Hôm sinh nhật của Yến Hảo là ngày kiểm tra môn tự nhiên, có một câu rõ ràng cậu biết làm nhưng không hiểu sao lại làm sai, vứt đi ba điểm, cậu buồn bực muốn chết.
Sau khi tan học, ba người Dương Tùng Hạ Thuỷ Tống Nhiên đến chung cư tổ chức sinh nhật cho cậu, tâm trạng cậu thoáng tốt hơn một ít.
Dì Trương bận bịu trong bếp, Hạ Thuỷ vô phụ giúp, tiện thể ăn chút gì lót dạ.
Bốn thằng con trai chơi đấu địa chủ trong phòng khách.
______________
*Phổ cập cấp tốc bài địa chủ:
Đấu địa chủ dùng bộ bài Tây 54 lá (bao gồm hai lá Joker), thường chỉ có ba người chơi. Trong một số biến thể thì có cả 4-5 người chơi với hai bộ bài.
Giá trị giống bài Tiến Lên bình thường chỉ thêm Joker: Joker đỏ > Joker đen > 2 > A > K > Q > J > 10 > 9 > 8 > 7 > 6 > 5 > 4 > 3.
Địa chủ hết bài trước địa chủ thắng, phe nông dân có một người hết bài trước thì nông dân thắng.
Tứ quý: Bốn lá giống nhau. Sảnh/Cây/Lốc: Các lá kế tiếp nhau (ví dụ 56789). Bom (炸) vừa là để chỉ tứ quý (炸弹) vừa là để chỉ đôi Joker đỏ – đen (王炸). Đôi Joker là lớn nhất, kế đến là tứ quý. Hầu như các chữ “bom” dùng trong chương này đều chỉ tứ quý.
Luật chơi bốn người: Sử dụng hai bộ với tổng là 108 lá. Phát mỗi người 25 lá, 8 lá còn lại để úp. Mọi người sẽ xem bài của mình để quyết định có cược giành vị trí địa chủ không, có ba mức cược, ai càng tự tin càng cược cao. Sau khi cược chọn địa chủ xong, 8 lá ấy sẽ bị lật lên và thuộc về địa chủ. Địa chủ một mình cầm 33 lá.
Ai còn gì thắc mắc cứ cmt nhé.
______________
Yến Hảo là người cược đầu tiên, cậu xếp bài: “Đi.”
Tống Nhiên ngồi bên cạnh: “Đi.”
Giang Mộ Hành: “Đi.”
Dương Tùng là người cuối cùng, không muốn cũng phải muốn, không được lựa chọn, nhưng bài cậu ta thiếu con này thiếu con kia, không đẹp lắm, cậu ta nhổ vỏ dưa vào thùng rác.
“Ba đứa bây có ý gì hả, tạo cấu trúc song song chắc? Có hai bom là nhất định phải đánh, bọn mày đều không có?”
Yến Hảo và Tống Nhiên trăm miệng một lời: “Không có.”
Giang Mộ Hành không lên tiếng.
Dương Tùng giãy chết: “Một Joker và một bom, hay hai Joker cũng nhất định phải nhận địa chủ!”
“Tao tổng cộng chẳng có mấy lá bài hình.”
Yến Hảo xếp chồng mấy lá bài nhỏ đặt úp lên bàn.Dương Tùng liếc mắt: “Đều là bom?”
“Bom cái quần.” Yến Hảo nói, “Xài hai bộ nên nhiều bài quá, cầm không nổi.”
Dương Tùng: “…”
Trình độ xếp bài của cái thằng này kém thật sự, lộn xộn, nhìn nó cầm bài mà ứa gan.
“Chắc chắn không ai nhận địa chủ được đúng không?”
Dương Tùng lần lượt quét mắt một vòng, đặc biệt quan sát Giang Mộ Hành: “Đừng để tao tóm được thực ra trong tay ai đó có hai bom, chỉ là cảm thấy không an toàn hoặc không muốn làm địa chủ nên kêu đi, sau đó phá bom.”
