Yên Vũ

Chương 133-2: Hiếp chưa từng yêu thích một người như vậy (2)



Lúc chạng vạng tối.

Yên Vũ canh giữ ở bên người Tuyên Thiệu nghe thấy bên ngoài viện có động tĩnh xa xa truyền đến.

Nàng lắng tai nghe, thì ra là Tuyên đại nhân và Tuyên phu nhân tới.

Trong bụng nàng lập tức hơi khẩn trương.

Tuy rằng Tuyên đại nhân đã khoẻ lại, còn khoan dung nói không trách nàng.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy hổ thẹn, hơn nữa cũng là bởi vì dưỡng thai nên không thường đi đến chính viện. Ngày thường Tuyên phu nhân kêu người đưa chút dược thực* bổ thân thể đến, coi như cũng đã buông xuống khúc mắc đối với nàng. Nhưng trong khoảng thời gian này Tuyên phu nhân cũng không có tới viện của Tuyên Thiệu.

(*dược thực: thức ăn có tính thuốc)

Bây giờ hai người đột nhiên tới, chắc chắn là đã nghe nói chuyện Tuyên Thiệu bị thương.

Hơn nữa Tuyên Thiệu bị thương lại là bởi vì nàng.

E là bây giờ Tuyên đại nhân và Tuyên phu nhân cực hận nàng chăng?

Yên Vũ bất đắc dĩ cúi đầu. Nếu con trai của mình bị người khác liên luỵ đến nỗi này, mình cũng sẽ cực hận người đó chứ?

Nàng muốn ra cửa nghênh đón người.

Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân đang vào sân, đi về phía phòng chính.

“Phụ thân, mẫu thân!” Yên Vũ khẽ nhún người hành lễ.

“Thiệu nhi ra sao rồi?” Tuyên Văn Bỉnh hỏi.

Đầu chân mày Yên Vũ nhíu lại. “Tướng công còn chưa tỉnh lại.”

Tuyên phu nhân quay sang nhìn nàng một cái, không nói một lời.

Nhưng trong lòng Yên Vũ nhảy nhanh vài cái, cúi thấp đầu, theo vào phòng chính.

Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân vào phòng trong trước, nhìn qua Tuyên Thiệu.

Tuyên Thiệu vẫn nằm nhắm mắt ở trên giường, nghe hít thở của hắn ổn định giống như là đang ngủ.

Tuyên Văn Bỉnh còn sờ sờ mạch của hắn. Mặc dù ông không tinh thông y thuật nhưng ít nhiều cũng biết về mạch tượng một chút.

Sau đó hai người lại lặng lẽ ra khỏi phòng trong.

Yên Vũ vẫn cúi thấp đầu đứng ở một bên, giống như là một đứa bé phạm lỗi, không dám ngẩng đầu nhìn bề trên của mình.

Tuyên phu nhân đánh giá nàng, không nói gì.

Ngược lại Tuyên Văn Bỉnh nhìn nàng, giọng ôn hoà nói: “Người tập võ, lại là thân kiêm chức vị quan trọng của Hoàng thành ti, bị thương vốn là chuyện bình thường. Huống hồ An Ngọc Chi không chỉ là mẫu thân của con, bây giờ cũng là mẫu thân của Thiệu nhi, tìm về tim cho mẫu thân, có thể để cho người chết bình yên xuống mồ vốn là việc nên làm. Bị thương, cũng chỉ có thể nói là học nghệ không tinh, tài nghệ không bằng người, sao con phải tự trách? Hơn nữa, không đề cập tới chuyện nhất quyết đoạt lại tim của mẫu thân con, nó thân là chỉ huy thiêm sự* của Hoàng thành ti, Toàn Cơ chủ chính là người mà triều đình dốc hết sức lùng bắt, nó cũng nên toàn lực ứng phó, truy kích kẻ ác. Về công về tư đều không trách được con, con cần gì phải tự trách mình?”

(*tương đương với điều hành, giám sát – theo baidu)

Lời của Tuyên Văn Bỉnh khiến Yên Vũ chậm rãi ngẩng đầu lên.

