Yêu Đến Chết Đi Sống Lại

Chương 2: Cô nhận ra tôi là ai không? (H)



Trong căn phòng ngập tràn âm thanh ái muội. Lý Bội Ân từ một cô gái nhút nhát lại dám chủ động câu dẫn một người đàn ông lạ như vậy, đôi chân của cô giữ chặt lấy eo của anh ta, đôi tay không yên phận ôm lấy tấm lưng vững chắc vuốt ve, từ từ chạm vào gáy của anh, người đàn ông ấy vậy mà lại bất động xem cô gái đang ở trước mặt tung hoành.

“Gấp gáp vậy sao? cô càng ngày càng khiến tôi bất ngờ đấy.”

Cuối cùng anh cũng cất giọng, âm thanh trầm ấm đầy sự khiêu khích có chút gian xảo, tuy nhiên anh vẫn không hề có chút động chạm gì khác ngoài việc giữ lấy eo của cô, Lý Bội Ân nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên đôi môi của anh, mùi hương bạc hà thoang thoảng trong miệng kèm theo mùi vị rượu ban nãy cô đã uống, hương vị không tệ chút nào như một chất kích thích vị giác của cô.

Tiếng hôn vang vọng khắp cả căn phòng, Lý Bội Ân như không còn chịu đựng được nữa, bên trong cơ thể như ngày càng trở nên kỳ lạ hơn, lúc nãy cô vẫn còn tỉnh táo nhưng bây giờ thì cô dần mất đi lý trí không biết bản thân đang làm trò gì nữa, chỉ biết rằng cô muốn giải tỏa cùng với người đàn ông này.

“Từ từ đã, cô còn chưa biết tôi là ai mà đã nôn nóng vậy sao?”

Tống Khâm nhẹ nhàng đẩy Lý Bội Ân ra, ngón tay thon dài của anh nhẹ đặt lên cánh môi của cô để chặn lại, gương mặt của Lý Bội Ân đỏ bừng lên khuôn miệng không ngừng thở dốc, Tống Khâm lúc này cũng có cơ hội ngắm nhìn lại tổng quan người con gái trước mặt, cô đúng là không thay đổi vẫn giữ nét mặt mộc mạt đó, tuy nhiên nó lại mang đến một sự nhàm chán cho anh, chẳng ai đến bar mà lại mặc áo sơ mi quần tây như vậy, cô nghĩ nơi này là chốn công sở hay sao?

Cả cặp kính dày cộm kia, thật vướng víu, anh đưa tay kéo cặp kính của cô xuống rồi quăng nó qua một bên, trông cô khi không đeo kính thật sự dễ nhìn hơn, Lý Bội Ân nhẹ nhàng đưa tay tuột bỏ chiếc kẹp tóc xuống, bàn tay đặt lên trước ngực, động tác chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo.

Tống Khâm cũng cử động, anh bế cô đi tới giường nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, nhìn cô nằm trên giường cởi từng cúc áo một, mái tóc dài che phủ một bên gương mặt, ánh đèn mờ ảo lung linh càng làm cho không khí trở nên nóng hơn, anh cũng cởi bỏ chiếc áo vest bên ngoài, động tác thuần thục cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng lộ ra cơ thể khỏe mạnh săn chắc.

Trên cổ là một sợi dây chuyền bạc nhẹ nhàng đung đưa, Lý Bội Ân nhìn anh ở góc độ này khó mà có thể chịu đựng được, một nam nhân quyến rũ đến chết người tuy nhiên anh lại không hề có ý định sẽ tấn công cô mà ngược lại muốn cô tự mình chịu đựng đến khi không chịu được nữa mới thôi.

Hoàn toàn tự lột sạch bản thân, Lý Bội Ân cũng không ngờ tới một ngày mình lại trở nên trơ trẽn lẳng lơ như vậy, cô không thể chờ đợi được nữa mà ngồi dậy kéo tay Tống Khâm xuống giường, đôi bàn tay cô như một ngọn lửa châm ngòi, mân mê cơ ngực săn chắc của anh.

