Hạo Thiên và Hạ Vy ngồi trên xe đi từ một công ty mà họ vừa ký hợp đồng về lại SMC.
Hạ Vy hỏi Hạo Thiên :
” Tôi hỏi anh vài chuyện được không ? ”
Hạo Thiên gật đầu, Hạ Vy hỏi tiếp :
” Sao tôi chẳng bao giờ nghe phó giám Vương nhắc về gia đình mình vậy ? ”
Hạo Thiên gượng cười đáp :
” Không còn nữa.. ”
Hạ Vy không hiểu được câu nói của cậu, cô hỏi :
” Là sao ạ ? ”
Từ đâu mà trên gương mặt của Hạo Thiên lộ rõ nỗi buồn, cậu ngập ngừng trả lời :
” Quân Vương, từ lúc 12 tuổi đã không còn cha mẹ nữa. ”
Hạ Vy ngạc nhiên, cô tiếp tục hỏi :
” Tại sao ?.. ”
Hạo Thiên nói :
” Thật ra, cha mẹ cậu ấy bị người ta giết chết. ”
Hạ Vy nói :
” Thật.. thật sao ??? ”
Hạo Thiên nói :
” Ừm, cậu ấy vẫn đang điều tra ai là kẻ đã giết ba mẹ mình. Tuy tôi biết nếu cậu ấy càng cố tìm ra sự thật, thì chính cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng tôi không thể ngăn cậu ấy được. ”
Hạ Vy nói :
” Nỗi đau đó chắc sẽ mãi còn trong cậu ấy.. ”
Hạo Thiên nói :
” Sao thế ? Cô đang điều tra thân phận cậu ấy sao hả !? ”
Hạ Vy nói :
” Không có ! Chỉ là tôi thắc mắc thôi mà. ”
( Đoàng… ) – tiếng súng.
Hạo Thiên nói :
” Chuyện gì vậy ? ”
Tài xế nói :
” Hình như có người bắn chúng ta ”
” Cái gì ? ” – Hạo Thiên ngạc nhiên hỏi.
Cậu nói tiếp :
” Hạ Vy ! Lập tức cuối xuống !. ”
Hạ Vy sợ hãi, đành nghe theo cậu. ” Ahhhh ” – Tiếng la của tài xế xe.
Tài xế bị viên bạn bắn vào đầu, rồi gục xuống. Hạo Thiên thấy thế liền trèo lên ghế trước, cậu đẩy tên tài xế đó ra ngoài rồi ngồi vào ghế, lái chiếc xe đi.
Cậu chạy xe vào một con hẻm nhỏ, rồi dừng xe lại. Hạo Thiên dặn dò Hạ Vy :
” Nghe này, dù có chuyện gì cũng đừng mở cửa, nằm yên đấy. Biết chưa ! ”
Hạo Thiên mở cửa xe định bước ra ngoài, Hạ Vy nắm tay Hạo Thiên kéo cậu lại, rồi nói :
” Anh đừng ra ngoài, được không ? ”
Hạo Thiên cười rồi đưa tay xoa nhẹ đầu của cô, nói :
” Đừng lo, tôi sẽ về. Hứa đó ! ”
Sau đó, cậu bước vội xuống xe rồi khóa tất cả cửa xe lại. Cậu lấy cây súng ở túi trong của bộ vest ra, rồi núp sau bức tường.
Nhưng chợt cậu khựng lại, cậu vứt cây súng dưới gầm xe rồi lao người ra ngoài. Hạo Thiên dùng tay không đánh từng tên một, những tên đó lo đánh nhau mà quên mất dùng vũ khí.
Hạ Vy ngồi trong xe sợ hãi tột độ, bỗng cô lấy điện thoại gọi cho Quân Vương.
Hạ Vy :
” Alo, phó giám đốc ơi, cứu bọn tôi với.. ”
Quân Vương :
” Có chuyện gì ? ”
Hạ Vy :
” Có một đám người cầm súng tấn công bọn tôi, Hạo Thiên đang đánh nhau với bọn họ.. ”
Quân Vương :
” Bật định vị lên, tôi lập tức đến ngay ! ”
Hạ Vy làm theo lời Quân Vương, bật định vị lên. Quân Vương cùng một nhóm người cầm theo súng chạy vội đến chỗ của Hạo Thiên và Hạ Vy.
Trong lúc đánh nhau, có một tên đứng phía sau Hạo Thiên. Hắn lấy súng và bắn một viên đạn..
Bằng… !
Chuyện gì đã xảy ra, liệu Kỷ Quân Vương có đến kịp không ? Hạo Thiên, Hạ Vy phải đối mặt với nguy hiểm trước mắt như thế nào ?…