Yến Hảo chơi Liên quân trận ba đấu ba với Dương Tùng, chơi một hồi rồi bỏ yên đó, mở điện thoại ra xem thì trông thấy thông báo đã được chấp nhận lời kết bạn thì ngây ra như phỗng.
Dương Tùng gõ phím lạch cạch hỏi: “Không bật YY được à?”
Yến Hảo không cựa quậy.
“Được rồi, không cần bật, Đại Điêu nói tai nghe của cậu ta bị hư rồi, hai bọn tôi đang ngồi cạnh nhau cũng không cần mở.”
Dương Tùng gọi: “Tiểu Hảo, vào đi.”
Yến Hảo vẫn không rục rịch.
Dương Tùng lại gọi: “Anh Hảo?”
Yến Hảo buông con chuột ra, siết chặt điện thoại: “Không chơi nữa.”
Dương Tùng quay phắt đầu: “Đùa gì thế? Giỡn mặt tôi hả?”
Yến Hảo nhìn khung chat lớp trưởng hiu quạnh, gương mặt thì bình tĩnh mà lòng thì dậy sóng: “Ông kéo người khác bù chỗ tôi đi.”
Dương Tùng trợn trắng mắt: “Lôi kéo T mạnh nào có dễ đâu?”
Yến Hảo nhìn hệ thống tự đẩy tin nhắn “Hai người đã là bạn tốt, hãy trò chuyện!” rất lâu, mà khung nhắn tin vẫn yên ắng như cũ, Giang Mộ Hành không nhắn gì cả.
Dương Tùng sán tới, Yến Hảo cất điện thoại vào túi: “T bình thường là được rồi, ông và Đại Ngậm đã chơi mấy mùa giải rồi còn sợ gì chứ.”
“Dóc tổ, không có ông tôi thấy nguy hiểm lắm, tôi còn không biết kéo ai đây.” Dương Tùng om sòm đẩy bàn phím lên trước, vắt chéo chân: “Ông bỏ mặc tôi, mẹ nó tôi khóc cho ông xem.”
Yến Hảo chẳng thèm ngước mắt: “Khóc đi.”
Dương Tùng: “…”
“Đệt, vào đi, ông nhanh cái tay lên, chờ ông đó.”
Yến Hảo hờ hững vuốt tóc mái: “Muốn tôi vào thật đúng không?”
Dương Tùng thúc giục: “Lắm lời, mau mau.”
Yến Hảo nói: “Vậy hai người chuẩn bị tinh thần bị chôn sống đi.”
Dương Tùng nhanh chóng hiểu được ý của cậu, trận vừa rồi cậu còn là người bình thường, trận này thì hóa thành tên điên, cậu không màng chiến lược thì thôi, còn không phối hợp với đồng đội, cả trận đánh một thân một mình như bị chuốc mê.
Cả ba nhanh chóng bị chia cắt trong một làn sóng.
Sau khi thoát trận, Yến Hảo gặm một quả cherry, ném cuống vào giỏ rác, đối đầu với đôi mắt khè ra lửa của Dương Tùng thì nhún vai đầy vô tội: “Tôi đã bảo không chơi.”
Dương Tùng giận tới mức bốc khói đầu.
Tâm trí của Yến Hảo đã tung bay, nào muốn chơi game, cậu trốn vào phòng vệ sinh xem khung tin nhắn.
Xin hãy đọc truyện tại ~ ТR UМTRUYEЛ.V Л ~
Vẫn trống không.
Yến Hảo ngồi trên ghế sô pha cách vách, khoanh chân gửi tin nhắn, chỉnh tới chỉnh lui cũng không ấn gửi được, cuối cùng đành gửi biểu tượng mặt cười, đúng phép đúng tắc.
Giang Mộ Hành:?
Yến Hảo nhẩm lời nhiều lần trong lòng rồi mới gửi: Lớp trưởng, buổi tối cậu tới sớm chút đi, ăn tối với tớ.
Ngay sau đó, Yến Hảo lại gửi: Không sớm lắm đâu, cỡ sáu, bảy giờ.
Bên Giang Mộ Hành hiện dòng chữ đang nhập tin nhắn.
