Căn biệt thự lớn sang trọng đón chào cô gái nhỏ trong một bầu không khí yên ắng lạ thường. Đăng Khoa dẫn Trúc Chi đến một căn phòng lớn.
– Đến rồi, em vào đi. – Đăng Khoa trầm giọng.
Trúc Chi run rẩy đẩy cửa bước vào, căn phòng lớn sang trọng ngăn nắp và yên ắng đến lạ thường. Khung cửa kính lớn phía ban công ngập tràn ánh nắng nhưng sao Trúc Chi thấy lạnh lẽo vô cùng. Cô bước nhẹ đến cạnh giường anh.
Trúc Chi nghe tim mình run lên đầy sợ hãi khi Thiên Vương nằm bất động ở đấy, gương mặt xanh xao hốc hác và bàn tay của anh rất lạnh.
– Này, anh tỉnh dậy đi.
-…………………………………
– Này, có nghe không hả? Anh dậy đi, đừng có nằm yên như thế tôi sợ lắm. Anh dậy đi.
Vẫn không có tiếng trả lời Trúc Chi càng thấy sợ hơn. Những ý nghĩ không hay cứ lượn vòng trong đầu cô.
– Ma ngủ anh dậy đi. Đừng làm tôi sợ mà. Anh dậy đi, chẳng phải anh giận tôi lắm sao? anh tỉnh dậy mà giận tôi đi. Trả lời tôi đi.
Trúc Chi bậc khóc lay mạnh anh nhưng Thiên Vương vẫn cứ nằm yên lạnh lẽo.
– Này, anh đừng chết mà. Tỉnh dậy đi. Anh không được chết, anh không được bỏ tôi lại. Tỉnh dậy đi, anh tỉnh dậy đi.
Trúc Chi khóc nấc lên, gục vào tay anh. Đau đớn nghẹn ngào.
– Con bé rắc rối này, em lúc nào cũng ồn chết được.
Thiên Vương ngồi bậc dậy, sa sầm nét mặt, ánh mắt giận dữ. Trúc Chi hốt hoảng cứng đơ người ra không biết làm gì ngoại trừ việc tròn mắt nhìn anh.
– Em thích phá giấc ngủ của người khác lắm à? Ồn ào chết được.
– Anh….anh không…..không chết hả?
– Gì? Em nói năng linh tinh gì vậy? Muốn tôi chết lắm sao?
Haha……vừa lúc đó cửa phòng bậc mở cùng tiếng cười giòn giã của Đăng Khoa và An An.
– Yêu nhau lắm căn nhau đau. Thôi làm hòa đi cho thiên hạ thái bình. – Đăng Khoa vẫn cười.
– Phải đó, việc gì phải hành hạ nhau thế? Nắm tay làm hòa đi. – An An.
Trúc Chi vừa giận vừa xấu hổ khi biết mình bị lừa. Thật ra là Thiên Vương chỉ đang ngủ vì anh quá mệt mỏi sau chuyến đi nước ngoài giúp ba giải quyết công việc của tập đoàn. Bàn tay anh lạnh cũng chỉ vì Đăng Khoa lén chỉnh máy điều hòa ở nhiệt độ 17 độ C.
Trúc Chi đỏ mặt lên định bỏ chạy ra ngoài nhưng Thiên Vương đã nhanh tay kéo cô lại.
– Ok, giờ thì cậu có thể ra ngoài. – Thiên Vương nháy mắt với Đăng Khoa.
Cánh cửa vừa khép lại thì đến lượt Thiên Vương cười.
– Ra là em lo lắng cho tôi. À, lúc nãy em nói gì thế nhỉ?
– Có nói gì đâu. – Trúc Chi vội lên tiếng.
– Hình như lúc nãy có người bảo tôi không được chết, không được bỏ người ta lại. Ai vậy kìa?
– Thôi, thôi đừng nói nữa. Xấu hổ chết đi được.
Trúc chi cuối mặt xuống dịu giọng năn nỉ.
– Em lo cho tôi à?
– Ừm.
– Em xấu hổ à?
– Ừm.
– Em đang ngại ngùng đấy à?
– Ừm.
– Em thích tôi rồi đấy à?
– Ừm.
Câu trả lời vừa thốt ra khỏi khuôn miệng Trúc chi liền tối mặt lại khi biết mình vừa bị lừa theo kiểu quán tính. Thiên Vương cười ngạo nghễ, buông lời trêu ghẹo.
– Thừa nhận rồi kìa.
– Anh thật quá đáng. Tôi không có tại lỡ miệng nói vậy thôi. – Trúc Chi bối rối.
– Em nói thật?
– Ừ, nói thật. Lỡ miệng thôi.
– Em lỡ lời thật?
– Ừm.
– Em không thích tôi?
– Ừm.
– Em nói thật?
– Ừm.
– Em thích tôi?
– Ừm.
Thiên Vương cười phá lên trong khi Trúc chi thì điếng người khi lại sập bẫy lần hai. Anh thật quá đáng lúc nào cũng bắt nạt cô. Tự dưng Trúc Chi cảm thấy tủi tủi, cô khóc, nước mắt lăn dài trên đôi má ửng hồng.
Thiên Vương thôi cười, anh ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc thơm mềm và hôn nhẹ vào vành tai cô.
– Anh biết rồi. Đừng khóc.