Yến Kinh Khuê Sát

Chương 59: Hồng nhan loạn 3



Có vẻ như tinh thần Xảo Tư không được tốt lắm, nhưng các vấn đề nàng nói đều có thể là sự thật, bởi vậy nếu nàng hoài nghi đại thiếu gia gây bất lợi cho Phan phu nhân, vậy Triệu Thụy lập tức sai người đi mời đại thiếu gia Văn Tử Hiên.

Người nhà Văn gia cũng không tính nhiều, hoặc là nói, chủ nhân ở tại phía sau nha môn Quân Khí tư không nhiều lắm.

Ngoại trừ gia chủ Văn Chính Thành ở ngoài, thì chỉ còn phu nhân Phan Lâm Lang, đại thiếu gia Văn Tử Hiên và đại tiểu thư Văn Tử Tịnh, cùng với đại thiếu phu nhân Trần Nghi Nhàn vừa được gả tới đây một tháng.

Còn lại bất quá chỉ là quản gia, nha hoàn, gã sai vặt linh tinh, cũng không còn ai khác.

Nếu muốn tra án Phan phu nhân mất tích, như vậy cần phải dò hỏi mấy chủ nhân trong nhà, dò hỏi đại thiếu gia Văn Tử Hiên cũng hợp tình hợp lý.

Lúc được Tô Thần mời đến, thái độ Văn Tử Hiên thực bình tĩnh.

Hắn là thiếu niên hào hoa phong nhã, nghe nói vẫn luôn ở thư viện đọc sách, gần đây bởi vì thi hội thất bại, mới về nhà cưới vợ, xem ý tứ Văn Chính Thành, chính là muốn cho hắn tiếp tục khổ học thêm hai năm, tiếp tục thử vào lần thi hội kế tiếp.

Văn Tử Hiên và Triệu Thụy đều đã từng đọc sách ở Tri Hành thư viện, bởi vậy hắn vừa tiến đến liền chắp tay nói: “Triệu đại nhân, vô cùng ngưỡng mộ đại danh.”

Triệu Thụy thực khách khí, cho hắn ngồi xuống nói chuyện.

“Còn chưa chúc mừng Văn huynh tân hôn đại hỉ, chúc hai vị bách niên giai lão, nhi nữ song toàn.”

Văn Tử Hiên cười cười, thoạt nhìn tựa hồ thật sự cao hứng: “Đa tạ Triệu đại nhân.”

Thẩm vấn Văn Tử Hiên, lại đổi thành Triệu Thụy.

Triệu Thụy liền nói: “Vừa rồi nha hoàn Xảo Tư của Phan phu nhân có nói, ngày hôm trước Văn huynh và tẩu phu nhân có đi thăm Phan phu nhân?”

Văn Tử Hiên gật gật đầu, ngữ khí rất là nhẹ nhàng: “Đúng vậy, thật không dám giấu giếm, nội tử là do mẫu thân chọn cho ta, ban đầu ta cũng không vừa lòng lắm, cảm thấy tính tình nội tử quá mức cứng nhắc, bất quá sau khi thành thân lại cảm thấy như vậy cũng khá tốt, cho nên đặc biệt tới cảm tạ mẫu thân.”

Nghe hắn gọi Phan phu nhân là mẫu thân, nhìn dáng vẻ như quan hệ người một nhà tựa hồ không tồi.

Triệu Thụy nhấp nhụm trà, cũng ý bảo Văn Tử Hiên không cần lo lắng, hai người chỉ là nói chuyện mà thôi.

“Có thể nói đến tình hình ngày hôm trước không?”

Văn Tử Hiên cũng uống ngụm trà, lúc này mới nói: “Ta không biết người khác nói mẫu thân như thế nào, kỳ thật nàng là người miệng dao găm tâm đậu hủ, vốn ta rất chống đối nàng nhất định phải bắt ta cưới nữ nhi Trần gia, vì thế còn nháo với cha mẹ một trận, nhưng sau khi ở chung mới phát hiện, nội tử kỳ thật rất thích hợp với ta, nàng là nữ nhân ôn nhu hiền thục, thích nghe ta nói chuyện, cũng rất sẵn lòng nghe ta nói hết, một tháng qua chúng ta trò chuyện với nhau thật vui, cảm tình hòa hợp. Ta nghĩ đến trước đó vô lễ bất kính với cha mẹ, trong lòng rất băn khoăn, nên sau khi thương lượng với nội tử, mới lấy nhân sâm lâu năm trong nhà cùng nội tử đến thăm mẫu thân.”

