu Thụy, hiện tại đều đã có cơ sở.
Có lẽ, tên sát nhân này chỉ thấy được bóng dáng hai người, liền nảy lên ý định giết người.
“Vết xước trên váy lúc nãy, chính là do vật còn sống đang ở trong từ đường?”
Tạ Cát Tường vừa hỏi như vậy, Hình Cửu Niên liền ngạc nhiên nói: “Nha đầu này thật là thần kỳ.”
Hắn vẫy vẫy tay, Ân Tiểu Lục liền ôm một con mèo cả người đầy máu lại đây: “Tìm thấy nó sau tấm màn của cái bàn kia, vẫn còn thở, nhưng bị thương quá nặng, không biết có thể cứu sống không đây.”
Con mèo này thuộc giống mèo Ô Vân Tuyết, lông toàn thân đen nhánh, nhưng trước ngực lại có một nhúm lông màu trắng bạc, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Chẳng qua lúc này hơi thở đã rất mỏng manh, bị người chạm nhẹ vào, chỉ biết co rúm thân lại run rẩy.
Tạ Cát Tường nói: “Lúc ấy hẳn Bông Tuyết đi theo Kim nhị cô nương tới từ đường, lại bị hung thủ phát hiện, nó vì bảo vệ chủ liều mạng công kích hung thủ, mới bị hung thủ đá cho bị thương.”
Vết xước trên váy Kim nhị cô nương có lẽ cũng có từ đó.
Hình Cửu Niên đứng lên, đấm đấm lưng già đau nhức: “Vậy cứ mang nó về đi, trị thử xem sao. Hôm nay mệt chết ta rồi, bên chỗ Kim gia này cũng không thể nghiệm thi kỹ càng được, vậy ta trở về nghỉ ngơi trước.”
Triệu Thụy gật gật đầu, chắp tay nói: “Hình đại nhân vất vả, ngài về trước đi.”
Đợi cho Hình Cửu Niên dọn dẹp xong, dẫn Ân Tiểu Lục đi rồi, Triệu Thụy mới nói với Tạ Cát Tường: “Lát nữa để Hạ Uyển Thu đi theo muội, nếu Kim gia có gì không đúng, lập tức để Hạ Uyển Thu đưa muội đi.”
Tạ Cát Tường cảm thấy có chút buồn cười: “Ta là thôi quan lại đây phá án, giải oan cho nhị tiểu thư nhà bọn họ, có thể xảy ra chuyện gì được?”
Khi nàng nói chuyện với Triệu Thụy liền nhịn không được ngửa đầu lên, kết cát tường trên đầu lúc ẩn lúc hiện, Triệu Thụy nhịn không được duỗi tay chọc chọc một chút.
“Nói chuyện đàng hoàng.” Triệu Thụy nói.
Tạ Cát Tường: “……”
Tạ Cát Tường trừng hắn một cái, dẫn Hạ Uyển Thu đi thẳng một hơi.
Nha hoàn gọi là Tuệ Trân còn tính thông minh ổn trọng, lúc này đã không khóc, đưa Tạ Cát Tường cùng Hạ Uyển Thu đi thẳng một mạch, xuyên qua hậu trạch cùng Phật đường đến trước cửa Đồng Hoa, lại rẽ trái rẽ phải một lúc mới đến trước một loạt lầu nhỏ💥.
Lầu các của khuê tú Kim gia thoạt nhìn cũng rất khí phái, mỗi cô nương một sân, trong một loạt sân tại đây, chỉ có sân Kim nhị cô nương mới có phong cảnh anh đào xinh đẹp nhất.
Trở lại viện này, Tuệ Trân lại nhịn không được đỏ hốc mắt.
“Tạ thôi quan mời bên này,” Tuệ Trân cúi đầu lau nước mắt, đưa nàng đi thẳng qua một tiểu viện lịch sự tao nhã, đi vào trong lầu các, “Cô nương chúng ta bình thường hay đọc sách ở phòng trà, trên lầu là phòng ngủ, thôi quan xem tự nhiên.”
Tuệ Trân ngầm xua xua tay với các tiểu nha hoàn khác bên nay, cho các nàng đến phòng kề đợi, sau đó lại nói khẽ với Tạ Cát Tường.
“Tạ thôi quan, xin người nhất định phải tra ra nguyên nhân cô nương chúng ta chết, đa tạ người.”