Yến Hảo nhìn đăm đăm dòng chữ đó, không biết đã trôi qua bao lâu mà cậu vẫn chưa nhận được hồi âm, chỉ thấy bên anh hiện chữ không hoạt động.
Không hoạt động là sao? Yến Hảo cáu kỉnh cắn đốt ngón tay trỏ, bỗng dưng điện thoại rùng lên hù cậu giật mình bật dậy khỏi ghế.
Yến Hảo thấy rõ người điện tới là Giang Mộ Hành, không phải hoa mắt, cậu đứng tựa tường, mượn hơi lạnh len lỏi vào để làm dịu sôi trào trong người, cậu hít thở sâu mấy hơi rồi ấn nút nghe: “Alo.”
Giọng cậu đang run lắm, đây là lần đầu tiên Giang Mộ Hành gọi điện cho cậu, kích động quá mức khiến cậu cứ ngỡ như đang nằm mơ.
Giọng Giang Mộ Hành cách đầu dây điện thoại càng thêm trầm: “Lúc nãy điện thoại tự động tắt nguồn.”
Lỗ tai Yến Hảo tê rần: “Ừ.”
Tiếp đó là khoảng im lặng khó xử.
Giang Mộ Hành đang ở ngoài đường, tiếng còi xe rất ầm ĩ, không biết anh đang bước vào đâu rồi dừng tại một nơi trống vắng, âm thanh nhốn nháo cũng dần biến mất.
Yến Hảo nghe tiếng anh hít thở như kề sát bên tai mình, cậu có thể cảm nhận hơi ấm áp anh phả ra.
Yến Hảo đỏ mặt xoay qua nhìn chỗ khác, chống trán lên vách tường, nhũn cả người: “Lớp trưởng, cậu xem tin tớ nhắn chưa?”
Giang Mộ Hành không trả lời, chỉ đáp: “Tôi sẽ xem tình hình sao.”
Mi mắt Yến Hảo khẽ run.
Cuộc gọi này kéo dài chưa tới hai phút, thế mà khiến tâm trạng Yến Hảo tốt đến mức khó tưởng tượng nổi.
Nếu Giang Mộ Hành muốn từ chối một ai đó, anh sẽ không tìm cớ gì mà đáp thẳng rằng không, không cần, không được, không đồng ý.
Anh nổi danh lạnh lùng ở Nhất Trung như thế.
Anh nói xem tình hình thì chắc chắn sẽ làm thế.
Yến Hảo rửa mặt trong phòng vệ sinh rồi đi ra: “Tùng Tùng, tôi về đây.”
Dương Tùng ngồi khoanh chân luyện kĩ năng, tay gõ phím điên cuồng: “Mẹ tôi hầm cái giò bự ông thích nhất đó, ngửi đi.”
Yến Hảo ngửi thấy mùi thơm, tỏa từ lầu một lên đến lầu ba: “Chất lượng máy hút khói nhà ông đúng là chẳng ra sao.”
Dương Tùng run chân: “Ông đi mà nói mấy lời này với mẹ tôi, mẹ tôi nghe lời ông, ông bảo đổi thì chắc chắn sẽ đổi, còn tôi có nói tám trăm lần cũng vô dụng.”
Yến Hảo ăn hết mấy miếng cherry cuối cùng trên dĩa: “Tôi phải đi thật.”
“Trưa nay ông không ăn ở nhà tôi, mẹ tôi sẽ niệm chết hai ba con tôi.”
Dương Tùng ngửa đầu ra sau: “Tôi nói ông nghe, hay tin ông tới là mẹ tôi bỏ cả mạt chược, sửa soạn nhà cửa bàn ghế, cái giò ấy mẹ tôi mới mua buổi sáng, lúc về nó chưa được cạo sạch lông, mẹ tôi lấy dao cạo râu của ba tôi cạo.”
“Ông thích ăn da giò mà, mẹ tôi cạo hơn nửa tiếng, sạch tới mức khó tin.”
Yến Hảo gặm một miếng đào trơn: “Cạo bằng dao cao cạo râu?”
“Đúng vậy đó, trâu bò muốn chết, ba tôi đang thầm nổi cơn thịnh nổ mà nghe hầm giò cho ông thì cười hì hì giúp mẹ tôi một tay, hai người rộn ràng không khác gì đón con dâu vào cửa.”
