Yêu Đi Kẻo Muộn

Chương 42: Chương 42



Tôi không nhận thấy sự thay đổi trong cách xưng hô của Thẩm Nam Tự với tôi, tôi chỉ nghe thấy hai từ “Em muốn”.
Muốn cái gì không cần nói cũng biết.
Cậu ta đóng cửa lại, vừa đẩy tôi vào phòng ngủ vừa hôn tôi, rồi đẩy tôi ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại.

Áo sơ mi của tôi không biết bị xé toạc ra từ lúc nào, một phần lớn của eo lộ ra ngoài không khí được bàn tay ấm áp của Thẩm Nam Tự vuốt ve từng chút một.
Khớp xương ngón tay của cậu ta mảnh khảnh nhưng lòng bàn tay lại rất nóng.

Cơ thể tôi nhanh chóng bốc cháy, máu nóng hòa với rượu trào ra từ trái tim đến đầu ngón tay.
Tôi cảm thấy nóng bức không thể chịu nổi, giống như có một đàn ong mật mùa xuân gieo giống không biết mệt mỏi trong cơ thể tôi.

Nhắm mắt lại, Thẩm Nam Tự cúi đầu hôn lên cổ và xương quai xanh của tôi, để lại những vết hôn đậm mờ trên làn da của tôi.
“Đừng…”
Khi hôn đến một nơi nào đó, cả người tôi như bị điện giật, bất giác tràn ra những tiếng rên nhẹ.
Trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào mờ ám, còn có hơi thở bốc lửa của Thẩm Nam Tự không ngừng tác động đến ý chí vốn đã bị rượu làm cho suy yếu của tôi.

Cho dù lý trí bảo rằng tôi không nên làm thế nhưng phản ứng của cơ thể đã phản lại bản năng của tôi.
Thẩm Nam Tự nắm tay tôi, cung kính hôn lên từng tấc da thịt của tôi, nói: “Anh… Em rất yêu anh.”
“Anh không biết em yêu anh đến mức nào đâu… Anh cũng không biết em đã yêu anh bao lâu…”
“Để ở bên cạnh anh thật sự rất khó… Anh có thể nhìn em nhiều hơn không…”
Giọng nói của cậu ta trầm thấp, mang theo nỗi nhớ dịu dàng và sự si mê cuồng nhiệt.

Đó là một tình cảm mà tôi chưa từng trải qua khi tỉnh táo, mạnh mẽ đến nỗi không nên tồn tại giữa hai chúng tôi.
Tôi bắt đầu nghi ngờ mình đã bỏ sót chi tiết quan trọng nào.
Nhưng bây giờ, tôi không còn đủ ý thức để nghĩ về chuyện này, bởi vì giây tiếp theo, môi của Thẩm Nam Tự đã chạm vào một nơi không nên chạm.
Tôi bị kích thích đến mức thở hổn hển: “Không được…”
“Anh…” Thẩm Nam Tự siết chặt tay tôi: “Làm với em một lần được không?”
“Không…”
“Cầu xin anh.” Cậu ta nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe: “Em sẽ làm cho anh cảm thấy thoải mái…”

Cậu ta lừa gạt tôi.
Rất đau.
Mặc dù rượu có thể làm giảm cơn đau, nhưng nó vẫn rất đau.
Đây là lần đầu tiên nên Thẩm Nam Tự không có kinh nghiệm, tôi cũng vậy.

