Edit: Đình & Beta: Phong Vũ
Vốn chuyện ở kiếp trước đã xảy ra từ lâu, lúc này trí nhớ cô cũng mơ hồ không rõ.
Thế nhưng lúc này nhìn thấy Lệ Diễn, cô lại nghĩ đến chuyện tâm trạng anh khi đó thế nào nhỉ? Lúc cô hôn sát thần, anh có cảm xúc như thế nào?
Chán ghét? Chắc vậy đúng không? Thế nên sau đó mỗi lần gặp cô sắc mặt anh đều không tốt. Đến mức đôi khi Mục Ảnh Sanh cũng không hiểu rốt cuộc mình đã làm gì để Lệ Diễn ghét đến thế.
Không hiểu sao cô lại thấy khó chịu, Mục Ảnh Sanh nhìn Lệ Diễn càng lúc càng tiến đến gần môi mình, vốn muốn tránh đi, nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào cô ngẩng đầu lên.
Hai bờ môi vững vàng chạm vào nhau.
…
Mục Ảnh Sanh cũng không thẹn thùng, cô nhìn vào mắt Lệ Diễn, chỉ cần trong mắt của đối phương có một tia ghét bỏ thôi, cô sẽ lập tức đẩy anh ra.
Thế nhưng trong mắt của Lệ Diễn không hề có tia ghét bỏ nào, cô muốn nhìn rõ tâm tình anh qua đôi mắt đó, nhưng lại không có thu hoạch gì.
Cô hơi nhíu mày, vô thức cắn môi, quên luôn trạng thái của hai người lúc này.
Hành động của cô vô tình lại làm nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn, mặt Mục Ảnh Sanh rốt cuộc cũng đỏ ửng.
Tim đập vô cùng nhanh, cô có chút khẩn trương, tay chân dư thừa không biết nên đặt ở đâu. Cảm giác này còn căng thẳng hơn cả lần thử vai đầu tiên ở kiếp trước.
Cô muốn đẩy anh ra, muốn thoát khỏi “bùa chú” hại người này.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Âm thanh bén nhọn đánh vỡ toàn bộ “ma chú” hư ảo.
Mảng đỏ trên mặt Mục Ảnh Sanh đã lan đến tai, không chút nghĩ ngợi đẩy mạnh Lệ Diễn ra. Vậy mà thân hình anh cũng không lắc lư chút nào.
Anh nhanh chóng đã đứng thẳng, nhìn cô một cái, mười phần bình tĩnh nghe điện thoại.
“Ừ, là tôi.”
Mục Ảnh Sanh tranh thủ thời gian anh nghe điện thoại, bỏ khăn mặt vào đúng chỗ, nhanh chóng kéo lại dây kéo, xách vali đứng lên.
Cô chỉnh lại quần áo, cả người đã trở về trạng thái bình thường. Chỉ là ánh mắt chột dạ khi nhìn về hướng khác đã bán đứng tâm tư của cô.
Giọng của Lệ Diễn vẫn rất bình tĩnh: “Được, tôi sẽ trở lại ngay.”
Lúc anh nghe điện thoại, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người cô, đôi chân bước dài một bước đã đứng trước mặt cô.
Mục Ảnh Sanh không hiểu sao lại khẩn trương, vô thức lùi một bước, anh lại tiến thêm một bước. Phía sau cô là giường, nên một bước lùi này khiến cô phải ngồi phệch xuống giường.
Tư thế gợi mời quá rõ ràng khiến cô càng không được tự nhiên. Anh đã nghiêng người, một tay chống lên giường, một tay nâng cằm cô lên.
Loading…
Bốn mắt nhìn nhau, không khí dường như trở nên khô nóng. Mục Ảnh Sanh khát nước, vô tình nuốt nước bọt.
Môi lại bị người ta hôn lên. Hơi thở nam tính ập đến, làm cô đau đầu chóng mặt, không hiểu sự tình rốt cuộc tại sao lại biến thành như vậy.
Thế nhưng cô lại quên mất rằng lúc nãy cô chính là người chủ động!
Cái cảm giác khi nãy lại kéo đến, tay chân cô muốn nhũn ra. Vậy mà muốn đẩy anh ra sao?
Nụ hôn của Lệ Diễn cũng không duy trì quá lâu, lướt qua rồi ngừng. Tay anh vẫn đặt ở hai bên người cô.
Anh vẫn dùng tư thế cũ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cũng chưa từng rời khỏi.
Mục Ảnh Sanh bị ánh nhìn của anh làm dựng cả tóc gáy: “Anh ——”
“Đi thôi, tôi đưa em về trường.”
Lệ Diễn thu ánh mắt lại, đứng lên, không giải thích về nụ hôn đó, cũng không có cảm xúc gì khác.
Mục Ảnh Sanh trừng mắt, không thể nói rõ tâm trạng lúc này, nhìn thấy Lệ Diễn cầm vali hành lý, cô cũng đứng lên, đi theo sau anh.
Cả hai cùng trầm mặc đi vào thang máy, ánh mắt Lệ Diễn vẫn như vậy chưa từng rời khỏi cô.
Mãi cho đến khi lên xe, ánh mắt anh mới rời khỏi cô. Xe Jeep quân dụng hướng về trường mà chạy, Mục Ảnh Sanh dời lực chú ý lên khung cảnh bên ngoài.
Trong xe lại vang lên tiếng Lệ Diễn:
“Ân tình với Nhiếp Trạch không cần phải để ý, khi trở về tôi sẽ thay em cảm ơn nó.”
Mục Ảnh Sanh còn chưa hiểu ý tứ của câu nói đó, Lệ Diễn đã nói tiếp câu thứ hai.