Sáng hôm sau..
Tuyết Nhã vừa mới thức dậy đã vội thay quần áo, cô cố trang điểm thật đẹp để “lép vế” Lạc Phàm rồi lái xe vèo đến Tập đoàn Vador. Đứng trước quầy kiểm duyệt, khuôn mặt đằng đằng sát khí. Hai cô nhân viên hôm qua thấy thế liền nhanh miệng chào hỏi:
– Chào tiểu thư. Tôi có thể giúp gì ạ?
– Phòng nhân sự ở tầng mấy?!! – Tuyết Nhã hỏi với giọng khinh khỉnh.
Cô nhân viên còn lại giọng hơi lo sợ, đáp lại:
– Là tầng 5. Thưa tiểu thư!
Tuyết Nhã lườm họ một cái rồi đưa chân đi khỏi..
Tầng 5, phòng nhân sự…
– Chào mọi người.. Tôi là vị hôn thê của Diệp Phong. Cho hỏi, ở đây ai là Hạ Lạc Phàm?!
Tuyết Nhã nói với giọng vô cùng dịu dàng. Cả đám nhân viên bị gây sự chú ý nhìn về phía cô. Lạc Phàm đang say sưa làm việc thì nghe thấy tên mình phát ra từ cửa. Cô liền quay sang nhìn, Lạc Phàm lịch sự đứng lên chào, giọng điệu nhỏ nhẹ, lịch thiệp:
– Chào tiểu thư. Tôi là Lạc Phàm! Không biết tiểu thư đây cần gì ạ?!
Nhìn thấy Lạc Phàm, Tuyết Nhã thoáng nhìn với đôi mắt khinh bỉ. Cô ra vẻ trang trọng trước mặt mọi người, lịch sự nói:
– Không biết cô muốn cùng tôi đến văn phòng thư kí bàn chút việc không nhỉ?
– Vâng. Đương nhiên là được rồi.
Nói rồi, Lạc Phàm theo chân Tuyết Nhã đến phòng thư kí riêng của Tiểu Minh trước sự tò mò của mọi người. Trong lúc đi, Tuyết Nhã cười đắc ý..
“Cũng may là tối qua mình đã xin phép Tiểu Minh mượn phòng. Nếu không ra chỗ đông người trước sau gì cũng lộ chuyện..”
Tuyết Nhã nhẹ nhàng đưa tay mở cửa. Lạc Phàm và cô vào trong ngồi trên ghế sofa đối diện nhau. Khuôn mặt “nhân từ” của Tuyết Nhã bỗng trở mặt thành thù.. Cô bắt chéo chân lên đùi. Giọng đầy sự cao ngạo:
– Như cô đã nghe lúc nãy rồi đấy. Tôi chính là vị hôn thê của Diệp Phong. Đương nhiên cũng là người duy nhất mà anh ấy yêu..
Lạc Phàm đã nhanh trí biết rằng chắc chắn sẽ chẳng có điều gì tốt lành ở đây. Cô thản nhiên rót lấy cốc trà đưa lên miệng thổi thổi, mắt nhắm nhẹ thưởng thức. Nói với giọng vô cùng dịu dàng nhưng lại đầy sự khiêu khích:
– Thế thì đã sao? Tiểu thư tiếp tục nói tôi nghe xem..
Thấy thái độ dửng dưng như không có chuyện gì của Lạc Phàm. Tuyết Nhã cắn chặt môi quát to:
– Cô mau cútt khỏi Phong!! Cút khỏi anh ấy càng xa càng tốt!!
– Ha~ Tiểu thư đây đang tấu hài cho tôi xem đấy ư? Là anh ta bám lấy tôi. Cô hiểu chứ?
Tuyết Nhã cố kìm nén cơn tức, giọng nhỏ nhẹ lại hẳn:
– Phong chỉ đơn giản xem cô là món đồ chơi nhất thời mà thôi. Tôi nói vậy chỉ là muốn tốt cho cô.. không muốn cô sau này sẽ phải đau lòng thôi..