“Không đâu.” Tống Nhiên ngồi đối diện cậu ta, cắn hồ trăn vang rắc rắc, “Lão Dương, bình tĩnh thôi. Dưới tình huống bình thường, ba nhà phải hết cách mới không giành, bài của nhà cuối cùng chắc chắn đẹp.”
Dương Tùng cười nhạo: “Xàm chó, bài bố đây xấu như cứt ấy.”
Tống Nhiên tặc lưỡi: “Bọn tao đến cứt cũng không bằng.”
Dương Tùng trợn trắng mắt.
Tống Nhiên chỉ bài bên cạnh bàn: “Không phải mày vẫn còn tám lá này à? Ba lá ghép thành tứ quý, một lá ghép thành đôi, thắng chắc.”
Dương Tùng: “Nếu không thắng thì sao?”
Tống Nhiên: “Vậy thì không ngừng cố gắng, chỉ cần lòng tin đủ mạnh sẽ luôn có lúc thắng.”
Dương Tùng: “…”
Tin mày bán nhà.
Dương Tùng cầm tám lá lên, phát hiện mỗi con đều cần thiết, không con nào vô dụng, cộng thêm việc bài của ba nhà khác không ổn khiến niềm tin của cậu ta tăng gấp bội, cậu ta đoán không có gì phải lo lắng.
Mãi đến khi Yến Hảo mồm miệng không rõ hô: “Bom.”
Gân xanh trên trán Dương Tùng nhảy lên: “Mẹ nó, không phải ban nãy lúc giành địa chủ mày bảo đi à? Bom đâu ra?”
Yến Hảo mut kẹo táo: “Tao chỉ có tứ quý 3 nhỏ xíu.”
Cậu dùng tứ quý bé nhất đánh sảnh lớn nhất của Dương Tùng, chết có ý nghĩa: “Các đồng đội, sứ mệnh của tôi đã hoàn thành, tiếp sau phải dựa vào các cậu.”
Tống Nhiên đã biến thành bộ dạng chiến sĩ tàn phế rời khỏi vòng chiến: “Aiz, tôi vô vọng. Lão Giang, tin tưởng cậu đấy, cậu nhiều bài nhất.”
Giang Mộ Hành chưa tỏ thái độ, Yến Hảo đã nói đỡ cho hắn: “Bài của người giữ cửa đều được đem ra để thủ thành, lợi hại hơn nữa cũng khó bề chạy thoát.”
“Tống Nhiên, mày ở giữa, tao với Giang Mộ Hành bảo vệ cho mày chạy.”
Tống Nhiên xem bài trong tay: “Thật ra tao cũng muốn chạy, nhưng vấn đề là kể từ khi tao chơi đấu địa chủ đến nay, bài này là bài xấu nhất tao từng có, xấu cực kỳ.”
Yến Hảo gác chân lên đùi Giang Mộ Hành ở đối diện: “Chắc không xấu bằng tao đâu. Tao chỉ có mỗi tứ quý 3, ngoài ra không còn gì cả.”
“Không không không, tao xấu hơn.”
Tống Nhiên duỗi ngón trỏ đẩy kính lên: “Tao ngay cả tứ quý 3 cũng chả có, không có gì cần sất, toàn binh tôm tướng tép.”
Dương Tùng “chậc”: “Tụi mày làm gì đấy, định chơi một pha đánh vào tinh thần để tao lơ là cảnh giác?”
Yến Hảo im lặng ăn kẹo.
Tống Nhiên tiếp tục cắn hồ trăn.
Bài Yến Hảo và Tống Nhiên không đẹp, nhưng khi Dương Tùng ra bài họ vẫn có thể gắng gượng.
Dương Tùng đánh liền hai bom, ngay khi cậu ta định đánh tiếp thì Giang Mộ Hành vốn không nói lời nào mở miệng: “Tứ quý A.”
Bầu không khí trên bàn bốc cháy.
“**!” Dương Tùng trừng mắt, “Có tứ quý A cũng kêu đi?”
Yến Hảo bao che con cái nói: “Chỉ mỗi một bom, trong quy tắc không bắt phải đánh.”
Tống Nhiên gật đầu: “Không sai.”