Triệu Thụy nói: “Ngươi tới đó khi nào?”

Văn Tử Hiên nói: “Ta vốn muốn tới đó vào sáng sớm, bất quá gã sai vặt hồi bẩm nói mẫu thân đang đối chiếu sổ sách cùng Tôn quản gia, nên đành phải chờ đến cơm trưa mới đi qua, lúc ta tới mẫu thân vẫn còn đang dùng cơm.”

Theo cách nói này, có thể cân nhắc với lời Xảo Tư nói.

Triệu Thụy lại hỏi: “Các ngươi đã nói cái gì?”

Văn Tử Hiên cười cười, tựa hồ rất là thoải mái: “Ta đặc biệt tạ lỗi với mẫu thân, nói trước đó ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, khiến cho cha mẹ khổ tâm, nội tử cũng cùng khuyên nhủ mẫu thân, ngược lại mẫu thân không có trách tội ta, còn nói ta không cần để ý, chỉ cần có thể sống hòa thuận với thê tử, sớm ngày sinh con nối dòng cho Văn gia, chính là báo đáp tốt nhất đối với cha mẹ.”

“Mẫu thân còn nói, nàng sẽ nói với phụ thân dùm ta, cũng mong phụ thân bớt giận, người một nhà mới có thể sinh sống hòa thuận.”

Vừa nghe như thế, quả thực là mẫu từ tử hiếu, một chút vấn đề đều không có.

Triệu Thụy nhìn Tạ Cát Tường ghi ghi chép chép trong sách, dừng một chút, vẫn là dời ánh mắt đến trên người Văn Tử Hiên.

“Văn huynh, bản quan có một vấn đề, không biết có thể hỏi thăm chút không.”

Văn Tử Hiên lại rất thẳng thắn thành thật: “Có phải đại nhân muốn hỏi đến chuyện mẹ ruột của ta không?”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Triệu Thụy hơi hơi do dự, trao đổi một ánh mắt với Tạ Cát Tường, lúc này mới nói: “Đúng là như thế.”

Văn Tử Hiên cúi đầu uống ngụm trà, khi lại ngẩng đầu lên, biểu tình của hắn lại khôi phục vẻ bình tĩnh ngày xưa.

“Đại nhân, mẹ ruột của ta mất khi ta còn rất nhỏ, lúc ấy bất quá chỉ là đứa trẻ bốn năm tuổi, đối với việc xảy ra trong nhà kỳ thật không biết rõ lắm, bất quá……” Văn Tử Hiên nói, “Bất quá nếu mẫu thân chết vì chuyện ngoài ý muốn, không có lý nào ta lại không biết.”

Văn Tử Hiên ngụ ý, hắn không cho rằng mẫu thân mình bị người hại chết.

“Ta biết đại nhân từng làm việc tại Nghi Loan Tư, rất hiểu biết việc trong nhà của các quan lại,” Văn Tử Hiên cười cười, rất thản nhiên nói, “Ngài khẳng định cũng biết ban đầu mẫu thân chỉ là thiếp thất của phụ thân, sau đó phụ thân muốn cho mẫu thân lên làm chính thất, mới thay đổi thân phận, cưới mẫu thân vào phủ lần nữa, nếu mẫu thân thật sự có vấn đề, hoặc tâm tư thật sự ác độc, sao phụ thân có thể lao tâm như vậy?”

Nếu Văn Chính Thành hồ đồ như thế, có lẽ Thánh Thượng cũng sẽ không cho hắn làm giam chính Quân Khí tư.

Đây là suy nghĩ của bản thân Văn Tử Hiên, cho nên hắn mới có thể thẳng thắn thành khẩn như thế.

Nhưng Triệu Thụy nhìn thấy nghe thấy lại không giống hắn, hai thanh niên tuổi tác tương đương, một người đã là quan tứ phẩm ra vào cung đình, người còn lại vẫn ở nhà đọc sách, ngay cả công danh cũng không thi đậu.

Tuy rằng trong đó có sự khác biệt giữa xuất thân và kỳ ngộ, nhưng kiến giải, tâm tư và sáng suốt của hai người, chỉ sợ cũng chênh lệch như trời với đất.

