Tại trung tâm thú ý, trong lúc này Khải Châu vẫn đang trong giờ giải lao, anh định chợp mắt một lúc thì đột nhiên cánh cửa phòng bật mở, bước chân rón rén đi vào làm anh tỉnh giấc, anh mở mắt ra đã nhìn thấy Đoàn Huệ Tâm đứng trước mặt mình anh còn nghĩ lf gặp ảo giác nên nhắm mắt định ngủ tiếp, cô nhíu mày chống hông cằn nhằn nói.
“Thấy người ta rồi ngủ luôn vậy à? anh Khải Châu dậy đi, uống trà sữa nè.”
Anh bị cô làm cho giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy cô anh liền nhíu mày gằng giọng.
“Đây là trung tâm thú ý không phải chỗ để chơi, em định làm gì nữa đây?”
Đoàn Huệ Tâm ngồi xuống đưa tay nắm lấy đôi bàn tay của anh sờ mó, ánh mắt thèm khát mân mê một cách thích thú nhưng anh liền giật tay lại.
“Em mang trà sữa cho anh, là em tự làm đó, còn có cả cơm nắm cũng do em làm luôn,anh ăn thử đi!”
Khải Châu thở dài một hơi, như vậy còn gì là hình tượng của cô nữa chứ?
“Em là người nổi tiếng đến đây thường xuyên không tốt đâu, quay về đi sau này đừng đến đây nữa.”
Cô bĩu môi ngồi lì ở đó không chịu đi.
“Không, mỗi ngày em sẽ đến đây, em có đến ngay giờ là đâu mà lo, nhìn đi người ta vì anh mà vào bếp đấy.”
Anh đưa tay với lấy ly trà sữa uống cạn một hơi cho vừa lòng của cô rồi tiếp đó lấy cơm nắm ăn sạch, hành động như bị ép buộc làm cho có lệ, nhưng đối với cô như vậy là vui lắm rồi, cô ngồi chống cằm nhìn anh ăn hết mấy món mình làm, đây cũng là lần đầu cô nấu ăn nhưng mà hương vị cũng không tệ chút nào.
“Sao hả? Ngon không?”
“Ngon, được rồi về đi!”
Cô ôm lấy cánh tay của anh năn nỉ.
“Anh lại đuổi em rồi, cho em ở chút đi mà được không?”
Anh cũng chẳng thể làm gì được đành bất lực để cô muốn làm gì làm, cô đến đây chỉ muốn ngắm nhìn anh làm việc mà thôi, lúc anh làm việc nghiêm túc rất ngầu, cả bây giờ cũng ngầu không kém, cô nhìn anh thỉnh thoảng cười thích thú, anh muốn chợp mắt một lúc nhưng cô thì cứ nhìn mình như vậy làm sao mà ngủ cho được, anh lấy chiếc áo khoác trùm lên đầu rồi nhắm nghiền mắt ngủ, do mệt mỏi chỉ có giờ giải lao là chợp mắt được chút mà thôi.
Thấy anh cũng đã ngủ say rồi, cô liền rón rén đi tới đan bàn tay mình vào bàn tay của anh rồi lấy điện thoại ra chụp lại, tự xem đi xem lại mấy tấm mà cười hạnh phúc, cô kéo chiếc áo khoác trùm đầu anh ra rồi nhẹ nhàng kéo chiếc khẩu trang trên mặt của anh xuống, đúng là mỹ nam, khi ngủ nhìn anh lại càng đẹp trai hơn, đôi lông mày anh tuấn cùng chiếc mũi cao vút gọn gàng, đôi môi mỏng nhẹ như quyến rũ người ta vậy.
Đoàn Huệ Tâm chưa từng nhìn thấy ai đẹp trai như vậy ngoài Tống Khâm ra thì Khải Châu cũng là một cực phẩm, trong lòng của cô bây giờ anh là đẹp nhất còn Tống Khâm không còn là cái đinh gì nữa cả, đưa ngón tay khẽ chạm vào môi của anh hai má cũng ửng đỏ lên.