“Nhưng bọn tao vẫn có thể mà, không ngờ có đến tận hai bom, tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của tao. Lão Dương, sao thế, nhân phẩm mày rất bình thường mà.”
Dương Tùng muốn đột quỵ.
Giang Mộ Hành gõ bàn: “Bắt không?”
Dương Tùng ngoài cười trong không cười: “Tứ quý A bố đây bắt kiểu gì?”
“Vậy tôi đi.” Giang Mộ Hành nói.
Vì Giang Mộ Hành dùng bom lớn đè bom nhỏ của Dương Tùng, tình thế dần đảo ngược.
Cuối cùng bước vào giai đoạn gay cấn.
Dương Tùng chỉ còn hai lá, là một đôi K, bấy giờ là con đôi lớn nhất. Chỉ cần Giang Mộ Hành ra đôi, cậu ta sẽ bắt ngay.
Giang Mộ Hành ra một con 9 rô.
“…”
Một ngụm máu kẹt trong cổ họng Dương Tùng: “Không bắt.”
Giang Mộ Hành lại ra một con 9 cơ.
Dương Tùng hộc ngụm máu kia ra: “**, mày ra bài nhanh như vậy làm gì, Tiểu Hảo với Tống Nhiên đã nói bắt hay không đâu!”
Yến Hảo cắn kẹo: “Không cần để ý đến tao.”
Lời Tống Nhiên càng ngắn gọn hơn: “Như trên.”
Gương mặt hết sức đẹp trai của Dương Tùng trực tiếp thối thành cục đá trong hầm cầu.
Yến Hảo và Tống Nhiên đã tiến vào giai đoạn ngồi hóng.
Giang Mộ Hành nhìn về phía Dương Tùng: “9 cơ cũng không bắt?”
Dương Tùng híp híp mắt, mẹ nó thế cậu ta phải tách đôi ra đánh à. Cậu ta cầm một con K, rút ra một chút rồi thả về: “Không bắt.”
Trong tay Giang Mộ Hành có ba đôi, theo thứ tự là đôi 9, đôi 5, đôi 3. Hắn mặt không cảm xúc tách từ đôi lớn nhất, cứ thế đặt xuống từng con một.
Toàn bộ thế giới đều trở nên tĩnh lặng.
Dương Tùng không nhúc nhích, hai mắt trống rỗng như hoá đá.
Yến Hảo qua chỗ Dương Tùng xem bài cậu ta. Cậu lường trước là có đôi, nhưng không ngờ là đôi K: “Lúc Giang Mộ Hành ra 9, sao mày không bắt?”
“Bắt rồi sao?”
Dương Tùng quăng bài lên bàn: “Đôi của tao lớn hơn Q, nhưng đánh đơn thì hết lớn, huỷ đi một lá, lá còn lại sẽ bị lộ. Bọn mày mà ra đôi thì tao đã chẳng có vấn đề gì.”
Yến Hảo bóc túi sơn tra: “Lớn hơn Q, nhưng bài lớn nhất của Giang Mộ Hành là 9.”
Dương Tùng xáo bài: “Không phải vẫn còn mày với Tống Nhiên à?”
Yến Hảo vỗ vai cậu ta: “Người anh em, lời tao sắp nói có thể hơi tàn nhẫn với mày.”
Dương Tùng bất cần: “Mẹ nó đừng nói với tao là bài của hai đứa mày còn nhỏ hơn cả 9, tất cả toàn 3 4 5.”
“Không đến mức đấy.” Yến Hảo nói, “Tống Nhiên còn sót một sảnh 4 5 6 7 8. Lúc đó mày không chặn kịp nên nó thoát. Mày chặn thì nó đã trực tiếp ngỏm củ tỏi.”
“Còn tao, sót toàn bài đơn, lớn nhất là Q, không đánh nổi K của mày.”
Dương Tùng vẫn đang đi sát ranh giới của sự hoài nghi nhân sinh: “Sao tao nhớ vẫn còn hai con chưa ra mà nhỉ?”
“Ra lâu rồi.”
