10 kém 15 phút tối, ngày 24 tháng 12 năm 2005…
Tôi ba chân bốn cẳng dốc hết sức đạp xe thẳng hướng xóm Lạc Đạo mà chẳng hiểu sao hôm nay con đường cứ như dài ra, chạy hoài ko tới nơi, lại thêm đường phố đông đúc vì người dân vẫn còn đang đi xem lễ nhà thờ, tôi chật vật lắm mới chen qua được cầu THD. Xem nào, hẻm nhà cô Hai cách nhà thờ Lạc Đạo khoảng 2 dãy nhà, vừa trờ xe đến nhà thờ là tôi căng mắt nhìn và đếm, khổ nỗi đầu mỗi hẻm chẳng có đèn đuốc gì, phải chạy thật chậm mới mong dò ra. Tôi tàn tàn đạp xe sát vào lề nhà thờ dòm lom lom hướng trên xem hẻm đầu tiên ở đâu thì phía bên lề, cạnh biển tên đường Lạc Đạo tôi thấy ai trông như Tiểu Mai đang đứng, vẻ như đợi ai đó, nhưng tôi không chắc lắm vì nhà Tiểu Mai là ở phía bên kia cầu về hướng biển chứ bên tận đây là xa tít tắp nhà nàng rồi.
Thế nên tôi đạp xe chầm chậm, càng gần càng giống Tiểu Mai, và hoá ra là em ấy thật, vì nàng tự xác nhận với tôi trước.
– Ủa? N cũng đi lễ nhà thờ à? – Tiểu Mai thoáng bất ngờ khi nhận ra tôi.
– Không, N vừa đi chơi với lớp về, còn Tiểu Mai? – Tôi đầy ngạc nhiên vì trang phục nàng đang mặc.
– Mình vừa đi lễ, giờ đứng đợi taxi! – Nàng cười nhẹ đáp, hôm nay Tiểu Mai diện sơmi trắng dài tay khoác gile đen, cổ đeo nơ đen và váy lễ cũng màu đen, nhìn y như thiếu nữ Tây phương trong các bộ phim tôi hay xem, trông lịch lãm thật.
– Ừ… N chạy qua nhà cô N lấy đồ về! – Tôi chỉ tay hướng trên giải thích.
– Vậy N đi i! – Nàng hấp háy mắt.
– Ừa, bye ha!
– Ừ, hi! – Tiểu Mai gật đầu.
Đoạn rồi tôi tiếp tục đạp xe lên hướng trên, lần mò mãi cũng ra nhà cô Hai, may quá đèn nhà vẫn còn sáng và chưa đóng cửa.
– Ủa N, giờ này mới tới hở? – Cô Hai đang ngồi trước hiên nhà với vài người nữa.
– Dạ con bận chút việc, cô cho con lấy xấp vải mẹ con nhờ hôm bữa! – Tôi gãi đầu.
– Ừ, đợi cô chút! – Rồi cô quay vào trong.
– Đại ka, lâu quá ko lên thăm thằng em này nghen! – Thằng con cô Hai nghe giọng tôi thì từ trong nhà tót ra.
Nhóc này khoái chơi với tôi lắm, vì hồi học thêm lớp 3 tôi học nhà cô chủ nhiện trên đây, ra về thì đến nhà cô Hai ngồi chơi đợi ba đón về, rồi hai thằng làm quen bày trò chơi giết thời gian. Nó nhỏ hơn tôi 2 tuổi, toàn gọi tôi là đại ka, dạo trước thỉnh thoảng tôi có lên rủ nó đi đá banh, sau này tôi bận học thêm từa lưa nên cũng lâu quá ko gặp nó.
– Chà, dạo này mày lớn tướng dữ hen, học hành sao rồi? – Tôi cười cười.
– Bình thường, hôm nào đá banh đi đại ka, dạo này em toàn đá thua! – Nó rủ rê.
– Èo, tao vầy mà đi đá với tụi con nít sao? – Tôi làm bộ chảnh.
– Hic, chứ thua mãi em hết tiền chơi net! – Nó làm mặt thảm.
– Ờ, để tao coi sao đã! – Tôi quệt mũi.
– Đồ của mẹ con nè N, cô gói trong bọc đấy! – Cô Hai bước ra ngoài đưa tôi bọc đồ.
– Dạ cảm ơn cô, con về! – Tôi để bọc đồ lên xe rồi quay đi.
– Ế đại ka, tiện đường chở em ra nhà thờ chơi chút đi! – Nhóc con phốc luôn lên xe tôi.
– Tối rồi còn đi gì nữa? – Cô Hai nạt nó.
– Con đi chút thôi mà, ra xem mấy thằng xóm dưới có ko thôi! – Rồi nó thúc vai tôi – Nhanh đại ka ơi!
– Vậy N chở nó ra giúp cô ha! – Cô Hai lắc đầu cười.
– Dạ ko có gì đâu cô, con đi! – Tôi chào cô rồi đạp đi.
Ra đến nhà thờ, tôi chạy từ từ rồi tấp vô lề thả thằng nhóc con cô Hai xuống.
– Xong, bye ku, tao về trước! – Tôi vỗ lên sau đầu nó.