Lúc này nàng mới tiếp xúc với ánh mắt ném tới của Tuyên phu nhân.

Ánh mắt Tuyên Văn Bỉnh nhìn nàng mang theo trìu mến cùng trấn an, trong ánh mắt của Tuyên phu nhân cũng không có ý trách cứ.

Giống như được thông cảm, nỗi lòng lo lắng của Yên Vũ cuối cùng cũng rơi xuống một chút.

Lúc này Tuyên phu nhân cũng chậm rãi nói. “Con chăm sóc cho Thiệu nhi thật tốt, không nên suy nghĩ nhiều, cũng không nên ôm tất cả lỗi lầm vào người mình! Trên vai ai có thể gánh được nhiều gánh nặng như vậy?”

“Dạ, mẫu thân… Cảm ơn phụ thân, mẫu thân…” Yên Vũ thở phào một cái, ngực không khỏi dễ chịu đi rất nhiều.

Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân đợi một chút, cũng không thấy Tuyên Thiệu tỉnh lại.

Tuyên Văn Bỉnh nói Tuyên Thiệu chỉ là bị nội thương, sẽ không đả thương đến tính mạng, còn bảo nàng không nên quá lo lắng, Lâm An có thái y tốt nhất Thiên triều, chắc chắn có thể chữa khỏi cho Tuyên Thiệu.

Hai người không đợi được Tuyên Thiệu tỉnh lại, đã rời đi.

Yên Vũ dùng bữa tối đơn giản, tiếp tục canh giữ ở bên giường Tuyên Thiệu.

Bỗng nhiên cảm thấy có một bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve bên tóc mai của nàng.

Nàng lập tức mở mắt ra, nâng mắt liền thấy đôi mắt như hắc diệu thạch của Tuyên Thiệu đang bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng.

Nàng không biết lúc nào đã ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.

“Nàng đang mang thai, sao có thể cực khổ như vậy, đứa bé trong bụng làm sao thoải mái được?” Tuyên Thiệu mở miệng là quở trách nàng trước.

Yên Vũ nghe giọng của hắn tuy trầm thấp nhưng hình như cũng không có bao nhiêu yếu ớt liền bẹt bẹt môi, vô cùng tủi thân nhìn hắn. “Chàng có biết bản thân hôn mê bất tỉnh suốt doạ người biết bao nhiêu hay không? Có biết thiếp lo lắng cho chàng rất nhiều hay không? Chàng rõ ràng đã đồng ý với thiếp sẽ bình an trở về, thế nhưng gì đây? Bây giờ tỉnh lại, không an ủi thiếp cũng thôi đi, ngược lại còn quở mắng thiếp trước. Nó còn chưa tới ba tháng, biết cái gì là thoải mái hay khó chịu?”

Tuyên Thiệu kéo tay nàng để nàng ngồi ở cạnh giường, cười khẽ với nàng. “Vậy cũng không được, nó còn nhỏ, nàng có thể xác định nó không biết? Chuyện nào ra chuyện nấy, ta thất tín với nàng là lỗi của ta, nhưng nàng cũng không thể bởi vậy mà uất ức con của ta chứ?”

Yên Vũ bị hắn nghiêm trang nói khiến cho không kềm được lộ ra khuôn mặt tươi cười. “Vậy chàng sao rồi? Đau ở đâu? Lộ đại nhân nói chàng phải đến năm ba năm mới có thể khoẻ lại… Năm ba năm ư… Lâu như vậy… Chàng nhất định là bị thương rất nặng phải không?”

Tuyên Thiệu nghe vậy, đưa tay lên môi ho khan vài tiếng, cười nói: “Nào có nghiêm trọng như hắn nói vậy, lâu thì một hai nắm, nhanh thì khoảng nửa năm, một năm.”

Yên Vũ nghe vậy chẳng những không vui mà ngược lại càng thêm khổ sở. Lời này không từ trong miệng Tuyên Thiệu nói ra thì nàng còn có thể an ủi mình là Lộ Nam Phi hù doạ nàng. Bây giờ Tuyên Thiệu cũng nói một hai năm, chẳng phải nói rõ hắn thật sự bị thương rất nặng sao?