Cảm giác mềm mại của đôi môi ấy làm cô không kiềm chế được liền tiến tới hôn trộm lên đôi môi của anh, anh như vậy mà lại không phát hiện ra, nụ hôn chỉ phớt nhẹ qua như một cơn gió nhưng lại khiến tim cô đập mạnh chân thì run lên, đôi gò má đỏ ửng lên, đây chính là cảm giác rung động đấy sao?
Có vẻ anh bị tiếng động làm cho bừng tỉnh dậy, nhưng khi thấy anh tỉnh dậy Đoàn Huệ Tâm liền nhanh chân rời khỏi đó vì ngay lúc này cô không dám đối diện với anh, chẳng còn tí can đảm gì nữa, ra ngoài cửa cô đột ngột đưa tay mình nhẹ nhàng chạm lên môi, một nụ hôn nhẹ nhưng khiến cô phải bận tâm như vậy, thật quá xấu hổ.
Sau khi từ chỗ của anh rời đi, thì cô lại đến chỗ của ông Tống Hữu, hôm nay cô lại đặc biệt được ông mời về nhà, nhưng không ngờ rằng khi cô vừa mới bước chân vào nhà thì ở phía sau lưng một bàn tay chụp lấy đầu của cô giật mạnh về phía sau, người đó không ai khác là Hình Dư, lúc này ông Tống Hữu vẫn còn trên phòng không hay rằng cô đã đến.
“A… cô làm gì vậy bỏ ra!”
“Dám dụ dỗ chồng bà.”
Hình Dư đưa tay tát vào mặt của Đoàn Huệ Tâm, Đoàn Huệ Tâm nhận thức được cô cũng không vừa gì để yên cho con ả đó đánh cô đưa tay chụp lấy tóc của cô ta cả hai cứ giật tóc nhau, cuộc chiến không có điểm dừng, nghe tiếng động lúc này ông Tống Hữu mới đi xuống thì nhìn thấy Hình Dư đang tấn công Đoàn Huệ Tâm ngay lập tức ông xông tới kéo cô ta ra.
“Cô làm gì vậy hả?”
Đoàn Huệ Tâm nép phía sau lưng ông Tống Hữu khóc lóc, ông đưa tay ôm lấy cô dỗ dành, Hình Dư thấy ông càng ngày càng yêu chiều Đoàn Huệ Tâm hơn cô ta cũng thấy thật sự ghen tức, có khi tài sản sẽ không còn thuộc về cô ta nữa mà thuộc về Đoàn Huệ Tâm không chừng.
“Lão gia, anh nói chỉ có mình em thôi, sao lại mang cô về ta về đây? anh… nỡ đối xử với em như vậy sao?”
Hình Dư khụy gối xuống khóc lóc nhưng tâm tình của ông Tống Hữu dường như không còn hướng về cô ta nữa mà ôm lấy Đoàn Huệ Tâm trong lòng dỗ dành nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Đoàn Huệ Tâm bày ra vẻ mặt của kẻ chiến thắng nhếch môi nở một nụ cười lạnh.
“Em không sao, nhưng mà lão gia… anh nói anh vẫn độc thân mà?”
“Cô ta nhận bừa đấy, anh chỉ có một mình em.”
Đoàn Huệ Tâm bĩu môi giận dỗi rời đi thì bị ông Tống Hữu kéo lại, nhìn cảnh tượng tình chàng ý thiếp vừa bị Tống Khâm và Lý Bội Ân chơi một vố bây giờ lại đến lượt cô và ông Tống Hữu, tức giận lấy điện thoại ra ghi lại khoảnh khắc tình tứ của hai người ánh mắt như đang có âm mưu gì đó.
“Còn ở đó nữa mau đi vào trong!”
Ông quay sang quát cô ta một trận, Hình Dư liếc nhìn Đoàn Huệ Tâm rồi câm nín quay trở vào bên trong, Đoàn Huệ Tâm chỉ đợi đến ngày mà ông ta say mê cô muốn dứt ra không được để nhận nhiệm vụ cuối cùng và nhanh chóng rời khỏi người đàn ông này thôi, mỗi ngày phải ôm ấp ông ta khiến cô buồn nôn chết đi được.