– Dạ, bữa nào lên đá banh nha đại ka! – Rồi nó chạy biến đâu mất.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 22h hơn rồi, dù còn khá sớm nhưng thôi kệ, về nhà ngủ 1 giấc cho đã cũng được, nghĩ đoạn tôi thong thả co chân đạp đi, đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì vô tình tôi nhìn sang bên góc đường khi nãy, Tiểu Mai vẫn còn đang đứng tại chỗ, vẻ như nãy giờ chẳng có chiếc taxi nào tới đón.
– Chưa đón được taxi à Mai? – Tôi trờ xe đến, ngạc nhiên hỏi.
– Ừ…sao mà mọi khi đứng đợi một lúc sẽ có mà bữa nay lâu quá..! – Nàng cắn môi lo lắng đáp.
– Chắc tối nay lễ, hãng taxi ưu tiên đón tại gia hơn, chứ đâu có vắng khách mà chạy lòng vòng tìm! – Tôi tặc lưỡi suy đoán.
– Hic, chắc vậy rồi! – Tiểu Mai thở dài.
– Thôi để N chở về cho, cũng gần khuya rồi, đứng đợi tới bao giờ! – Tôi cười đưa mắt nhìn nàng.
– ……Vậy cảm ơn N trước ha! – Rồi nàng ngồi một bên yên sau xe, một tay vịn, hệt như lần đầu tiên tôi đưa nàng về nhà vào buổi chiều đầu năm học.
Đường phố vẫn không có vẻ gì là thưa dần như mọi khi lẽ ra là thế, trái lại giờ này ở các khu vực có nhà thờ thì người dân đổ ra đường thật đông, hầu hết là tản bộ đi dạo hoặc xem lễ lúc 12 giờ đêm. Tôi chở Tiểu Mai nên đạp thật chậm, ko dám chạy nhanh vì nàng vận áo váy chỉ ngồi một bên, nhỡ té thì…tôi ko dám tưởng tượng tiếp.
– Nãy lớp mình đi chơi đông không N? – Tiểu Mai mở lời trước.
– Thì cũng chỉ tầm 15 người thôi, nhưng cũng vui, mà sao Tiểu Mai ko đi? – Tôi hỏi.
– Mình bận đàn piano trong dàn đồng ca của nhà thờ, tận 9h mới xong nên ko đi được! – Nàng trả lời.
– Hèn gì, hôm nay N thấy Mai mặc đồ trông lạ quá, hoá ra là phong cách nước ngoài! – Tôi hiểu ra đáp. – Trông….xinh ghê, hì hì!
– Vậy à? N khen thì mình nhận, hi! – Nàng cười mỉm.
– Ơ, mà như vậy là 9h xong mà Mai đứng đợi taxi đến gần 10h luôn à? – Tôi ngạc nhiên.
– Ừ…thì vậy, chứ xong lễ là phải 12h, mà giờ đó đâu còn taxi nữa! – Tiểu Mai ngập ngừng đáp.
– Èo ôi, mà… sao Mai ko nhờ người nhà đến chở? Ba hoặc mẹ chẳng hạn? – Tôi thắc mắc hỏi.
– Ba mình hay bận công tác xa, còn mẹ thì ở nước ngoài….! – Đến đây giọng nàng trầm xuống hẳn.
– Ừ… ra vậy! – Tự nhiên tôi cảm thấy buồn giùm Tiểu Mai, ngày thường khỏi kể, đến ngày lễ mà nàng cũng phải một thân một mình.
– Nhưng mà hôm qua ba nói là tối nay sẽ về đón Noel với Mai, chắc là giờ đang ở nhà đợi Mai đó, hì! – Nàng cười tươi, trông vui hẳn lên.
– Vậy à? Ừ, để N đạp nhanh hơn chút, bám chắc ha! – Tôi quay đầu lại nhắc.
– Ừa, hi! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu nhìn và tay khẽ níu áo tôi.
Nhà Tiểu Mai đèn sáng trong nhà lẫn ngoài sân, lại còn có cả đèn lồng sao năm cánh và các dãy ruy-bang trên lầu và treo ngoài cửa sổ, tôi nghĩ cũng phải thôi, nàng khéo tay thế thì trang trí mấy vụ này cũng chỉ là chuyện vặt thôi.
– Vậy cảm ơn N nhiều ha! – Nàng mỉm cười, đôi bàn tay líu ríu khẽ đan vào nhau.
– Ừ, N về nha, giáng sinh vui vẻ! – Tôi gật đầu đáp.
– Hì, N về cẩn thận! – Rồi nàng quay bước về phía cổng.
Tôi hí hoáy cúi đầu xuống sườn xe sửa lại bọc đồ cho chắc rồi định quay xe chạy về nhà, nhưng lúc ngẩng mặt lên thì tôi ngớ người ra.
Tiểu Mai đứng quay mặt vào hướng cổng nhà, đôi bờ vai hao gầy khẽ run lên, tay nàng cầm chìa khoá mà mãi vẫn ko cất lên được, tôi nhận ra…cửa nhà nàng vẫn khoá ngoài, tức là hiện thời ko có ai trong nhà, cũng có nghĩa… ba Tiểu Mai đã không về đúng hẹn.
Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay…
10 giờ 45 phút tối, ngày 24 tháng 12 năm 2005…