Lúc trước nàng ở Tuyền Châu bị đâm ở ngực cũng chỉ qua năm ba tháng liền khỏi hẳn. Bây giờ ngoài mặt Tuyên Thiệu nhìn không có ngoại thương gì nhưng phải dưỡng tới lâu như vậy.

Nàng nhịn không được nhào lên trước, ôm thật chặt hông của Tuyên Thiệu, chôn mặt ở trong ngực hắn. “Chàng thất tín với thiếp như vậy, hại bản thân bị thương, thiếp phải trừng phạt chàng!”

Tuyên Thiệu đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, vuốt nhè nhẹ, khoé miệng tràn ra nụ cười. “Được, là vi phu nói không giữ lời trước, phu nhân phải trừng phạt thật tốt.”

“Ừm!” Yên Vũ ở trong ngực hắn nghèn nghẹt lên tiếng trả lời. “Phạt chàng sau này không được mạo hiểm nữa, thân thể khoẻ lại như trước cũng không cho đi, chỉ có thể ở nhà với thiếp.”

“Chỗ nào cũng không cho đi à?” Tuyên Thiệu cố ý kéo dài giọng hỏi.

Yên Vũ gật đầu. “Đúng, chỗ nào cũng không cho đi, chỉ có thể theo bồi thiếp!”

Tuyên Thiệu cười khẽ.

Yên Vũ ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, bình tĩnh nhìn hắn. “Vừa rồi chàng còn nói mặc thiếp trừng phạt!”

Tuyên Thiệu bất đắc dĩ đáp: “Được, không đi đâu cả, ở nhà cùng nàng.”

Lúc này Yên Vũ mới hài lòng nâng lên khuôn mặt tươi cười.

Tuyên Thiệu giơ tay lên xoa xoa mái tóc nàng. “Sao nàng mang thai em bé mà bản thân như cũng biến thành trẻ con? Như vậy…”

“Như vậy cái gì?” Yên Vũ liếc xéo hắn, hỏi.

Tuyên Thiệu cười khẽ. “Như vậy khiến người ta thương yêu!”

Yên Vũ cũng cười rộ lên theo.

Nàng đã từng trong lòng đè nặng đau khổ toàn gia vô cớ bị giết, chợt mất đi người thân, cho dù cười cũng là mặt đang cười nhưng trong lòng một khắc cũng không từng thoải mái.

Hôm nay nàng thật sự buông xuống, thản nhiên, không chấp niệm nữa.

Quay đầu nhìn lại, mình tám năm nay mất đi người thân quả thật quá ngây ngô dại dột, cho dù nói nàng có mục tiêu rõ rệt là muốn báo thù đi! Nhưng trên thực tế, nàng dường như chưa từng trải qua mỗi ngày mà ông trời ban cho thật tốt, dù cho ngày nắng tươi sáng nhưng dưới cái nhìn của nàng cũng chỉ là bóng ma của 180 mạng thân nhân chết oan bao phủ.

Bây giờ nàng vừa mới tuổi thiếu nữ, trong lòng cả ngày ảm đạm như là giếng cổ sâu thẳm, cuộc sống có gì thú vị đáng nói?

Cứ giống như bây giờ vậy, có thể tinh nghịch ở trước mặt Tuyên Thiệu, có thể sống tuỳ ý mình, có thể như đứa con nít – không suy nghĩ nhiều dính lấy hắn như vậy, mới gọi là cuộc sống.

Lúc Tuyên Thiệu tỉnh lại thì trời đã tối đen.

Hắn ở trên giường dùng cơm canh đơn giản, liền ôm lấy thân thể mềm mại của Yên Vũ, chìm vào giấc ngủ.

Từ khi biết được Yên Vũ có thai, cứu nàng ra khỏi thiên lao, hai người chưa bao giờ trải qua chuyện phòng the, nhưng dù vậy, có thể ôm nhau ngủ, có thể ngửi thấy mùi thơm, nghe thấy hít thở quen thuộc bình yên đi vào giấc ngủ cũng thật sự là một hưởng thụ.