Dương Tùng nói thêm: “Ha, còn là con dâu đã mang em bé.”
Mặt Yến Hảo co giật.
Dương Tùng dùng vẻ mặt không thể tin được nói: “Không chỉ ba mẹ tôi, Hạ Thủy nói mẹ nó cũng hay nhắc tới ông, với cái tính của ông sao lại vừa lòng thế hệ ba mẹ thế nhỉ?”
Yến Hảo liếc cậu ta: “Tính của tôi thì sao?”
“Tốt lắm!” Dương Tùng lập tức giơ thẳng ngón tay cái: “Tốt tuyệt đỉnh!”
Yến Hảo ngồi xuống ghế bên cạnh.
Dương Tùng nằm nhoài lên ghế dựa, cà lơ phất phơ cười: “Tiểu Hảo, nếu ông là con gái thì mẹ tôi đã truyền vòng tay cho ông từ lâu rồi, tiếc là có chim.”
Yến Hảo vừa ngậm hơn nửa trái đào trơn vừa thoát game: “Nói như nếu tôi là con gái thì sẽ để ý ông vậy.”
“Đệt!” Dương Tùng nổi giận: “Tôi cao to đẹp trai, có tiền hào phóng, tính nết dịu dàng ân cần thấu đáo.
Quan trọng nhất là thoạt nhìn lãng tử cẩu thả, thật ra là siêu trung thực, có đốt đèn lồng cũng cực khó tìm có biết không hả?”
Yến Hảo: “Ồ.”
Dương Tùng hộc máu, má nó tốn nước miếng của ông: “Ông nói xem ba mẹ tôi có thích Linh Linh không? Cô ấy đáng yêu, ngoan như thế, hẳn là rất thích.”
Yến Hảo mân mê quả đào trơn: “Ông định dẫn cô ấy về nhà?”
“Có trong kế hoạch.” Dương Tùng hất hất mái đầu xoăn tự nhiên, nhướng mày ngạo nghễ: “Đàn ông mà, nên tỉ mỉ chút, đừng qua loa.”
“Có điều vẫn phải lắng nghe suy nghĩ của cô ấy, thảo luận và trao đổi nhiều hơn.
Không thể chỉ vì chuẩn bị bước vào lớp mười hai với kỳ thi tuyển sinh đại học mà không nghĩ đến chuyện đó.
Tình yêu của người lớn không nên đùa giỡn như vậy.”
Yến Hảo tiếp tục gặm đào trơn.
Dương Tùng đá cậu: “Ngưỡng mộ không?”
“Có.” Giọng của Yến Hảo nhạt nhòa: “Ngưỡng mộ.”
Dương Tùng chậc một tiếng: “Vậy thì ông cũng tìm một người vợ đi là được rồi mà.”
“Tuy chiều cao của ông chỉ ở mức trung bình của nam giới, vóc dáng hơi mảnh khảnh, nước da trắng hơn nhiều bạn nữ, tính tình bất định, lúc nắng lúc mây lúc gió lúc mưa, tôi quen ông mười mấy năm rồi còn không nắm bắt được, mà ông…”
Yến Hảo đứng dậy muốn đi.
Dương Tùng nghiêm mặt: “Mà ông đừng nản chí, có quân sư là tôi ở đây, đảm bảo chào hàng ông thành công!”
“Cút.”
—
Buổi trưa Yến Hảo về nhà trọ ăn cơm, khoảng chừng năm giờ dì Trương lại đến nấu cơm tối, cậu không vùi mình trong phòng như trước đây nữa mà tìm một chỗ cắm cúi vào bếp, thỉnh thoảng hỏi dì cái đó là gì, cái kia rửa thế nào.
Dì Trương cẩn thận dò hỏi: “Tiểu Hảo, sắp tới dì không được làm nữa sao?”
Yến Hảo ngơ ngác: “Dạ không phải.”
Dì Trương tách cây đậu đũa dài, cân nhắc rồi nói: “Vậy sao con ở trong bếp…”
“Con muốn học nấu ăn.” Yến Hảo nói: “Không cần giỏi như dì, chỉ cần làm được mấy món đơn giản, hoặc nấu mì hoặc cái gì đó.