Tống Nhiên chêm một câu: “Lão Dương, mày không biết đếm bài thì đừng đếm, nghĩ nhiều quá trái lại sẽ tăng thêm gánh nặng cho trí thông minh của mình. Người ngốc có phúc của người ngốc.”
Mặt Dương Tùng tái xanh: “Con mẹ mày, cút đi!”
Chơi một hồi, Hạ Thuỷ tới. Yến Hảo bèn nhường chỗ cho cô, còn mình làm ổ bên cạnh Giang Mộ Hành.
Hạ Thuỷ nhanh chóng giao lưu ánh mắt tới Dương Tùng Tống Nhiên: Lát nữa bất kể thấy cái gì, tất cả mọi người phải làm bộ như không thấy gì hết đấy, over.
Tống Nhiên: Đã rõ, over.
Dương Tùng: “…” Hai đứa ngáo.
Yến Hảo không làm hành động thân mật gì với Giang Mộ Hành, cũng không xem đánh bài, mải mê bóc nhãn ăn.
Giang Mộ Hành thấp giọng nói: “Ăn ít thôi, ăn nhiều không ăn vô cơm tối.”
“Ò.” Yến Hảo ngoài miệng đáp lời, song vẫn không ngừng bóc nhãn, nước chảy đầy cả tay.
Một lát sau, Giang Mộ Hành cất túi nhãn đi.
Bầu không khí lập tức trở nên vi diệu.
Tác phong ba người Dương Tùng ở đây vô cùng thống nhất, đều đang nghĩ liệu Yến Hảo có nổi đoá với Giang Mộ Hành không, cảnh tượng bọn họ cãi cọ sẽ trông thế nào, khuôn mặt hóng chuyện của ba bọn họ không quá lộ liễu.
Hai ba giây trôi, Yến Hảo như người không liên quan đi rửa mặt.
Giang Mộ Hành úp bài lên bàn: “Mấy cậu đợi lát.”
Dứt lời liền đứng dậy bước đến bồn rửa tay, nói gì đó với Yến Hảo.
Tống Nhiên có phần cảm khái: “Rất nhiều người bảo Yến Hảo u ám, nhưng hình như nó chưa từng u ám trước mặt lão Giang bao giờ, vẫn luôn toả nắng chói lọi. Sức mạnh của tình yêu kinh người thật.”
Mặt mũi Hạ Thuỷ tràn đầy không đồng tình: “Tiểu Hảo u ám ở đâu?”
Dương Tùng cười lạnh hai tiếng: “Đứa nói nó u ám chắc bị mù.”
Tống Nhiên đã khá quen với thái độ mẹ già cha già của hai người bọn họ, nói đùa: “Câu sau của tao mới là trọng điểm.”
“Yêu đó, các anh chị ơi, tao đang biểu dương tình yêu.”
Dương Tùng tung một trong những câu cửa miệng của Yến Hảo: “À.”
Hạ Thuỷ lấy lệ: “Thế à.”
Tống Nhiên: “…”
Hai tay Hạ Thuỷ chống cằm, nhìn Giang Mộ Hành lấy xà phòng thơm cho Yến Hảo, cảm giác như một cặp vợ chồng trẻ.
Tình yêu giữa hai chàng trai, cô từng vô tình bấm phải trong lúc đọc truyện tranh, đây là lần đầu tiếp xúc ngoài hiện thực.
Có lẽ vì hai bên toàn người quen bên cạnh mình và người mình sùng bái, Hạ Thuỷ không mảy may bài xích, chỉ có đầy tràn chúc phúc.
Hy vọng Giang Mộ Hành có thể đồng hành bên Yến Hảo, một mực ở bên mãi, sống bao lâu bên bấy lâu.
“Hâm mộ?”
Tống Nhiên dùng tay hốt vỏ hồ trăn vào thùng rác, vang rào rào: “Nói thật, con gái tụi bây hâm mộ Yến Hảo là bình thường. Nó bằng sức một người đánh bại cả đống người theo đuổi lão Giang, thắng đến là vẻ vang quang vinh, rất bố đời.”