Lạc Phàm mỉm cười, cô đáp lại với giọng khiêu khích:
– Nếu cô đủ bản lĩnh thì anh ta đã không ra ngoài “trêu hoa ghẹo nguyệt” thế rồi.. Đau lòng ư? Tiểu thư đang tự nói chính bản thân mình ư? Thật buồn cười.. kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác:)..
– Cô..!!!
Tuyết Nhã thật sự bị á khẩu. Cô không ngờ trước mặt mình lại là một người phụ nữ đáng gờm như vậy.. Tuyết Nhã cười giả tạo, bình tĩnh đáp trả:
– Tôi là thiên kim nhà họ Bạch. Tôi có khối tài sản đồ sộ đang chờ thừa kế từ khi mới chào đời. Chỉ có tôi mới xứng đáng với Diệp Phong. Còn cô? Cô có gì? Ngay cả chiếc áo cô đang mặc cũng chỉ là hàng Fake ngoài lề đường. Có gì xứng với anh ấy sao? Thật xấu hổ!
Lạc Phàm nhếch môi cười một cách khinh bỉ:
– Đúng vậy. Tôi không giàu. Tôi không may mắn như tiểu thư đây, từ khi chào đời đã nằm ở vạch đích. Áo sơ mi mà tôi đang mặc quả thực chỉ đáng vài trăm tệ. Nhưng tại sao phải xấu hổ chứ? Đó là tiền mà tôi làm vất vả làm ra mua được. Còn cô thì thế nào? Cô tiểu thư đáng kính? Bộ quần áo sang trọng đắt tiền của cô đang mặc là từ đâu có vậy? Từ khối tài sản đồ sộ của bố mẹ đúng chứ? Ăn bám đồng tiền của bố mẹ mình rồi đi khoe khoang người khác khiến cô “tự hào” đến vậy ư? Ha~ cô làm tôi cười đến chảy nước mắt rồi đây này!..
Tuyết Nhã quả thực bị nói trúng tim đen. Cô vô cùng ngạc nhiên trước lời nói của Lạc Phàm. Có lẽ cô đã quá khinh thường người phụ nữ đang ngồi trước mặt mình rồi. Biểu cảm ung dung như không hề bị gì dao động của Lạc Phàm khiến Tuyết Nhã điên tiết lên..
Lạc Phàm tự thấy bản thân mình đã chiến thắng trong cuộc “khẩu chiến” vừa rồi. Cô đứng lên nhìn Tuyết Nhã với ánh mắt thương hại rồi nói với giọng lạnh như băng:
– Haizz~ Thật nhạt nhẽo quá nhỉ? Nếu tiểu thư đây không còn việc gì nữa thì tôi xin phép được làm việc tiếp. Tạm biệt..
Tuyết Nhã ngước nhìn bóng lưng Lạc Phàm đang đi ra khỏi cửa. Cô quát lên:
– Cô đứng lại đó. Không được điii!!
Lạc Phàm vờ như không nghe thấy, cô cố tình nhấc chân đi nhanh hơn, khuôn miệng xinh đẹp nở một nụ cười tà độc..
“Muốn đấu với tôi với trình độ kém cạnh đó ư? Thật nực cười!!”
Tuyết Nhã mở to ánh mắt hụt hẫng, vốn định doạ cho Lạc Phàm một phen rồi cô sẽ sợ hãi rời khỏi Diệp Phong. Nhưng thật sự không ngờ.. lại bị khẩu khí xuất thần của cô dằn mặt một phen đáng hổ thẹn. Tuyết Nhã tức giận quơ tay ném văng mấy tách trà trên bàn. Tiếng “xoảng” của những mảnh vỡ vang lên.. Sự ghen tức của cô “tiểu tam” nhỏ cũng như thế mà dần tăng lên cao trào tận đỉnh điểm!!..