Yêu Đương Đoan Chính

Chương 91: Phiên ngoại 1: Cậu bé dưới gầm cầu và chai nước ngọt



Giang Mộ Hành từng nghe Trần Phong hỏi hắn rằng, trong những năm ấy hắn đã bao giờ sụp đổ chưa. Lúc đó hắn không trả lời, nét mặt thờ ơ.

Hắn đã từng sụp đổ, chỉ có một lần.

Chính là tối hôm gặp được Yến Hảo.

Đó là ngày 12 tháng 7 năm 2005, bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây đen suốt cả sáng, nhưng lần lữa mãi chẳng thấy mưa đổ xuống.

Đến buổi tối, bầu không khí cứ như bị lửa thiêu, nóng vô cùng, khi hít thở phổi ngộp đến hoảng loạn.

Giang Mộ Hành chưa ăn gì trong nguyên một ngày ròng rã nên bị tụt huyết áp. Hắn bước đi yếu ớt để xe đạp bên tường, khó chịu ngồi xổm dưới gầm cầu, cơ thể rướm đầy mồ hôi lạnh giần giật liên hồi, sắc mặt tái nhợt.

Để trả nợ, lần này mẹ muốn bán đi một quả thận, hắn phát hiện kịp thời nên lén lút ngăn cản, nhưng lần sau thì sao?

Lần sau bà ấy còn muốn làm gì?

Hắn còn có thể phát hiện không? Nếu không thể, sẽ như thế nào?

Giang Mộ Hành còng tấm lưng gầy nhom, hốc mắt đỏ như máu, nước mắt im lặng chảy xuống, thấm ướt đầy mặt.

Ban đầu hắn chỉ nghiến chặt răng, tiếng nghẹn ngào cuộn trào trong cổ họng, cố gắng đè nén. Sau đó tâm trạng dần sụp đổ, hắn gào khóc một cách đau đớn.

Không biết nên đi tiếp thế nào.

Cuộc đời của hắn còn chưa bắt đầu, nhưng đã trở nên tối tăm mịt mù, không nhìn thấy hy vọng, không nhìn thấy ánh sáng.

Ngay khi Giang Mộ Hành sắp sửa bị nỗi tuyệt vọng nuốt chửng, mặt nước truyền đến tiếng vang trong trẻo.

“Toong.”

Tiếp đó lại thêm một tiếng, hòn đá bị ném vào trong nước tạo nên một khoảng bọt nước, chúng nhanh chóng biến mất.

Biết dưới gầm cầu vẫn còn người khác, Giang Mộ Hành hốt hoảng nín khóc, đứng dậy định rời đi thì mắt bỗng tối sầm, hắn ngã ngồi về chỗ cũ.

Có tiếng bước chân tôii gần, dừng trước mặt hắn.

Người đó đang nhìn hắn.

Khoảng mười mấy giây trôi qua, một giọng nói vang lên, vô cùng non nớt, có vẻ tuổi tác không chênh lệch hắn là bao, hẳn còn nhỏ hơn một hai tuổi.

“Người anh em.”

Giang Mộ Hành không ngẩng đầu, cũng không đáp, chỉ là người không quen biết mà thôi.

Bên tai có tiếng động sột sà sột soạt, người đó ngồi xuống bên trái hắn.

“Tôi mới vừa thấy cậu khóc.”

Phản ứng do tụt huyết áp mang đến vẫn đang tiếp diễn, toàn thân Giang Mộ Hành có phần mất lực, đầu váng mắt hoa, tứ chi lạnh buốt, hắn muốn kêu người kia im đi nhưng lại cảm giác đầu óc nặng trĩu, không hoạt động được.

Người đó hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Tiếng Giang Mộ Hành hít thở nặng nề hỗn loạn, như cái ống bễ cũ nát..

Khúc nhạc dạo của bài “Thất Lý Hương” đột ngột vang lên dưới gầm cầu, đảo loạn bầu không khí ngột ngạt chung quanh.

“Tùng Tùng, mày gọi điện cho tao làm gì?”

“Không ở nhà, đang ra ngoài chơi.”

“Cãi nhau cái rắm á, còn không thấy mặt thì cãi nhau kiểu gì. Suốt tháng nay tao còn chưa được ăn bữa cơm nào với họ đâu. Hừ, mày cút đi.”