Hạ Thuỷ ngửi mùi canh gà bay từ phòng bếp đến phòng khách mà thiếu điều ch4y nước miếng, cô bới đĩa đựng trái cây: “Tao hâm mộ Giang Mộ Hành.”
Tống Nhiên: “???”
Hạ Thuỷ xé túi bánh quy bơ lạc: “Tiểu Hảo đã kiên trì rất lâu.”
Tống Nhiên không khỏi vì đó mà nảy sinh một suy nghĩ vô cùng kỳ quái: “Không chừng là lão Giang thích trước.”
Nói xong cậu ta hơi hẫng, khả năng này có tồn tại không?
Hạ Thuỷ còn chưa lên tiếng, Dương Tùng vốn đang cắn hạt dưa vang “rắc” vứt ra câu: “Đầu óc bị lừa đá mới nghĩ được vậy.”
Tống Nhiên không hoảng không vội: “Mày khoan hãy nói. Kể từ lúc tao biết người lão Giang thích là Yến Hảo, tao chợt có cảm giác điện não đồ bị rối loạn.”
Dương Tùng nhướng cao mày: “Ý mày là sao? Anh em của tao không xứng với anh em của mày?”
Tống Nhiên quay đầu hỏi Hạ Thuỷ: “Tao có ý đấy ư?”
Hạ Thuỷ cười đùa hấp háy mắt: “Tao là người bên phía Tiểu Hảo, mày chắc chắn muốn hỏi tao à?”
Tống Nhiên phất tay một cái: “Được rồi, hai vị, vừa nãy tao không nói gì hết.”
Bên bồn rửa, Yến Hảo lau tay sạch sẽ, ríu rít với Giang Mộ Hành: “Cậu có thấy dạo gần đây tay tôi hơi khô không?”
Giang Mộ Hành chỉnh cổ áo ngay ngắn cho cậu: “Không.”
“Đừng gạt tôi, khô thật, tôi sờ ra mà.”
Yến Hảo biểu lộ nét mặt cáu kỉnh: “Cậu nói xem tôi có nên bôi kem dưỡng da tay không, hoặc bổ sung chút vitamin. Bực cả mình, tôi cũng có ăn ít hoa quả đâu. Lẽ nào là áp lực học tập quá lớn…”
Ba người trong phòng khách đồng loạt nhìn sang, rồi đồng loạt nhìn về.
Dương Tùng phất phất bộ bài trước mặt: “Cái thằng Giang Mộ Hành đó có thành kiến rất lớn với bố đây.”
Cậu ta sửa lại một cách đầy hứng thú: “Không đúng, là địch ý.”
“Chắc mày nghĩ nhiều thôi.” Tống Nhiên nói, “Mày là bạn thuở nhỏ, bạn bè trung thành, anh em chí cốt, không đụng chạm với vị trí của cậu ấy.”
Hạ Thuỷ “Ừa”: “Hành Tây, mặc dù hai ta cùng một nhà, nhưng ta cần mang thái độ thật sự cầu thị, không thể đổ oan bừa bãi.”
“Đổ oan con cu. Bố mày với Tiểu Hảo cùng nhau lớn lên, địa vị vừa cao lại đặc biệt. Nó không chen vào nổi nên khó chịu ấy mà.”
Dương Tùng “Hứ”: “Bọn mày không ai phát hiện sao? Lúc chơi đấu địa chủ, suốt cả quá trình nó toàn đối đầu với bố đây.”
Tống Nhiên làm bạn tốt bênh vực kẻ yếu: “Đại ca, lão Giang là người giữ cửa.”
“Đúng thế.” Hạ Thuỷ nói, “Nhiệm vụ của cậu ấy là không cho mày dễ chịu.”
“Hành Tây, trí thông minh mày nằm ngoài vùng phủ sóng rồi? Không phải người giữ cửa đều chơi như vậy sao? Bằng không cứ nhường mãi thì chả chơi được gì.”
“Không ai tin đúng không? Được.”
Dương Tùng đứng lên, nhếch nhếch mép: “Bọn mày chưa từng thấy Giang Mộ Hành trở mặt phát một à? Giờ để tao mở mang cho bọn mày thấy.”1
_______________