Hai nhóm của Thiên Vương và Thanh Phong đi hai đường khác nhau nhưng xuyên qua những bụi cây rậm rạp vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy nhau. Cuộc chạy đua của hai nhóm trưởng khiến các thành viên còn lại đều mệt bở hơi tai. Trừ hai nhóm trưởng ra thì còn lại ai nấy cũng đều có chung bộ dạng là leo núi mà cứ như đang bò lên núi.
Mặt trời lên cao thiêu đốt núi rừng bằng cái nắng chói chang, mặc dù đi dưới những hàng cây xanh mát nhưng Trúc Chi vẫn thấy hoa mắt cô vội rót nước vào tay rồi khoát lên mặc cho tỉnh táo. Cơn khát làm cổ họng Trúc Chi bỏng rát nhưng do không muốn bị bỏ lại đằng sau nên cô vừa đi vừa ngửa cổ uống nước. Và hậu quả của hành động ngu ngốc này là cô vướng phải một sợi dây leo và ngã nhào xuống một bên sườn.
Áááaaaa!!
Tiếng hét vừa vang lên lập tức hai vị nhóm trưởng liền rời vị trí chiến đấu phóng như bay đến bên cô gái nhỏ. Thanh Phong ở xa hơn nên bị chậm mất một giây, Thiên Vương đã đỡ Trúc Chi ngồi tựa vào lòng mình.
– Cua, em sao rồi? Có bị thương ở đâu không?
Thanh Phong nắm lấy hai tay Trúc Chi lật qua lật lại kiểm tra.
– Nhẹ thôi, cẩn thận chút chứ.
Thiên Vương gằn giọng với Thanh Phong.
– Em….- Trúc Chi nhăn mặt.
– Em đau ở đâu?
Hai chàng nhóm trưởng đồng thanh. Mọi người đều hướng mắt về phía cô gái nhỏ lòng động chút thương cảm nhưng chẳng ai dám bén mảng đến gần, thôi thì tranh thủ nghỉ ngơi cho yên bình.
– Chân em đau lắm.
Thanh phong vội tháo giày Trúc Chi ra cẩn thận kiểm tra.
– Em bị bong gân rồi.
Thiên Vương liếc nhanh về phía Đăng Khoa, anh bạn nhanh chóng hiểu ý vội lục tung balo cứu thương rồi mang đến chai thuốc đặc trị bong gân. Thanh Phong cầm lấy chai thuốc, địu giọng.
– Em cố chịu đau chút nha!
Dặn dò thế thôi chứ từng cử chỉ của anh đều rất nhẹ nhàng. Bôi lớp thuốc lên vùng bầm tím anh nhẹ tay xoa đều.
– Đi đừng kiểu gì thế? Mắt mũi em để đâu vậy?
Thiên Vương chau mày khi Trúc Chi vẫn không thể tự bước đi được. Trúc Chi nhăn nhăn mặt không thèm trả lời.
Chưa biết phải thế nào để tiếp tục cuộc hành trình thì một cuộc tranh giành xảy ra. Thiên Vương và Thanh Phong mỗi người một bên ai cũng ra sức kéo cô gái nhỏ về phía mình.
– Tôi cõng, cô ấy là thành viên của nhóm tôi.
Thiên Vương luồn tay qua eo Trúc Chi kéo mạnh cô về phía mình.
– Cô ấy là bạn gái tôi.
Thanh Phong giật Trúc Chi ra khỏi tay Thiên Vương. Cứ thế hai bên giằng co qua lại.
– Thôi đi, buông em ra. Em tự đi được.
Trúc Chi vung tay cả hai người ra, cuối xuống nhặt chiếc giày lên rồi khó nhọc bước đi nhưng mỗi khi đặt châm xuống đều rất đau. Đến bước thứ ba thì không chịu nỗi cô ngã nhào về phía trước. Một vòng tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy.
– Tôi nghĩ để mình cõng em ấy thì tốt hơn hai người khỏi mất công tranh giành.
Đăng Khoa cười cười nhìn hai vẻ mặt đang tối dần đi. Trúc Chi thở dài.
– Phiền anh vậy.
Vậy là kết thúc cuộc tranh giành thứ nhất Trúc Chi an toàn trên lưng Đăng Khoa. Cả hai nhóm lại tiếp tục cuộc hành trình và cuộc tranh giành thứ hai – cuộc tranh giành giải nhóm về đích đầu tiên đã thuộc về một nhóm khác.