“…”

Giọng nói bên tai lúc thì phấn chấn lúc thì u ám, Giang Mộ Hành từ từ bớt choáng, thể lực và nhiệt độ quay về cơ thể từng chút một. Hắn vô thức ngẩng đầu khỏi khuỷu tay, nhìn sang người bên cạnh.

Là một cậu bé vô cùng xinh xắn, xem chừng nhỏ hơn hắn, tóc mái bị nắm tuỳ tiện giữa ngón tay, dáng vẻ không mấy rõ ràng.

Bấy giờ đối diện cây cầu có chiếc xe chạy qua, chùm sáng rọi từ đèn xe lướt qua hướng cậu bé.

Sáng tối đan chéo nhau trên khuôn mặt cậu bé trong một khoảnh khắc, cậu hơi híp mắt, nốt ruồi son trên ấn đường chợt loé lên trong mắt Giang Mộ Hành.

Giang Mộ Hành giật mình.

Cậu bé tiếp tục nghe điện thoại: “Không có gì thì cúp nhá.”

“Được rồi, mày vào acc tao đi, làm hộ tao vài nhiệm vụ, chờ tao về cùng đi đánh phó bản.”

Cậu bé cúp máy, quay đầu: “Người anh em, cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

Ngón tay Giang Mộ Hành đặt trên đùi chợt run lẩy bẩy.

Cậu bé phát hiện điều gì nên mở đèn pin điện thoại lên, rọi Giang Mộ Hành.

Giang Mộ Hành nghe thấy tiếng cậu hít sâu, cùng với tiếng hỏi kinh ngạc: “Cậu, cậu bị thương hả.”

“Mẹ nó, sao băng gạc quấn trên cánh tay cậu lại đỏ lên cả mảng lớn rồi, vết thương bị hở?”

Giang Mộ Hành nhếch bờ môi không có màu máu, cảm thấy cậu rất ồn ào.

Còn nói tục.

Có lẽ là cảm giác rọi đèn pin vào người khác không lịch sự, nên cậu bé tắt đi.

Gầm cầu khôi phục sự tối tăm ban đầu.

Cậu bé gãi gãi đầu: “Bị côn đồ đánh?”

Giang Mộ Hành không đáp.

Cậu bé coi như hắn ngầm thừa nhận, an ủi một cách mất tự nhiên: “Cậu còn gầy hơn tôi nữa, hình như cũng không cao hơn tôi. Với hình thể của cậu cậu chẳng làm gì được ai khác, có thể chạy thì chạy ngay đi.”

Giang Mộ Hành vẫn không lên tiếng như cũ.

Một năm nay trong nhà xảy ra biến cố khổng lồ, mọi thứ đều tan thành mảnh vụn. Hắn không được ngủ ngon một giấc nào, gầy đến độ ốm nhách, bây giờ lại bị thương, còn khóc thành như thế, nên bị tưởng là bị bắt nạt không gượng dậy nổi.

Cậu bé nói vài câu nhưng không được đáp lại, bèn cụp mắt chơi Tetris.

Giang Mộ Hành nhắm mắt, quần áo ẩm ướt bị hong khô bởi nhiệt độ cơ thể. Gió đêm thoảng qua, hơi lạnh chui vào trong lỗ chân lông.

“Nè?”

Vai thình lình bị vỗ, người Giang Mộ Hành chợt căng thẳng, khẽ thở gấp hòng thể hiện sự cảnh cáo và bài xích.

Cậu bé ngạc nhiên mấy giây: “Cần tôi dẫn cậu đến bệnh viện không?”

Giang Mộ Hành lắc đầu.

Cậu bé vò đầu: “Tôi vẫn nên dẫn cậu đi thì hơn. Nếu cậu xảy ra chuyện, tôi chính là kẻ tình nghi.”

Cậu chỉ chỉ gầm cầu: “Nơi này là bằng chứng.”

Giang Mộ Hành: “…”

Cậu bé cất điện thoại vào túi: “Muộn lắm rồi.”

Giang Mộ Hành không nói.

“Người anh em, tôi không phải người noi theo tấm gương tốt của Lôi Phong hay gì cả. Tôi nói nhiều với cậu thế này, cậu cứ coi như tôi ăn no rửng mỡ đi.”

Cậu bé đứng dậy: “Cậu về sớm chút nhé, tắm rửa ngủ một giấc, rồi lại là một ngày mới.”

Vết thương trên cánh tay Giang Mộ Hành âm ỉ đau nhói, đòi nợ tìm tới tận cửa đánh, có thể nhịn hắn đều nhịn.