Thỉnh thoảng con đói không muốn ăn đồ ăn vặt, cũng không muốn gọi đồ ăn ngoài, mà con không tự làm được gì cả.”
Dì Trương thở phào, không định sa thải mình là tốt rồi.
“Bây giờ con đang tuổi ăn tuổi lớn, rất dễ bị đói.” Dì Trương nói: “Để dì làm thêm mấy món rồi bỏ tủ lạnh cho con, con đói thì bỏ vào lò vi sóng hâm lại.”
“Đây không phải kế hoạch lâu dài, con muốn học ít món.” Yến Hão gãi đầu: “Dì dạy con đi, tối nay dì bày con một món để con ăn thử.”
Dì Trương chỉ những nguyên liệu gần như đã chuẩn bị sẵn trên bàn: “Được rồi, tối nay có thịt heo quay, cải xanh xào tàu hủ ky, sườn xào chua ngọt và canh, con muốn học món nào?”
Yến Hảo xem các bài viết liên quan đến Giang Mộ Hành trên Baidu, cậu thu thập rất nhiều thông tin về anh thông qua những người khác, chẳng hạn như thói quen nhỏ, sở thích vân vân.
Ví dụ Giang Mộ Hành không hút thuốc lá, khi nghĩ về một vấn đề nào đó anh sẽ đóng nắp bút rồi xoay nó.
Anh thích màu xanh lam, thích ăn rau và không thể ăn thịt.
Yến Hảo chỉ món rau và tàu hũ ky chỗ gần góc bàn: “Món đó đi.”
Khi đổ nước vào chảo, dì Trương thân là người đã nấu ăn hàng chục năm, ấy thế mà căng thẳng đổ mồ hôi nhễ nhại.
“Trước tiên con khoan bỏ dầu, đợi chảo nóng rồi bỏ.”
Yến Hảo nhìn nước nhanh chóng cạn xuống đáy chảo, cậu nhìn chảo đã khô hỏi: “Con bỏ dầu nhé?”
Dì Trương nhìn qua: “Bỏ đi.”
Yến Hảo nghe theo lời dì chỉ, cậu đổ ít dầu salad, đến khi dầu sôi lăn tăn thì cho hành, gừng, tỏi băm vào cùng.
Hương thơm lập tức lan tỏa.
Yến Hảo có cảm giác đầy thành tựu, cơ thể lâng lâng, cậu nghe dì Trương nói bỏ rau xanh thì cầm đĩa dĩa đổ toàn bộ rau xanh đã cắt nhỏ vào chảo.
Ngay lúc đó, dầu nóng bắn ra như xác pháo, văng tung tóe lên người Yến Hảo.
Dì Trương kéo cậu đứng xa ra khỏi bếp, vội vàng tắt lửa đi: “Có bị bỏng chỗ nào không Tiểu Hảo?”
Yến Hảo dụi mắt.
Dì Trương khiếp vía: “Bắn vào mắt sao?”
Yến Hảo lắc đầu.
Tim của dì Trương chưa kịp trôi xuống cuống họng thì thấy hai cánh tay cậu bị dầu bắn mấy chỗ, dì hoảng đến mức trắng bệch mặt: “Con mau đi dội nước đi, để dì lấy túi chườm đá cho con!”
Yến Hảo vặn vòi nước, để nước xối qua chỗ đỏ rực.
Tại giây phút nào đó, Yến Hảo muốn nhân tiện dùng khổ nhục kế, xem Giang Mộ Hành có quan tâm nhìn mình một cái không.
Nhưng nghĩ lại, những cô gái theo đuổi Giang Mộ Hành từ đủ mọi mặt từ thân xác, trái tim, vật chất, tâm hồn, chẳng ai trong số họ có thể lấy được một chút tình yêu từ anh.
Giang Mộ Hành không quan tâm, người khác làm gì, làm bao nhiêu cho anh đều vô nghĩa, anh sẽ không đáp lại.
Yến Hảo để dì Trương chườm đá cho mình.
Dì Trương tự trách không thôi: “Trách dì, dì chưa để rau vào rổ cho ráo nước.”