Như lời Triệu Thụy đã nói với Tạ Cát Tường, chỉ bởi vì trên người Văn Chính Thành có vết nhơ, có nhược điểm rõ ràng, Thánh Thượng mới có thể đề bạt hắn.

Bất quá những lời này, Triệu Thụy sẽ không nói với Văn Tử Hiên.

Hắn dừng một chút, đột nhiên lấy một quyển sổ con trên bàn trà bên cạnh, mở ra đọc lên.

“Thiên Bảo năm thứ tám, thê tử Lý thị của Văn Chính Thành đột ngột nhiễm phong hàn, tuy tận lực trị liệu nhưng ngày càng sa sút, cuối cùng buông tay lìa đời, lúc 23 tuổi.”

Văn Tử Hiên nghe được Triệu Thụy nói, sắc mặt khẽ biến.

Vừa rồi hắn che giấu biểu tình của mình rất khá, biểu hiện tự nhiên hào phóng, hào hoa phong nhã, nhưng mà hiện tại đột nhiên nghe được hồ sơ Nghi Loan Tư trong tay Triệu Thụy, cũng không khỏi lộ ra vài phần biểu tình chân thật.

Đối với cái chết của mẹ ruột mình, lòng hắn vẫn có nghi ngờ.

Triệu Thụy tiếp tục nói: “Văn Chính Thành không báo quan, quan phủ cũng không phái người đến kiểm tra tường tận, nhưng thân thể Lý thị luôn luôn khoẻ mạnh, chỉ vì một trận phong hàn không lớn không nhỏ liền qua đời, trong đó có vẻ rất khác thường, tạm định là nghi án.”

“Cái gì?” Văn Tử Hiên hỏi theo bản năng.

Triệu Thụy ném sổ con về lại trên bàn trà, ngẩng đầu nhìn về phía Văn Tử Hiên đã thay đổi sắc mặt: “Văn huynh, ngươi thật sự chưa từng hoài nghi Phan phu nhân?”

“Mẫu thân ngươi thân thể luôn luôn rất tốt, tình cảm với Văn đại nhân cũng rất ổn thỏa, dưới gối lại có một trai một gái, nếu có người muốn trở thành Văn phu nhân, chỉ phải trừ bỏ nàng trước, mới có thể tiếp tục mưu tính.”

Triệu Thụy hơi khom người, mắt sáng như đuốc: “Văn huynh ở Tri Hành thư viện cũng là tài tử cực kỳ nổi danh, bản quan tin tưởng, ngươi sẽ không ngu hiếu như thế, phụ thân ngươi nói cái gì ngươi liền nghe cái đó, dù gì, nữ nhân đang làm mẫu thân ngươi hiện nay, mới chính là người hắn thương.”

Văn Tử Hiên lập tức trầm mặc.

Tạ Cát Tường chú ý tới, bàn tay thon dài của hắn đang nắm chặt chén trà, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay, tựa hồ vô cùng tức giận.

Triệu Thụy biết trong lòng hắn ta giờ phút này chắc chắn đang sóng to gió lớn, nhưng hắn không tính sẽ buông tha cho hắn ta.

“Văn huynh à, ngươi thật sự có thể ngồi nhìn mẫu thân mình bỏ mạng oan uổng? Nếu đúng như thế, bản quan cũng không thể nhìn ngươi nổi.”

Văn Tử Hiên đột nhiên giận dữ hét: “Đừng nói nữa!”

Triệu Thụy nhẹ giọng cười: “Ngươi xem đi, ngươi vẫn biết ta đang nói người nào, vừa rồi ngươi thật quá giả dối.”

Đúng vậy, quá giả dối.

Bất cứ người trẻ tuổi có chí khí nào, đều không thể sống hòa thuận với tiểu thiếp và tiểu thiếp được nâng lên làm vợ kế của phụ thân.

Những lý do biện hộ hắn vừa nói, phảng phất chỉ là lời dối trá để an ủi chính mình, khiến người khác sau khi nghe xong, trong lòng không có bất luận cảm giác tin tưởng nào.

Triệu Thụy rũ mắt nhìn Văn Tử Hiên, nhẹ giọng hỏi hắn: “Ngươi thật sự không hận nàng sao?”