“Giúp tôi đi!”

Tống Khâm cười xấu xa hỏi.

“Cô muốn tôi giúp gì?”

Giọng nói của cô lúc này vô cùng khó khăn thốt ra.

“Tôi khó chịu lắm, chạm vào tôi đi!”

Anh vẫn bất động cố ý trêu đùa với người con gái này, anh được nước lấn tới.

“Van xin tôi đi.”

Đôi tay anh nhẹ nhàng mân mê những lọn tóc của cô rồi đặt lên mũi ngửi nhẹ, bộ dạng của anh chẳng hề đàng hoàng chút nào, ngay từ đầu đã muốn chơi đùa cô xem cô như một món đồ chơi không hơn không kém.

“Xin anh, tôi xin anh.”

Tống Khâm vô cùng hả hê vội lật người lại để cô nằm bên dưới, giọng cười của anh vang vọng khắp căn phòng, cuối cùng thì cô cũng bỏ qua thể diện của mình mà nằm dưới thân anh cầu xin đấy sao? Tống Khâm cũng không ngờ được một ngày cô gái này lại rên rỉ cầu xin anh như vậy.

“Cô nhận ra tôi là ai không?”

Anh cúi xuống hôn khẽ lên chiếc cổ trắng nõn nà của Lý Bội Ân, bàn tay chạm lên nơi mẫn cảm trước ngực của cô mà mân mê, Lý Bội Ân cảm thấy rất thoải mái cô khẽ kêu lên âm thanh như quấn vào tâm trí của Tống Khâm.

“A…ưm…”

Đôi bàn tay xấu xa mang đến sự mát lạnh thoải mái khiến cho cô muốn anh chạm vào nơi bên dưới nhất, nhưng anh lại thích châm lửa từ từ hơn là gấp gáp, Lý Bội Ân không biết anh là ai nhưng anh lại biết rất rõ về cô, anh chờ đợi được gặp lại cô cũng lâu lắm rồi, là do ông trời giúp anh gặp lại cô, để có cơ hội sỉ nhục cô chà đạp cô như thế này, chứng kiến được sự lẳng lơ của cô ở trên giường.

“A…anh…có thể nhanh hơn không?”

Tống Khâm đột ngột chạm vào nơi ẩm ướt bên dưới của cô nhưng chỉ ở bên ngoài châm ngòi không hề đi sâu vào, giọng của cô khi kêu lên rất dễ nghe, anh rất thích cái âm thanh này nên không ngừng trêu chọc cô.

“Ư…ưm… đừng mà…”

Anh nhíu mày, bàn tay dần trở nên nhanh nhẹn hơn. Quần áo của cả hai cũng nằm ngổn ngang bên dưới sàn nhà, có vẻ như bản thân anh cũng không thể chơi đùa từ từ được nữa rồi, dị vật bên dưới đang kêu gào chờ đợi để được xâm nhập, Tống Khâm biết là cũng đến lúc rồi nên liền chuẩn bị tư thế mạnh mẽ tiến vào cô.

“A…”

Lý Bội Ân không ngờ anh lại xoay sở tình hình nhanh đến như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị đã bị anh tấn công mạnh mẽ như thế, cô chỉ biết dùng tay che lấy miệng của mình, cả đêm quấn lấy anh không rời, anh như rút cạn năng lượng của cô, sức lực xâm nhập quá đỗi mạnh mẽ cô không thể chịu đựng được và không thể theo kịp anh nên đã mất nhận thức từ lúc nào không hay.

Anh nhìn cô đã ngủ say khóe mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt, đây chính là hình ảnh mà anh muốn nhìn thấy sau bao năm gặp lại, đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc dán lên thân thể co rút của cô trên giường.

“Ngủ ngon, ngày mai chắc cô sẽ bất ngờ lắm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.