“Dì cũng quên tìm tay áo và khẩu trang cho con, quên hết cả, chỉ nhớ cho con mặc tạp dề.”
Yến Hảo không đáp.
Dì Trương xoa xoa tay, muốn nói lại thôi, cực kỳ lo lắng.
“Con sẽ không nói với ba mẹ.” Yến Hảo nói: “Tự con muốn học, không liên quan tới dì.”
“Hơn nữa chuyện xào rau bị bỏng là bình thường, không có gì to tát, nhất là lúc mới bắt đầu học, học xong rồi sẽ biết chú ý hơn.”
Dì Trương yên lòng: “Vậy, vậy món này…”
Yến Hảo cầm túi chườm xoa nhẹ lên vết bỏng trên cánh tay: “Lát nữa con sẽ nấu tiếp.”
—
Sáu giờ rưỡi Giang Mộ Hành tới, Yến Hảo nhận tin nhắn biết anh sẽ đến ăn cơm tối bèn kiểm soát tốt tâm trạng từ sớm.
Trên bàn bày ba món ăn và một món canh thanh đạm, hai chén cơm, hai đôi đũa và hai ly nước ngọt.
Hai thiếu niên ngồi đối mặt nhau, ánh đèn trắng ấm rọi xuống từ trần nhà.
Bầu không khí đầy ấm áp.
Yến Hảo mặc áo tay dài che vết bỏng đi, bật điều hòa thấp hơn hai độ so với bình thường, lẽ ra cậu sẽ không nóng, thế mà cơ thể liên tục tỏa hơi nóng, mông cậu cứ nhích tới lui, bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Giang Mộ Hành nhìn mấy món trên bàn: “Cậu làm hết sao?”
“Tớ chỉ làm cải xanh xào tàu hũ ky.”
Yến Hảo ra vẻ bình tĩnh mà cười: “Lớp trưởng ăn thử rồi chấm điểm đi?”
Giang Mộ Hành gắp một đũa: “Bị mặn rồi.”
Khóe môi đang cong cong của Yến Hảo không giữ lại được.
Tính thử thách của xào rau cao quá, độ khó vượt xa sức tưởng tượng của cậu.
Cậu không để dì Trương nếm thử món ăn, cũng không tự nếm thử, miếng đầu tiên là cho Giang Mộ Hành nên chính bản thân cậu không biết rốt cuộc mùi vị ra sao.
Dở đến thế sao? Yến Hảo thất vọng siết chặt ngón tay.
Giang Mộ Hành lại ăn thêm một miếng, nét mặt không hề có vẻ soi mói hay chê bai, anh đánh giá khách quan: “Nhiều dầu, xì dầu cũng thế.”
Yến Hảo mím miệng.
Giang Mộ Hành gắp một đũa nữa: “Thời gian xào bị lâu rồi.”
Khóe môi Yến Hảo rũ xuống.
“Hành, gừng, tỏi băm đều khét, tốt lửa quá.”
Giang Mộ Hành lạnh nhạt nói xong rồi tiếp tục duỗi đũa.
Yến Hảo đã sẵn sàng đón nhận điểm, bất chợt nghe Giang Mộ Hành nói: “Tám mươi điểm.”
Cậu nghe vậy nhưng tâm trạng chẳng hề trập trùng: “Điểm tối đa là một nghìn phải không.”
Giang Mộ Hành ăn cải xanh xào tàu hũ ky lần thứ tư: “Một trăm.”
Yến Hảo ngẩng phắt đầu, tóc mái thoát khỏi bóng tối để lộ đôi mắt vừa đen láy vừa sáng rực, chan chứa kinh ngạc, mừng rỡ và nghi ngờ: “Vì sao điểm của tớ lại cao như thế?”
Giang Mộ Hành nhìn cậu: “Cổ vũ.”
———
Đôi lời của editor: Chương này có liên quan tới game Liên quân, mà mình không rành về game lắm nên không tiện chú thích nhiều.
Đại loại là Liên quân có chia ra các T như T0, T1, T2, T3, tùy theo mỗi T mà khả năng và kĩ năng cũng khác nhau.
Vậy nên bạn Tùng mới không chịu tha cho bạn Hảo =)))).