Qua mấy ngày, Tuyên Thiệu đã có thể xuống giường bước đi.

Giữa cử động đi lại hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ hắn bị thương.

Lộ Nam Phi nói là hắn bị nội thương, mặc dù nhìn không thấy vết thương nhưng càng không dễ hết bệnh như với ngoại thương.

Yên Vũ liền vô cùng để ý đến hắn, không chịu để cho hắn đi nhanh, không chịu để cho hắn có động tác quá mạnh.

Tuyên Thiệu ngược lại cũng hết sức phối hợp, có thể đi có thể ăn, bình tâm tĩnh khí ở nhà, không có vội vàng đi Hoàng thành ti.

Bây giờ có Tuyên Văn Bỉnh gánh vác bên ngoài, hắn nghỉ ngơi ở nhà một khoảng thời gian cũng không sao. Nếu là khoảng thời gian trước, lúc Tuyên Văn Bỉnh còn chưa bình phục, đó mới thật sự là hoạ vô đơn chí*.

(*hoạ vô đơn chí: liên tiếp gặp tai nạn)

Ngày hôm đó Yên Vũ và Tuyên Thiệu đang ngồi trong thư phòng, Yên Vũ dựa ở trên trường kỷ, Tuyên Thiệu ngồi ở bên cạnh đọc sách cho nàng. Hôm ấy nghe thấy phủ y nói phụ nữ có thai không thích hợp xem nhiều sách, xem nhiều dễ tổn thương mắt, hắn liền ghi tạc trong lòng, mỗi khi nàng muốn xem sách thì hắn đều tự mình đọc cho nàng nghe.

Yên Vũ nghe giọng nói dễ nghe của Tuyên Thiệu, tuy là truyện cũ đã xem nhiều lần nhưng lúc này nghe được lại cảm thấy vô cùng thú vị.

Xa xa có tiếng bước chân đi tới.

Yên Vũ vừa nghe, nàng muốn ngồi dậy nhưng không đành lòng cắt ngang giọng của Tuyên Thiệu, liền giả bộ không phát hiện ra, vẫn dựa ở trong trường kỷ như cũ.

Đến khi người đó tới gần, nàng bỗng nhiên nghe ra người tới là ai, rồi mới ngồi dậy từ trong trường kỷ.

“Sao vậy?” Tuyên Thiệu ngừng lại.

“Có người tới tìm chàng, có lẽ là có công việc.” Yên Vũ nói, liền muốn đứng dậy đi ra ngoài.

Nhưng Tuyên Thiệu chỉ chỉ phòng trong. “Không sao đâu, nàng đi vào trong ngồi đi.”

Nàng biết đây là hắn tin tưởng nàng, việc công cũng không có ý tị hiềm nàng.

Tuy nàng biết người tới là ai, không gặp mặt là được, ngược lại cũng không cần phải đi. Chờ người đó đi rồi thì nàng có thể bảo Tuyên Thiệu tiếp tục đọc cho nàng nghe.

Yên Vũ đứng dậy đi vào phòng trong ngồi.

Bước chân của người đó tiến vào sân, đi tới cửa thư phòng.

“Công tử!” Lộ Minh Dương đứng ở ngoài cửa kêu.

“Ừm.” Tuyên Thiệu trả lời một tiếng, cho phép hắn vào.

“Bẩm công tử, thuộc hạ dẫn người tìm kiếm mấy phen dưới vách núi Thiên Mục, đều…”

Lộ Minh Dương còn chưa dứt lời đã bị Tuyên Thiệu giơ tay ra hiệu ngừng lại.

Hắn không rõ tại sao, nhưng nhìn ra Tuyên Thiệu không muốn để cho hắn tiếp tục nói.

Trên mặt Lộ Minh Dương còn mang theo nghi ngờ, đã thấy Yên Vũ đi ra từ sau tấm bình phong.

“Vì sao không cho hắn nói?” Yên Vũ nhìn Tuyên Thiệu, hỏi. “Chẳng phải chàng nói An Niệm Chi đã chết sao? Có phải là…”

“Hắn đã chết.” Lộ Minh Dương cướp lời nói.

