Có những sự thay đổi bất ngờ khiến ta giật mình khi nhận ra nhưng đáng sợ hơn là những sự thay đồi thầm lặng. Chỉ là thầm lặng nên khi nhận ra thì giật mình đến độ bàng hoàng.
Trong màn sương trắng mờ nhạt Thanh Phong dần tan biến khỏi tay Trúc Chi. “Em quay về đi, ở đó có người đang đợi em đấy!”
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng Trúc Chi đảo mắt nhìn quanh và lờ mờ nhận ra dường như mình đang ở bệnh viện, toàn thân vẫn còn rất ê ẩm mệt mỏi nên cô không buồn cử động tay chân chỉ khẽ nghiêng đầu về một bên. Qua màn nước mắt Trúc Chi nhận ra có một người thanh niên đang ngồi trên chiếc ghế gần giường bệnh, gương mặt trầm tư.
Cảm giác nhẹ nhõm bình yên vô cùng khi cô nghĩ đó là anh bởi lúc nào cũng thế sau những biến cô xảy đến khi mở mắt ra người đầu tiên cô nhìn thấy luôn là anh. Không biết tự bao giờ cô lại mặc nhiên xem đây là điều tự nhiên vốn có.
Định khép mắt lại ngủ thêm một lát nhưng Trúc Chi giật mình nhận ra người thanh niên đó không phải là, không phải là chàng trai với mùi bạc hà thanh mát. Cảm giác hụt hẫng trào dâng khi cô nhận ra đấy là Đăng Khoa.
– Em tỉnh rồi à?
Đăng Khoa cười nhẹ.
– Em thấy trong người sao rồi? Còn đau ở đâu không?
– Em không sao chỉ hơi ê ẩm chút thôi.
– Ừm, vậy là tốt rồi. Chắc em đói rồi ha, có muốn ăn chút gì không?
– Anh, Thiên Vương đâu rồi? Anh ấy sao rồi?
– À….
Đăng Khoa còn chưa kịp nói hết câu thì Thanh Phong chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng lo sợ. Nắm chặt tay Trúc Chi, anh nói giọng khẩn trương.
– Cua, em sao rồi? Em ổn không? Có thấy đau ở đâu không? Em làm anh lo quá, sao lại ra nông nổi này?
– Em…em không sao anh đừng lo.
Trúc Chi lại hướng mắt về phía Đăng Khoa tỏ ý muốn nghe tiếp thông tin về Thiên Vương nhưng câu trả lời mà cô nhận được là một sự bất an lo lắng khôn cùng.
– Thôi em nghỉ đi anh có việc phải đi. Cậu chăm sóc Trúc Chi nhé! Lát nữa người nhà em ấy sẽ đến.
Đăng Khoa trầm mặt bước ra khỏi phòng.
Theo lời Thanh Phong thì hôm qua anh đến chỗ hẹn thì không thấy Trúc Chi đâu cả, anh cứ nghĩ cô còn giận anh nên không đến nhưng tìm mãi vẫn không thấy cô đâu cả cho đến khi thầy giám thị thông báo Thiên Vương và Trúc Chi đã mất tích. Mọi ngườ liền chia nhau đi tìm nhưng vì trời tối mà lại là địa hình đồi núi nên không có chút tin tức nào. Đến sáng hôm sau anh mới được thông báo là đã tìm thấy cô.
Bị thương cũng không nặng lắm nên Trúc Chi xuất viện sớm. Mỗi ngày đi học cô đều cô gắng nghe ngóng tin tức của Thiên Vương nhưng tất cả mà cô nhận được chỉ là con số 0. Anh như bốc hơi khỏi thế giới này. Nghĩ đến đây Trúc Chi liền thấy sợ hãi vô cùng. Lần đầu tiên cô có chung một mối quan tâm với toàn thể học sinh trong Học viện này.
Đang thẫn thờ trên dãy hành lang rộng trước cửa lớp Trúc Chi va phải một ai đó.
– Mắt mũi để đâu vậy hả? – Ái Vy cau có.
Trúc Chi không nói gì chỉ hướng ánh mắt lạnh về phía cô, định bụng lướt qua nhưng cô bị Ái Vy túm tóc kéo giật lại.
– Mày còn chưa xin lỗi tao đấy!
Sau cuộc đụng độ ở canteen Ái Vy và cô bạn yểu điệu của mình luôn giữ một khoảng cách nhất định với Trúc Chi, họ chẳng dám làm gì ngoài việc lén lút ném ánh nhìn thù ghét vế phía cô nhưng hôm nay thì lại chủ động gây chuyện.
– Bỏ ra.
Trúc Chi hất mạnh cánh tay Ái Vy ra, lạnh mặt nhìn cô. Ái Vy và cô bạn tối sầm mặt lại. Thù mới nợ cũ họ muốn trút hết lên người Trúc Chi, dẫu sao thì Iceboy cũng không thể nào đánh con gái và nhẫn tâm buộc cô phải tự cắt ngang mái tóc của mình như D.A boy từng làm.
Nghĩ đến chuyện này thì Ái Vy lại nổi giận, cậu bạn trêu ghẹo Trúc Chi lúc đó đã bị đánh một trận thừa chết thiếu sống còn cô và cô bạn của mình thì buộc phải tự cắt ngắn mái tóc của mình. Ngắn đến độ xấu xí.
Thói quen vuốt tóc lại khiến Ái Vy giận run, cô nghiến răng vừa vung tay định tát vào mặt Trúc Chi. Bàn tay cô vừa giá lên thì lập tức bị một bàn tay khác chụp lấy và siết mạnh.
– Định gây chuyện sao?
Ái Vy hốt hoảng rụt tay lại. cô và cô bạn của mình liền đứng lùi ra phía sau, gương mặt đã tái đi đôi phần. Dù không ưa con người này nhưng cô không dám chống lại.
Bàn tay mảnh khảnh nâng vài sợi tóc của Ái Vy lên, một nụ cười nhếch môi hiện lên.
– Mái tóc này không còn cắt ngắn được nữa đâu.
Trúc Chi tròn mắt kinh ngạc, một sự thay đổi bất ngờ khiến tim cô dường như thắt lại, chẳng biết nên vui hay nên buồn.
– Đừng chạm vào bạn tôi nếu không các người sẽ phải trả giá cho hành động ngu ngốc của mình. – An An lạnh giọng.
Ái Vy và cô bạn gật đầu lia lịa và nhanh chóng rút lui. Trúc Chi bàng hoàng nhận ra sự thật rằng mọi thứ đã thay đổi. Sự che chở ngấm ngầm ngày nào giờ đã không còn dành cho cô. Trúc Chi giờ đây phải nấp dưới bóng bạn gái của D.A boy để tìm sự an toàn. An An của cô cũng đã đổi khác, mạnh mẽ hơn và quyền lực hơn.
Mọi thứ đã thay đổi và đã chệch quỹ đạo.