Bất luận giữa các huynh đệ tỷ muội Kim gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không bàn tới nhà Định Quốc Công có thái độ gì, nhưng Tuệ Trân và Kim nhị cô nương cùng nhau lớn lên, cô nương đối với người khác lạnh nhạt ích kỷ, nhưng đối với nàng, trước nay Kim nhị cô nương chưa từng nói nặng một câu.
Cho nên, vừa rồi Tạ Cát Tường dò hỏi bọn họ, Tuệ Trân biết cái gì đều nói hết ra.
Một khắc kia, nàng thậm chí còn không thèm nghĩ có bị Kim gia trách phạt hay không.
Tạ Cát Tường gật đầu, khẳng định nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ tận lực.”
Lúc này Tuệ Trân mới thở phào một hơi, nàng nói: “Đồ vật cô nương chúng ta hay dùng đều đặt trong hòm trên lầu, phòng trà chỉ có chút sách vở.”
Tạ Cát Tường có chút không ngờ nàng phối hợp như thế, nên cũng chưa nói gì, trực tiếp đi theo lên lầu.
Kim nhị cô nương là người lịch sự tao nhã.
Chỗ góc cầu thang lên lầu còn đặt bình sứ trắng cùng mai vàng thước tha, nghiêng nghiêng lả lướt, đỏ đỏ trắng trắng.
Tạ Cát Tường lên lầu hai, giương mắt lập tức nhìn thấy vải thun rũ trước cửa phòng ngủ.
Vải thun vẫn còn chưa thịnh hành, năm nay mới bắt đầu lưu hành tại thành Yến Kinh, rất nhiều người dùng làm màn cửa sổ đã rất lãng phí, nhưng chỗ Kim nhị cô nương lại có thể làm rèm cửa ra vào.
Tuệ Trân thấp giọng nói: “Đây là phu nhân chúng ta chuẩn bị riêng cho nhị tiểu thư, biết nhị tiểu thư thích màu đỏ bạc, nên đưa toàn bộ màu sắc này cho nhị tiểu thư.”
Tạ Cát Tường hơi hơi ngập ngừng: “Vậy đại tiểu thư các ngươi thì sao?”
Căn cứ tin tức vừa rồi Kim thất thiếu mới nói, Kim gia đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư là một mẹ đẻ ra, hai người đều là khuê tú con vợ cả của Kim đại phu nhân, các gia đình phú quý đều như nhau, trưởng nữ cũng vô cùng quan trọng, tự mình Tạ Cát Tường cũng chính là đích trưởng nữ trong nhà, rất rõ ràng điểm này.
Tuệ Trân lại có chút xấu hổ: “Màu đỏ bạc này chỉ có hai xấp, chỉ có thể cho nhị cô nương hết, đại cô nương nói không thích màu này, chỉ cần hồng phấn.”
Vải thun sẽ có một tầng sương mù mênh mông, ánh sáng mềm mại, màu đỏ khẳng định đẹp đẽ xinh tươi hơn màu hồng nhạt, cũng như màu đỏ, màu tím, xanh thẳm, xanh biếc bán đều tốt nhất.
Tạ Cát Tường thấy vẻ mặt xấu hổ của Tuệ Trân, liền biết mấy xấp vải màu này là do Kim nhị cô nương cường đoạt về mới có.
Cả hai xấp vải, một chút cũng không chịu nhường cho tỷ tỷ.
Tạ Cát Tường thở dài trong lòng, hơn nửa có thể đoán được Kim đại cô nương có cảm tưởng gì đối với Kim nhị cô nương.
Nếu là nàng, chắc chắn sẽ không thích nàng ta.
Hôm nay Tuệ Trân đã nói đủ nhiều, giờ phút này trở lại khuê phòng quen thuộc, nàng cũng càng thêm bi thống, nói với Tạ Cát Tường: “Tạ thôi quan…… Kỳ thật bởi vì hôn sự với Tưởng gia, tam cô nương đã từng nháo một trận, sau đó Nhị lão gia lên tiếng, nàng mới không nháo nữa.”
“Bất quá……” Tuệ Trân mím mím môi, cảm thấy khó có thể mở miệng, “Bất quá…. sau đó tam cô nương thắt cổ tự tử, được người cứu trở về, bị bệnh một hồi nên không hề náo loạn nữa.”
Nhị cô nương vì chính mình, chưa bao giờ đặt tỷ tỷ muội muội vào mắt, bất luận là đại cô nương vẫn luôn bị nàng ức hiếp, hay là tam cô nương bị buộc tiếp nhận mối nhân duyên đáng sợ đó, chỉ sợ đều rất hận nàng ta.
Nhưng mối hận này, rốt cuộc có sát khí hay không?