Chỉ cần có hy vọng, hắn có thể tiếp tục kiên trì.

Nhưng mà không có.

Có lẽ là có, chỉ là vẫn chưa xuất hiện, Giang Mộ Hành lừa mình dối người nghĩ.

Cậu bé đã đi.

Giang Mộ Hành tựa lưng vào vách tường, trông sang dòng sông ngoài hàng rào.

Không biết qua bao lâu, cậu bé nọ quay trở lại, thở dài nhìn Giang Mộ Hành.

“Hẳn hai ta không chênh lệch bao nhiêu.”

Cậu bé ngồi về vị trí cũ, để túi mua sắm qua một bên: “Cậu học trường nào?”

Giang Mộ Hành phát hiện tầm mắt cậu bé rơi trên ống quần của hắn.

Chẳng biết đã rách từ khi nào, bị giặt đến phai màu, cũng bị xù lông, hắn không chú ý tới.

Ngoại trừ quần, áo và giày cũng rất cũ.

Hương vị nghèo khó thấm đẫm cả người.

Giờ khắc này, Giang Mộ Hành cảm giác hình ảnh của hắn trong mắt cậu bé bắt đầu trở nên phong phú.

Gia đình rất nghèo, cuộc sống khó khăn, bị ức hiếp, nhỏ yếu, đáng thương, thê thảm.

Môi Giang Mộ Hành giần giật.

Cậu bé sán lại gần.

Giang Mộ Hành không thể chấp nhận hơi thở xa lạ. Hắn hơi ngửa ra sau kéo dài khoảng cách với cậu bé, mặt cứng đờ.

Cậu bé lùi bước, ho khan hai tiếng hắng giọng, đắn đo nói: “Người anh em, nói thật chứ, tôi đã lớn từng này nhưng chưa bao giờ thấy ai khóc đến mức như cậu đâu.”

“Chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ, đời người còn dài mà, bất kể đã xảy ra chuyện gì, trời cũng sẽ không sập xuống.”

“Bạn thân tôi thường nói, không có trở ngại nào không vượt qua được, chỉ xem cậu có sẵn lòng vượt qua không. Có đôi khi cậu tưởng không thể qua được, là bởi cậu không cất bước chân…”

Giang Mộ Hành thầm nghĩ, cái tên nhóc này ồn ào thật.

Hắn chỉ là một người lạ, tại sao lại muốn nói những thứ này với hắn?

Chân trời nổ vang tiếng “ẦM ẦM”, cơn mưa đã nhẫn nhịn cả một ngày trút nước xuống.

Giọng cậu bé dừng lại, thò đầu ra khỏi gầm cầu xem, lẩm bẩm: “Mưa to thế này, tôi không mang dù.”

Một khắc sau cậu rụt cổ về mở túi mua sắm ra.

Ngực Giang Mộ Hành chìm xuống, là chai nước ngọt.

“Cho cậu.”

Cậu bé cầm một chai, ngửa đầu uống mấy ngụm nước ngọt, kêu “shh”, rồi tự chơi Tetris.

Giang Mộ Hành cụp mắt nhìn chai nước ngọt, có phần ngẩn ra.

Dưới gầm cầu hoàn toàn yên tĩnh.

Cơn mưa bất ngờ cũng không kéo dài lâu, nhiệt độ hạ xuống, không còn ngột ngạt như trước.

“Người anh em, tôi phải mau về đây, nếu không lại mưa nữa mất.”

Cậu bé lầu bầu một câu, vội đứng lên rời đi, lần này không quay lại nữa.

Mấy phút sau, Giang Mộ Hành chống đất muốn đứng dậy. Mắt vô tình liếc thấy chiếc túi mua sắm cậu bé không xách đi, lòng nảy sinh một phỏng đoán. Hắn nhanh chóng móc điện thoại ra mở lên, mượn ánh sáng để xem.

Phỏng đoán được xác thực.

Trong túi có một cọc tiền.

Giang Mộ Hành hoàn hồn, phát hiện có một tờ giấy bị đè dưới hoá đơn. Hắn lấy ra để bên dưới ánh đèn nhìn vào.

Nét chữ nguệch ngoạc, hẳn là đặt trên tay viết, nét bút rất bay bổng.

– Người anh em, cậu cầm một một vạn này đi. Mạng chỉ có duy nhất một cái, phải trân trọng.