Yên Vũ chuyển ánh mắt về phía Lộ Minh Dương, ánh mắt như là hiểu rõ hắn.

Lộ Minh Dương dời ánh mắt đi trước tiên.

“Ngươi đã quên, ta có thể nghe ra được khi nói dối.” Yên Vũ thấp giọng nói. Nàng lại chuyển sang Tuyên Thiệu. “Khi đó, lúc chàng nói hắn đã chết rồi, nhưng nhịp tim chàng vẫn không có thay đổi quá mức, là chàng rất giỏi về nói dối? Hay là lúc đó chàng cũng cho rằng hắn đã chết?”

Sắc mặt Tuyên Thiệu cứng đờ, tức giận nói với Lộ Minh Dương: “Nói tiếp đi.”

Lộ Minh Dương mím môi một cái, lúc này mới lại mở miệng: “Trải qua tìm kiếm dưới vách núi, chỉ tìm được thi thể của mấy thị vệ kia, không có nhìn thấy An Niệm Chi.”

“Hắn chưa chết.” Yên Vũ thấp giọng lẩm bẩm.

“Vách núi cao như vậy, tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy hắn té xuống, làm sao có thể không chết? Có lẽ là thi thể treo ở nơi nào đó trên vách núi cũng không biết chừng!” Lộ Minh Dương nhịn không được, nói.

Yên Vũ nâng mắt nhìn hắn. “Người nói vậy thì vậy đi.”

Giọng nói của nàng rất nhẹ, không giống với vẻ canh cánh trong lòng.

Không chỉ Lộ Minh Dương bất ngờ, ngay cả Tuyên Thiệu cũng kinh ngạc theo.

Yên Vũ cười khẽ. “Các người cho rằng ta vẫn giống như trước, sẽ chấp niệm với loại chuyện như thế này sao? Hắn có chết hay không là chuyện của hắn, không chết, chứng tỏ ông trời chưa muốn mạng của hắn. Sao ta có thể bởi vì hắn, một người không quan hệ, mà ảnh hưởng tới cuộc sống gia đình của mình?”

Tuyên Thiệu thấy vẻ mặt của nàng không giống như giả bộ, tâm trạng rốt cuộc thả lỏng hơn.

An Niệm Chi lừa dối, lợi dụng Yên Vũ như vậy, rồi làm ra việc mổ xác lấy tim đối với mẫu thân của Yên Vũ, hắn thật sự lo lắng không bắt được An Niệm Chi về thì Yên Vũ sẽ không cách nào bước qua mấu chốt ở trong lòng.

Hôm nay xem ra, nàng còn phóng khoáng hơn so với trong tưởng tượng của hắn.

“Đợi đến ngày thương thế của chàng khá hơn chút, chàng theo thiếp cùng đi an táng mẫu thân nhé?” Yên Vũ cầm tay Tuyên Thiệu, nhẹ giọng nói. “Không cần lập bia, cũng không cần phô trương, tin rằng mẫu thân cũng không để ý tới những thứ này. Thiếp và biểu ca có xây mộ chôn quần áo và di vật cho cha mẹ ở Nam Sơn, bây giờ có thể bình yên hạ táng mẫu thân, vậy táng ở bên cạnh chỗ mộ chôn quần áo và di vật, cũng coi như đã được chôn cất cùng với người thân.”

Tuyên Thiệu chậm rãi gật đầu. “Được.”

Lộ Minh Dương ngẩng đầu liếc nhìn hai người, thấy Tuyên Thiệu giơ tay ra hiệu với hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là khom người lui ra ngoài.

Trong thư phòng yên tĩnh chỉ còn lại hai người Yên Vũ và Tuyên Thiệu. Tuyên Thiệu kéo tay nàng, để nàng ngồi xuống trên đùi mình, ôm nàng vào trong ngực. “Trong lòng thật sự không có tiếc nuối sao?”

