Một năm nữa trôi qua. Trúc Chi thì vừa tốt nghiệp khóa học bên Thụy Sỹ. Thiên Vương và Đăng Khoa thì học tiếp đại học ở Học viện Trưng Vương, còn An An thì đang theo học nghiệp vụ thư ký để sau này còn giúp ích cho chồng tương lai. Mỗi người đều đang rất tất bật quay cuồng với cuộc sống riêng của mình.
Học viện Trưng Vương ồn ào hơn hẳn khi các cô nữ sinh từ các khối lớp hùa nhau kéo xuống sân để ngắm thiên thần đang ngủ quên trong nắng ấm trên chiếc ghế đá dưới sân trường của khu nhà dành cho khối đại học.
Vẫn dáng ngồi ngạo nghễ hai chân duỗi thẳng gác chéo lên nhau, hai tay thì vòng trước ngực, mắt khép hờ trên gương mặt đẹp.
– Ôi, anh ấy đẹp thật, cứ như thiên thần.
– Nếu có cơ hội làm bạn gái anh ấy thì dù là ngưỡng cửa một ngày tớ cũng chịu.
-……..
-……..
– Hình như anh ấy không ngủ chỉ nhắm mắt thế thôi cậu lên bày tỏ với anh ấy đi.
– Có được không đấy? Tớ sợ gặp phải ác quỷ lắm.
– Yên tâm, có Đăng Khoa đang ngồi bên cạnh chắc không sao đâu.
Vài tiếng thì thầm nho nhỏ lẫn trong trong những lời bàn tán ngưỡng mộ, trong đám đông đằng xa một tốp nữ sinh khối 12 đang thúc giục cô bạn thân của mình lên bày tỏ tình cảm với D.A boy. Sau một lúc lưỡng lự cô gái cũng rụt rè bước tới nhưng chỉ đến bước thứ hai thì ai đó đã kéo cô lại.
– Tôi khuyên bạn tốt nhất đừng nên đi. Thứ nhất là anh ấy đang ngủ đấy. Thứ hai là anh ấy đã thuộc quyền sở hữu của người khác rồi.
Hết thảy đám đông trong khu vực gần đó đều đổ dồn ánh mắt ngạc nhiên về phía cô gái lạ mặt vừa lên tiếng. Đó là một cô gái xinh xắn với chiếc váy màu xanh nhạt, làn da trắng hồng, gương mặt thanh thoát điểm xuyến vài nét tinh nghịch và mái toc dài ngang lưng xoăn nhẹ một cách tự nhiên, trên cổ có đeo một sợi dây chuyền có lồng chiếc nhẫn.
Những lời bàn tán bắt đầu rộ lên nhưng chỉ ở mức vừa đủ nghe vì ở đằng kia thiên thần vẫn còn đang ngủ.
– Cô ấy là ai thế nhỉ? Trông lạ quá.
– Chắc không phải học sinh trường mình. Cô ta đâu có mặc đồng phục.
– Lạ thế, sao người ngoài lại được phép vào trường thế này?
– Cô ta là ai mà lại nói những lời như vậy chứ?
– Bạn là ai mà lại lớn giọng như vậy chứ? – Một cô tiểu thư có vẻ sành điệu lên tiếng.
Cô gái lạ mặt chỉ cười nhẹ rồi tiến về phía chiếc ghế đá.
– Này bạn ơi, cẩn thận đấy. – Vài cậu nam sinh khẽ giọng nhắc nhở.
Đăng Khoa cười tươi khi cô gái lạ mặt vòng ra phía sau D.A boy.
“Chụt”
Một nụ hôn bất ngờ lên má Thiên Vương khiến cả Học viện sửng sốt. Cô gái cười nhẹ vòng tay về phía trước ôm lấy cổ anh.
– Con bé rắc rối, em thật là bạo dạn. – Thiên Vương lạnh giọng, đôi mắt ác quỷ dần mở ra.
– Sao anh biết là em?
– Cả cái Học viện này có ai to gan thế đâu. Mà em cũng nên biết một điều là em luôn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.
Cả Học viện nín lặng khi Thiên Vương bất ngờ đứng phắt dậy vác cô gái nhỏ lên vai đi thẳng về phía góc khuất của bờ tường.
– Này….này….cẩn thận đấy. Em đang mặc váy đấy.
– Kệ em.
Thiên Vương lạnh giọng. Tuy nói thế nhưng anh vẫn đang cẩn thận giữ mép váy giúp cô.
Đăng Khoa lớn giọng đánh một nỗi bất ngờ vào những gương mặt hiếu kì pha lẫn sợ hãi đang hướng mắt về phía Thiên Vương. Nếu anh không lên tiếng chắc cả cái Học viện sẽ kéo nhau chạy theo để xem chuyện gì xảy ra với cô gái lạ mặt kia.