Mặc dù cậu ta đã cẩn thận, mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị nhưng giây phút bị mở ra, tôi đau đến mức rơi nước mắt.
“Đừng khóc…” Cậu ta hoảng loạn hôn lên mắt tôi, trên eo không mạnh không nhẹ cứ đưa về phía trước.
Tôi đau đến run rẩy, nắm chặt vai cậu ta, nức nở thở dốc không kiềm chế được: “Đau quá… Đồ lừa đảo…”
“Xin lỗi, em không phải cố ý…” Thẩm Nam Tự xin lỗi nhưng không khống chế được bản năng của mình, ôm chặt tôi không muốn buông ra.
Rèm cửa đóng kín, trong phòng chỉ có một ngọn đèn của máy phun sương được mở trên đầu giường, trong ánh đèn vàng ấm áp mờ ảo, mọi thứ mơ hồ như một giấc mơ.
Tôi dần dần hòa tan vào nụ hôn và cái ôm ấm áp của Thẩm Nam Tự, sau khi cơn đau lúc đầu tan biến, biến thành một cơn tê dại.
Trong cơ thể tôi có thứ gì đó nảy mầm, giống như một dây leo nhanh phát triển, quấn lấy ý chí của tôi, kéo tôi vào trong dục vọng.

Rất lâu.

Khi một thiếu niên mới nếm thử dục vọng giống như có tinh lực vô tận, tôi được đưa lên mây hết lần này đến lần khác, cuối cùng rơi vào trạng thái uể oải vì kiệt sức.
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, có một tia sáng mỏng manh lọt vào khe hở trên rèm cửa.

Tỉnh lại sau khi say rượu, cơ thể tôi đau nhức, đầu óc cũng nhức nhối, mất một lúc lâu mới nhận ra tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Rầm.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng động lớn, tiếp theo là tiếng ầm ầm của nhiều thứ rơi xuống đất.

Lúc này tôi mới để ý thấy Thẩm Nam Tự không ở bên cạnh tôi, chỉ có một mình tôi trên chiếc giường lớn.
Tôi nhận ra điều gì đó, muốn đứng dậy và đi xuống đất nhưng khi tôi vừa di chuyển, có một nỗi đau thầm kín ở đâu đó dâng lên trong cơ thể.

Eo và chân tôi đều đau đến tê liệt, điều này khiến tôi không thể né tránh mà nhớ đến một số hình ảnh trước khi ngủ, mặt cũng bắt đầu nóng lên.
Chẳng mấy chốc, tiếng la mắng và đánh nhau ngoài cửa đã đưa tôi trở lại hiện thực.
“Thẩm Nam Tự! Sao mày dám! Dám chạm vào em ấy!”

“Mày là cái gì, mày xứng sao!? Tao giết mày!”

“Tao giết mày!”


Phòng trong khách sạn rất lớn, cách âm cũng rất tốt, tôi không nghe thấy giọng nói của Thẩm Nam Tự, chỉ có tiếng rống giận của Phó Chi Hành giống như tiếng gầm rú của một con vật sắp chết nào đó.
Mặc dù tôi thường khó đồng cảm với người khác cũng có thể nghe thấy nỗi đau sâu sắc và sự tức giận của Phó Chi Hành ở bên ngoài.

Loại đau đớn đó khiến tôi không chút nghi ngờ, hắn sẽ nói được làm được kéo Thẩm Nam Tự vào chỗ chết.
Vì thế tôi chịu đựng cơn đau để bước xuống giường, từ từ mang dép vào, bước đến mở cửa.
Tiếng rống giận càng thêm rõ ràng, kèm theo âm thanh lách cách loảng xoảng vang lên, dù đứng từ xa cũng làm tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi bước từng bước lên trên tấm thảm dày bước đến phòng khách, mỗi lần di chuyển, tôi đều cảm thấy trong người đau nhức.

Còn chưa bước tới cửa, một bóng người đột nhiên ngã ra, kèm theo đèn sàn cạnh tường, tiếp theo một người khác xông lên nắm lấy cổ áo cậu ta, trên tay giơ cao một cái bình thủy tinh.
Là Thẩm Nam Tự và Phó Chi Hành.
Hai mắt Phó Chi Hành đỏ bừng, toàn thân run rẩy như thể sẵn sàng xé nát người trước mặt bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy cái bình trong tay hắn sắp nện xuống, tôi nhanh chóng tiến lên hai bước, nói: “Phó Chi Hành!”
Hai người đồng thời dừng lại động tác nhìn sang.