Giang Mộ Hành siết chặt tờ giấy, khi khóc hắn đã làm cậu bé nọ sợ.

Sợ hắn sẽ nghĩ quẩn rồi tự sát.

Giang Mộ Hành sẽ không tự sát, dẫu suy sụp tuyệt vọng cũng sẽ không làm như vậy. Hẳn chỉ không tìm thấy ánh sáng, tương lai đưa tay không thấy được năm ngón, không nhìn thấy đường đi.

Hắn nhìn xuống, cậu bé nọ còn gửi hắn một câu.

– Dẫu đêm tối có dằng dặc, gian khó bao nhiêu, cũng sẽ có lúc mặt trời ló dạng.

Giang Mộ Hành mang khoản tiền kia về, cất vào trong ngăn kéo.

Cậu bé nọ mặc quần áo cao cấp, có lẽ một vạn không là gì đối với cậu, thậm chí sẽ lãng quên rất nhanh.

Giang Mộ Hành lại không thể quên, cũng không thể động vào khoản tiền kia. Hắn muốn tìm cậu bé đó trả tiền cho cậu.

Song sự thật quá tàn khốc, lúc vào đông, tinh thần Chu Thuý gặp vấn đề cần chữa trị, Giang Mộ Hành đứng trước chiếc bàn sách cả đêm, trong mắt toàn tơ máu. Rạng đông, hắn mở ngăn kéo đó ra.

Sau đó Giang Mộ Hành vừa đi làm trả nợ, vừa tích góp từng đồng lẻ.

Tận khi góp đến một vạn, hắn vẫn không tìm thấy cậu bé nọ.

Giang Mộ Hành không hề từ bỏ, mỗi ngày hắn có thời gian rảnh là sẽ đi lại quanh con đường kia, băng qua gầm cầu, hoặc ngồi xuống chờ một thời gian ngắn.

Đó là thời điểm hắn thả lỏng nhất.

Từng ngày, từng tháng, từng năm trôi qua.

Giang Mộ Hành vẫn kiên trì tìm cậu bé nọ.

Thoạt đầu đó chỉ là nguyên tắc của hắn, nhất định phải trả không thiếu một xu.

Mãi đến khi hắn mơ thấy cậu bé đó.

Tìm không thấy, nhưng không thể quên. Giữa những tháng ngày gom góp, nguyên tắc trở thành chấp niệm.

Nốt ruồi son ấy khắc vào toàn bộ tuổi dậy thì của hắn.

Giang Mộ Hành tỉnh dậy vô số lần từ trong mộng, long nguc chứa đầy nỗi hối hận, chua xót đến tột đỉnh.

Tại sao trước đây hắn không trả lời cậu bé nọ lấy một câu?

Ngày 10 tháng 9 năm 2008, đi báo danh lớp 10.

Đường nét Giang Mộ Hành nảy nở, vóc dáng vọt lên hơn mét tám, thể trạng cũng tách rời khỏi sự ngây ngô, cao lớn thẳng tắp.

Rất nhiều người nhìn về phía hắn, khe khẽ bàn luận. Hắn mặt không cảm xúc đi về hướng lầu dạy học. Bỗng hắn dừng lại, dòng máu trong huyết quản ngưng đọng giây lát rồi bắt đầu sôi sục, tim đập loạn.

Bên dưới cây hoè cách đó không xa có một thiếu niên nhỏ nhắn, mặc bộ quần áo thể thao, dáng vẻ thanh tú sạch sẽ. Cậu vừa nói gì đó với bạn, vừa bóc giấy gói kẹo màu xanh nhạt.

Thiếu niên nghiêng đầu dùng mu bàn tay chà trán, nốt ruồi nhỏ trên ấn đường đẹp đến mức cực kỳ đáng kinh ngạc.

Giang Mộ Hành gắng sức nhắm mắt lại, thiếu niên vẫn đang đứng kia nói chuyện với bạn, miệng ngậm kẹo trái cây.

Gió thổi loạn tóc cậu, cậu sửa sang tóc mái, biểu cảm có đôi phần mất tập trung.

Chân thực mà sống động.

Trong nháy mắt đó, Giang Mộ Hành nghe thấy tiếng bóng tối vỡ vụn, có ánh sáng chiếu vào thế giới của hắn.

Con đường đời trở nên rõ ràng sáng sủa ngay trong một giây ấy, trải xuống từ chân hắn, kéo thẳng về phía thiếu niên kia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.