– Đừng nhìn nữa. Nữ chủ nhân của cả thiên thần và ác quỷ đã về rồi. Nếu muốn còn sống thì đừng bén mảng đến gần khu vực đó.
Những người yêu nhau sẽ lại về bên nhau.
Đăng Khoa nắm lấy tay bạn gái mình. Anh nở nụ cười hạnh phúc. Cô gái dịu dàng này đã làm thức tỉnh con tim mê dại của anh để nó can đảm từ bỏ mối tình ngu si vô nghĩa suốt bao năm qua và cũng chính cô gái dịu dàng này khiến con tim anh biết yêu thêm lần nữa. Để yên tay mình trong tay Đăng Khoa, An An thẹn thùng nhìn anh bằng ánh mắt lấp đầy yêu thương.
Tại góc khuất của bờ tường…..
Thiên Vương duỗi thẳng chân, tựa lưng vào bờ tường, mắt lại khép hờ.
– Này, ma ngủ. Anh mở mắt ra nhìn em đi.
– Không, bận ngủ rồi.
“Chụt”
Lại một nụ hôn bất ngờ vào má. Lần này thì Thiên Vương cũng chịu mở mắt ra nhìn cô.
– Em thật là….Con gái gì mà bạo dạn thế này?
– Ai bảo anh không chịu nhìn em. Ôi, nhớ anh chết đi được.
Thiên Vương bậc cười trước thái độ nũng nịu đáng yêu của Trúc Chi.
– Em đúng là con bé rắc rối.
Trúc Chi cười tinh ranh rồi nghiêng người nằm xuống thảm cỏ, gối đầu lên chân anh.
– Sao lúc nào anh cũng gọi em là con bé rắc rối vậy? Em rắc rối ở điểm nào?
– Em rất ư là rắc rối vì lúc nào em cũng làm cho anh phải quan tâm phải suy nghĩ về em.
– Thật sao? Vậy em thắng cược rồi nhé! Anh yêu em rồi đấy!
– Ừ, em thắng rồi. Anh yêu em rồi đấy, con bé rắc rối ạ. Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
– Thế sao anh luôn nói dối em? Sao lại để em đi?
– Vì anh muốn em xác định rõ tình cảm của mình hơn để sau này không phải hối hận.
Một năm về trước quyết định cho Trúc Chi đi du học của ba và anh hai cô là làm theo ý của Thiên Vương. Anh tỏ thái độ lạnh lùng bất cần với cô cũng vì muốn cô phải ra đi, đi để hiểu rõ tình cảm của mình hơn để biết được đó là thật lòng yêu thương hay chỉ là cảm xúc thoáng qua. Anh thà để mình chìm vào nỗi nhớ còn hơn nhìn thấy cô dằn vặt về quyết định sai lầm của bản thân.
Còn về phần Trúc Chi thì cô biết được là anh yêu cô nhưng vẫn quyết định đi vì cô muốn phạt cái tội nói dối của anh. Sỡ dĩ Trúc Chi biết được tình cảm của Thiên Vương là qua chiếc nhẫn mà cô đang đeo trên cổ. Lúc trước trong lần đi ngắm bình minh trên biển Thiên Vương đã đánh tráo chiếc nhẫn lồng trong sợi dây chuyền. Nhìn sơ bên ngoài thì khá giống chiếc của Thanh Phong tặng nhưng bên trong có khắc dòng chữ nhỏ “yêu em”.
Trúc Chi quyết định đi cũng là để cho anh niếm mùi thương nhớ nhưng cô có tính toán giỏi cỡ nào cũng không qua được ác quỷ. Hình phạt nhớ thương của cô không thể thực hiện được vì cô luôn nằm trong tầm kiểm soát của anh. Cô đâu biết chính anh gây sức ép với ba và anh hai buộc họ viện lí do để kéo cô trở về bằng không anh sẽ chẳng thương tiếc gì mà đạp đổ công ty nhà cô.
– Sao anh lại chọn em? Sao lại yêu thương em trong khi lúc đó em luôn phớt lờ anh?
– Sao em hỏi lắm thế? Đơn giản vì yêu là yêu vậy thôi, chẳng có lí do nào cả.
Nắng men theo gió đưa mình len vào bầu không khí dịu dàng của yêu thương. Trúc Chi gắn một bên tai phone vào ình bên còn lại cho Thiên Vương. Giai điệu của bản nhạc Adagio nhẹ nhàng vang lên – bản nhạc đầu tiên của sự tĩnh lặng mà anh trao cho cô trong cơn bão lòng.
Đôi bàn tay đan vào nhau ấm áp.
Một nụ hôn ngọt ngào trên đôi môi anh đào nhỏ xinh.
Anh, yêu em rồi đấy!
—End—