Tiền và quyền thế có ma lực thật lớn, nó thể đưa người ta lên đỉnh cao vinh quang nhưng cũng có thể đạp người ta rơi thẳng xuống địa ngục tăm tối. Ngay buổi sáng hôm sau tất cả các tạp chí kinh tế đều đưa tin công ty địa ốc của Phan Bá bị vỡ nợ, đang đứng bên bờ vực phá sản và kể từ hôm đó không còn ai biết đến cái tên Phan Bá.
Trúc Chi thở dài đặt tờ tạp chí xuống rồi bước vội về phía phòng bệnh. Bệnh nhân của cô rất biết cách hành hạ người khác. Mỗi ngày ba bữa tất cả thức ăn của anh đều phải do cô chuẩn bị, không có việc cần anh cũng không cho cô về.
Thiên Vương nhăn nhăn mặt đặt bát cháo qua một bên.
– Sao vậy? Không vừa miệng à?
– Không phải, không muốn ăn nữa thôi.
– Sao thế? Không khỏe ở đâu à?
– Lạc miệng chẳng muốn ăn.
Thiên Vương ngửa người ra sau tựa lưng vào thành giường. Trúc Chi biết rõ do tác dụng phụ của thuốc khiến anh thấy không ngon miệng nhưng cô vẫn buộc anh phải ăn để mau lại sức. Đo về độ gan lì, ương ngạnh thì Trúc chi thua xa Thiên Vương, cô dùng mọi cách có thể từ quát mắng, hăm dọa đến năn nỉ vẫn không có chút tác dụng.
– Bây giờ anh muốn gì đây? Không ăn thì đói ráng chịu.
– Có một thứ rất hữu hiệu, em cho tôi được không?
– Cái gì? Anh muốn cái gì?
– Lại đây.
Thiên Vương ngoắc tay. Trúc Chi tần ngần do dự rồi cũng bước đến. Đột ngột Thiên Vương kéo cô ngã vào lòng mình rồi bất chợt hôn lên cô.
– Rồi đó. Vậy là hết.
Thiên Vương cười ngạo nghễ trong khi Trúc Chi đỏ bừng mặt vì tức giận và ngại ngùng. Cửa phòng sịt mở Đăng Khoa và An An bước vào, sau thoáng ngỡ ngàng cả hai đều mỉm cười bí ẩn.
Trúc Chi bối rối đứng bậc dậy khỏi vòng tay Thiên Vương.
– Hình như chúng ta đến không đúng lúc rồi An An. – Đăng Khoa vẫn tủm tỉm cười.
– Vào thì cũng vào rồi còn nói gì nữa. Lắm chuyện. – Thiên Vương lạnh giọng.
An An đặt giỏ trái xuống, nhìn Trúc Chi cười cười.
– Xem điệu bộ này của cậu thì chắc vết thương không có gì nguy hiểm lắm. Nằm viện sướng quá phải không? – Đăng Khoa nháy mắt.
– Cậu thử bị đâm một nhát rồi nằm viện đi rồi sẽ biết. Nhưng…..
Thiên Vương đưa mắt về phía Trúc Chi, nói giọng mờ ám.
– Cũng không tệ. Sweet đấy!
Trúc Chi xấu hổ cúi gầm mặt xuống. An An đứng bên cạnh khẽ giọng đủ mình Trúc Chi nghe thấy.
– Xem ra tình hình của hai người tốt nhỉ?
– Tớ…cậu đừng hiểu lầm.
– Tớ có nói gì đâu mà hoảng thế? Hihi…tớ biết cậu cũng rất vất vả nhưng thôi ráng chìu anh ấy đi.
– Ơ nhưng anh ấy là bạn trai của cậu mà. Sao tớ lại…
– Em gọt trái cây đi.
Thiên Vương lạnh giọng ra lệnh ngắt ngang câu chuyện của hai cô bạn. Trúc Chi nhíu mày nhìn anh giận dữ.
– Muốn ăn thì tự làm đi.
– Lớn gan nhỉ? Có làm không thì bảo?
– Không.
Đăng Khoa nhìn hai người rồi cười lớn.
– Này, hai người có cần tiết kiệm lời đến thế không? Vốn từ ít ỏi lắm à?
– Kệ tôi. – Cả hai đồng thanh quát lớn rồi lại hằn học nhìn nhau.
– Thôi để em làm cho.
An An lên tiếng can ngăn. Cô đến bên giỏ trái cây, vừa cầm quả táo lên thì Thiên Vương ngăn lại, anh vẫn một mực bắt Trúc chi phải tự tay làm lấy. Nhăn nhó một hồi Trúc chi cũng đành khuất phục, nể tình anh vì cô mà bị thương nên đành bấm bụng cho qua.
***
Buổi tối, khi Trúc Chi vừa định đi ngủ thì Thiên Vương lại cho người đến rước cô vào bệnh viện. Vừa đẩy cửa bước vào phòng thì Trúc chi đã nhăn nhó với anh.
– Anh thật là giỏi hành hạ người khác. Giờ này còn gọi tôi đến làm gì?
– Muốn gặp em thế thôi.- Thiên Vương nhún vai bình thản trả lời.
Trúc Chi bặm môi nén cơn giận, nếu không phải anh đang bị thương thì cô đã bất chấp anh là thiên thần hay ác quỷ mà đánh anh rồi. Cô bước đến trước mặt Thiên Vương, nhìn thẳng vào mắt anh hồi lâu mới lên tiếng.
– Nhìn đã rồi ha? Giờ tôi về đây.
Thiên Vương nhanh tay giật ngược Trúc chi lại khiến cô ngã nhào vào lòng anh.
– Con bé rắc rối, em chẳng dịu dàng chút nào.
Trúc chi định vùng vẫy thì bỗng chốc cứng đơ người ra như thể bị hóa đá khi Thiên Vương xoắn tay áo cô lên rồi thoa thuốc vào các vết bằm tím do bị thắt lưng quất vào hôm trước.
– Chẳng thể nào hiểu nổi anh. Người gì mà vừa kì quặc vừa quá đáng.
– Nhưng em lại thích. – Thiên Vương trả lời nhưng mắt vẫn không nhìn Trúc Chi.
– Không dám! Anh đừng có tưởng bở tôi…
“Chụt”
Trúc Chi nín bặt khi anh lại bất ngờ hôn môi cô, đôi mắt to cứ tròn xoe lên. Còn chưa kịp phản ứng thì cô như hóa tượng đá khi anh ôm cô ngã người xuống giường bình thản mà ngủ như thế cô chỉ là một chiếc gối ôm.
– Nằm yên. Em làm tôi đau đấy, vết thương lại chảy máu rồi đây này.
Thiên Vương gằn giọng khi Trúc Chi cứ vùng vẫy đấm thùm thụp vào người anh. Thoáng ngửi thấy mùi tanh của máu Trúc Chi liền nằm yên.
– Xin lỗi. Anh không sao chứ? Để tôi xem vết thương của anh thế nào rồi.
– Không cần. Ngủ đi. Em chịu nằm yên là may phước lắm rồi.
Đêm lặng lẽ tràn về ôm trọn giấc ngủ dịu êm