Hôm nay trong số những người được thẩm vấn, bất luận là Tôn quản gia hay là Xảo Tư, nhìn dáng vẻ đều như không có thâm cừu đại hận với Phan phu nhân.

Trước không đề cập tới Tôn quản gia tham ô tiền bị bắt, bản thân hắn không có liên quan gì khác không, hoặc là Xảo Tư đã có chút bệnh trạng, nhưng cả hai đều không phải là người bình thường.

Nhưng mà Văn Tử Hiên không giống vậy, giữa hắn và Phan phu nhân, cách nhau một mạng người.

Văn Tử Hiên trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng cười khổ nói: “Ta không biết, ta không biết mẫu thân rốt cuộc chết như thế nào, phụ thân ta nói với ta mẫu thân xác thật là bệnh chết, nhưng ta không tin lắm, nữ nhân kia trước nay đã rất tâm cơ, năm đó nàng ta chỉ là một thiếp thất, nhưng ở trong nhà đã hô mưa gọi gió, quậy đến mức gà chó không yên, nếu không có nàng ta, mẫu thân cũng không đến mức cảm nhiễm phong hàn, hậm hực quanh năm không khỏe lên được.”

Mặc kệ có phải Phan phu nhân hại chết Lý phu nhân hay không, nhưng có thể khẳng định chính là, bởi vì Phan phu nhân được sủng ái, Lý phu nhân rất là hậm hực, bởi vậy sau khi bị bệnh vẫn triền miên nằm mãi trên giường bệnh, không thể chuyển biến tốt đẹp lên được.

Triệu Thụy nhìn Văn Tử Hiên mang vẻ mặt chua xót hỏi: “Còn hôn sự của ngươi và tẩu phu nhân thì sao?”

Văn Tử Hiên thở dài thật sâu: “Lúc ấy ta cho rằng nội tử là do nữ nhân kia chọn, nhà bên phía nội tử bình thường, phụ thân nàng chỉ là một quan nhỏ thất phẩm, cũng không phải là gia đình quan lại cao sang gì, nhưng nội tử xác thật là cô nương kiệm lời, lúc ấy ta rất bất mãn, trực tiếp tìm phụ thân làm loạn lên.”

Văn Tử Hiên nhắm hai mắt lại.

“Nhưng ta không nghĩ tới, hôn sự này, kỳ thật là do phụ thân làm chủ, ông chỉ để nữ nhân kia xử lý tiếp theo mà thôi,” âm thanh Văn Tử Hiên khô khốc, “Ta nghĩ phụ thân cũng không đến mức hại nhi tử ruột, cho nên ta nhận mệnh, ngoan ngoãn cưới nội tử về.”

“Sự thật chứng minh, phụ thân đối với ta xác thật vẫn còn vài phần từ tâm, gia thế nội tử không lớn, nhưng lại là nữ nhân tốt, nàng ôn nhu hiền huệ, ỷ lại mọi thứ vào ta, thành thân đến nay, lòng ta rất sung sướng, cũng dần dần thích nội tử.”

Mối nhân duyên này bắt đầu không vừa lòng, nhưng cuối cùng lại có kết quả mỹ mãn.

Triệu Thụy nói: “Như thế rất tốt, như vậy ngày hôm trước, ngươi thật sự qua đó đáp tạ Phan phu nhân?”

Văn Tử Hiên nắm chặt nắm tay, cuối cùng gật gật đầu.

“Đúng vậy, hôn sự này của ta, trong ngoài đều do Phan phu nhân chuẩn bị, hôn nghi làm rất long trọng, cho ta và nội tử đầy đủ mặt mũi, hơn nữa,” Văn Tử Hiên hơi có chút nghi hoặc nói, “Hơn nữa, nàng cũng lấy của hồi môn của mẫu thân ta ra, toàn bộ giao hết cho nội tử, ta thẩm tra đối chiếu với danh sách, của hồi môn này còn nhiều hơn so với năm đó mẫu thân vào cửa.”

Chứng tỏ, Phan phu nhân có bổ sung thêm.

Văn Tử Hiên rất nghi hoặc, tới lúc này, hắn đã không biết nữ nhân này rốt cuộc là tốt hay là xấu, hoặc là tốt xấu đều có đủ.

Hắn cười khổ ra tiếng: “Ngươi nói ta nên hận nàng hay là dùng một nụ cười xóa bỏ thù hận đây?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.