Yên Vũ tựa đầu ở trên vai hắn, tìm được tư thế thoải mái. “Ít nhiều vẫn có một chút, nhưng mà không sao, tim của mẫu thân đã tìm về được, chàng cũng sẽ từ từ khoẻ lại, ông trời đã không tệ với thiếp, thiếp phải biết thoả mãn.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười của Yên Vũ, Tuyên Thiệu không nhịn được cúi đầu hôn xuống.

Hôn triền miên một hồi, Yên Vũ thở hổn hển đẩy hắn ra, giơ tay lên đỡ bụng của mình. “Con sẽ thấy đó, không biết xấu hổ à!”

Tuyên Thiệu nghe vậy cười ha ha, cúi đầu nhìn bụng của nàng. “Tướng công hôn phu nhân là thiên kinh địa nghĩa, chuyện này có cái gì mà xấu hổ? Nó thấy thì sao chứ?”

Lời nói này khiến Yên Vũ ngược lại đỏ mặt trước, nàng lập tức đổi đề tài, nghiêm mặt nói: “Còn có một việc thiếp muốn thương lượng với chàng.”

Tuyên Thiệu dừng lại tiếng cười, nhìn nàng.

“Thiếp muốn hoả táng thi thể của mẫu thân.” Yên Vũ gằn từng chữ.

Tuyên Thiệu nghe vậy đầu chân mày hơi nhíu lên.

Lúc đó coi trọng sau khi chết giữ toàn thây, chỉ có người phạm tội mới sau khi chết còn phải chịu nỗi khổ lửa đốt người. Nào có đứa con gái nào lại chủ động muốn đối với mẫu thân của mình như vậy?

Yên Vũ cụp mắt. “Thiếp sợ An Niệm Chi chưa từ bỏ ý định. Nếu hắn chưa chết thì không thể lưu lại cho hắn cơ hội lợi dụng. Thiếp vốn tưởng rằng cha mẹ và người thân của thiếp đều đã chôn vùi trong trận hoả hoạn đó, không hề nghĩ rằng thi thể của mẫu thân lại được bảo tồn đến hoàn hảo dường này. Khi mẫu thân còn sống tình cảm vô cùng tốt với phụ thân, có lẽ mẫu thân càng muốn làm bạn với phụ thân hơn, bất kể là trên trần gian hay dưới suối vàng.” Yên Vũ bỗng ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tuyên Thiệu nói: “Trước đây thiếp chưa từng thích một người như vậy, thiếp không thể lĩnh hội được, bây giờ tình cảm giữa thiếp và chàng cũng giống như tình cảm của cha mẹ khi đó. Cho nên… thiếp nghĩ, cho dù không thể giữ được toàn thây nữa, nhưng chỉ cần không hề bị độc thủ điên cuồng của An Niệm Chi, mẫu thân ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ không trách thiếp…”

Tuyên Thiệu nghe vậy không lập tức gật đầu.

Yên Vũ cười khẽ. “Thiếp không phải là nhất thời cao hứng, ý tưởng này đã lẩn quẩn ở trong đầu thiếp thật lậu. Chàng đừng khó chịu, như vậy thiếp cảm thấy càng thản nhiên.”

Tuyên Thiệu thấy thái độ nàng nghiêm túc, không thể làm gì khác hơn là chậm rãi gật đầu.

Lúc này thi thể của An Ngọc Chi còn đang để ở chỗ vốn là phủ của Cao Khôn lúc trước, tim bị móc đi đã trở về chỗ của nó, hơn nữa đã tìm ngỗ tác* giỏi nhất Lâm An khâu lại vết thương trên ngực của bà, quần áo trên người bà cũng được khâu lại lần nữa.

(*ngỗ tác: người khám nghiệm tử thi)

Có lẽ là quan tài ngọc lưu ly bị mở ra thời gian quá lâu, dung nhan của An Ngọc Chi đã hơi bắt đầu có dấu vết hư hại. Nước thuốc màu đỏ nhạt ngâm bà cũng gần như biến thành màu đỏ thẫm.

Quan tài ngọc lưu ly vẫn gởi ở chỗ vốn là Cao phủ có thị vệ Hoàng thành ti canh giữ, chỉ đợi thầy phong thuỷ tính ra ngày lành tháng tốt thì khởi quan an táng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.