Trong mắt Thẩm Nam Tự tràn đầy không cam lòng cùng oán hận, trên gò má của cậu ta có một mảng lớn vết bầm tím.

Còn đôi mắt của Phó Chi Hành đỏ đến mức sắp chảy máu, ở khóe môi bị xước một mảng da lớn, dường như cũng không có nhiều lợi thế.
Hắn sững sờ một lúc khi nhìn thấy tôi, nét bạo lực trên mặt từ từ mờ đi, chỉ còn lại nỗi đau đớn tận cùng.

Lẽ ra tôi không nên đồng tình với hắn nhưng nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng có một cơn giằng xé không kiềm chế được.
Phó Chi Hành mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra tiếng, từ hình dáng khuôn miệng của hắn, tôi có thể nhìn ra hắn muốn gọi tên tôi.
Nhìn chằm chằm vào nhau một lúc lâu, hắn buông lỏng tay ra, chiếc bình rơi xuống, tan vỡ thành nhiều mảnh.

Mí mắt tôi theo phản xạ nhảy lên, sau đó tôi thấy Phó Chi Hành chống trên sàn từ từ đứng lên, bước từng bước một cách khó khăn về phía tôi.
Bàn tay của hắn bị mảnh vỡ trên mặt đất khứa sâu, máu tươi chảy ra, dọc theo đầu ngón tay từ từ rơi xuống thảm.

Dường như hắn không hề cảm thấy đau đớn, ánh mắt luôn nhìn thẳng vào tôi, mỗi khi tới gần một bước, mắt hắn càng đỏ hoe.
Cuối cùng hắn bước đến trước mặt tôi, giơ tay lên muốn chạm vào mặt tôi, nhưng không chạm vào.
“Là giả đúng không…” Hắn mở miệng, giọng nói run rẩy nghẹn ngào: “Tiểu Lộ, chỉ cần em nói là giả, anh sẽ tin em…”
Tôi chưa bao giờ thấy Phó Chi Hành trông lạc lõng giống như đã đánh mất đi thứ quan trọng nhất của mình.

Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ hắn lại có phản ứng dữ dội như vậy chỉ vì tôi xảy ra quan hệ với người khác.
Cuối cùng tôi cụp mặt xuống, nói: “Không phải.”
Khoảnh khắc đó dường như không khí trên toàn thế giới đều đông cứng lại, chỉ có tiếng thở dốc vô cùng chán nản và đau đớn của Phó Chi Hành, giống như những đám mây dày nặng trước cơn mưa to, nặng nề đến mức khó thở.
Ở chóp mũi tôi có mùi máu tanh nhàn nhạt, tôi ngẩng đầu lên, thấy đáy mặt hắn ẩm ướt.
Hắn khóc sao… Tại sao hắn lại khóc?
“Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, em không cần phải nói dối anh.” Tôi nói.
“Tại sao…” Giọng nói của Phó Chi Hành méo mó vì đau đớn: “Tại sao lại vào ngày này, là để trừng phạt anh à?”
Trừng phạt?
Tôi nhíu mày, không hiểu ý của hắn.
“Không liên quan đến anh.” Tôi nói: “Cũng không phải là hình phạt gì cả.”
“Em đã nói là em không thích cậu ta.” Tay của Phó Chi Hành cuối cùng cũng chạm vào tôi, cẩn thận vuốt ve khuôn mặt tôi, sau đó từ từ ôm tôi vào lòng, giống như ôm một bảo bối mỏng manh: “Em không thích Thẩm Nam Tự.”
Thích…
Tôi nhìn Thẩm Nam Tự đứng cách đó không xa ngẩn ngơ nhìn tôi, trong lòng tôi đột nhiên tràn ngập cảm giác kỳ quái.
Thu hồi ánh mắt, tôi cười nhẹ, nói: “Thích là một chuyện khác, không phải sao?”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.