– Anh đi từ từ thôi. Em thật sự đi không kịp!
Diệp Phong đứng khựng lại rồi đột nhiên quay phắt lưng ra phía sau im rồi lặng nhìn chằm chằm cô.
Lạc Phàm cảm giác vừa ngượng ngùng vừa vui mừng liền lắp bắp hỏi:
– Anh.. đừng nói là anh đang ghen đấy nhé?
– Ừ. Tôi ghen đấy! – Diệp Phong ép sát người vào cô nói to.
Biểu cảm ghen tuông con nít của anh làm cô đỏ cả mặt. Cúi nhẹ đầu xuống đất, Lạc Phàm hỏi tiếp:
– Sao.. sao anh lại biết em ở đó mà tìm?
Diệp Phong đưa tay đút vào túi rồi cô với vẻ mặt không hài lòng..
– Đó là chuyện của tôi. Còn vợ tôi thì giỏi rồi! Chỉ không trông chừng một chút là chạy tọt đi mất?
Lạc Phàm xấu hổ. Tim cô đập loạn cả lên. Chừng 10 giây lấy lại bình tĩnh, cô mới đáp tiếp:
– Chúng.. chúng ta đã cưới nhau đâu?
– Không cưới thì sau này sẽ cưới! Hay là chị muốn thịt tôi xong rồi bỏ chạy?
Diệp Phong nói với giọng điệu dứt khoát vô cùng. Biểu cảm nghiêm túc của anh bây giờ thật sự đáng yêu không tả nổi..
– Trước giờ chỉ toàn là anh “thịt”! Đừng có mà vu khống em như thế!
Diệp Phong nghe vậy đột nhiên cúi sát mặt xuống cắn nhẹ bên má phúng phính của cô “phập” rồi bỗng chuyển hướng sang tai Lạc Phàm nói chậm rãi:
– Có..muốn.. thử cảm giác.. “thịt” anh không?
Hai bên má đỏ bừng như quả cà chín. Bất giác cô đưa tay đẩy nhẹ anh ra, miệng không ngừng nói:
– Không.. không cần.. không cần..
…
Diệp Phong cười nhẹ một cái rồi nắm chặt tay cô đi tiếp. Trên con phố đông đúc lắm người này, được cùng người mình thương cùng nhau đi bộ, cảm giác chả khác gì thiên đường thật sự..
—
Đôi mắt hạnh phúc của Lạc Phàm không ngừng nhìn ngắm bàn tay to lớn nổi đầy gân xanh đang cố giữ chặt bàn tay tí hon của mình kéo đi. Trái tim cả hai như được sạc pin hoàn toàn sau cả chuỗi ngày làm việc mệt mỏi. Lạc Phàm đi ở phía sau nhớ lại những lời nói ban nãy của Diệp Phong mà không ngừng cười tủm tỉm.. Tò mò, cô hỏi anh:
– Sau này anh sẽ cưới em thật chứ?
Tốc độ đi của cả hai dần chậm lại. Vừa đi, anh vừa lạnh lùng đáp lại:
– Chắc chắn.
Được đà, Lạc Phàm lại lân la hỏi thêm:
– Nếu lỡ sau này anh không chịu cưới em nữa thì làm sao?
– Sẽ không có chuyện đó! – Diệp Phong nói với giọng điệu vô cùng dứt khoát.
Không hài lòng với câu trả lời của anh, cô cau mày nói to:
– Nhưng em bảo là “lỡ”! Trả lời đi!
Thời gian như đang dừng lại, đôi chân của Diệp Phong bỗng cũng dừng lại nốt. Xoay người, bất thình lình anh đưa bàn tay mình ra ôm chặt Lạc Phàm vào lòng nói với giọng ấm áp như nắng mùa xuân:
– Nếu sau này anh không chịu cưới.. Thì em muốn làm gì anh cũng được..
– Thật ư? – Cô thắc mắc hỏi.
Lực tay của anh bỗng trở nên mạnh hơn. Xiết chặt Lạc Phàm vào lòng ngực như sợ cô sẽ biến mất ngay lập tức..
– Tốt nhất em đừng chạy trốn! Cho dù xuống địa ngục, tôi cũng sẽ đuổi theo cưới cho bằng được! Cục nợ như em.. tôi sẽ vác theo cả đời!!
…
Lạc Phàm như bị đứng hình trước lời nói của Diệp Phong. Ánh mắt của cô cũng dịu dàng hẳn. Nụ cười hạnh phúc điểm nhẹ trên gương mặt xinh đẹp của cô.. Chỉ tiếc là không thể ngừng thời gian lại..
===========
Tại một diễn biến khác..
– Mẹ!! Chẳng phải mẹ hứa sẽ giúp con ư?! Tại sao lại thành ra như vậy?!
– Đủ rồi!! Con tốt nhất hãy từ bỏ ý định cướp đoạt Diệp Phong đi!
Bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp không gian phòng. Tuyết Nhã tức đến run cả người, cô không cam tâm! Thật sự không cam tâm!
– Con điếm đó có phải đã giả tạo trước mặt mẹ không? Mẹ đừng tin con cáo già đấy! Nó rốt cục đã nói gì với mẹ vậy?!
Cao Dương Mịch từ khi về nhà thì biểu cảm cũng tối sầm lại. Bà giơ chân lên gác cao lên đùi nói:
– Cô ta không giả tạo gì cả. Mẹ khuyên con tốt nhất nên từ bỏ. Với điều kiện của Lâm gia, mẹ hứa sẽ tìm cho con một người đàn ông tốt hơn gấp bội!
*Xoảng—-* (Tiếng vỡ thuỷ tinh)
Tuyết Nhã giận dữ đập nát ly rượu trên bàn quát to:
– Đủ rồi! Mẹ phải hiểu rằng chả có một ai tốt hơn Diệp Phong cả!! Nếu mẹ không giúp con. Con sẽ tự mình lo liệu!!
*Chát—*
– Tự lo liệu?! Bố con đã bị giết hại!! Con muốn đi vào vết đổ nát đó cùng ông ấy à?!
Dương Mịch tức giận đứng lên tát mạnh vào mặt Tuyết Nhã quát to. Khoé mắt rưng rưng, khẩu khí chả vừa, cô liền hét lên:
– Đó là do mẹ nhu nhược! Là do mẹ không dám trả thù!!
*Chát—–*
– Hỗn láo! Long Giao nợ máu! Phải trả bằng máu! Đó là điều hiển nhiên. Mẹ cấm tuyệt con không bao giờ được nói đến hai chữ “trả thù”!
..
Tuyết Nhã đưa tay che một bên má rồi đưa ánh mắt vô cùng tà độc lườm bà. Đôi môi cô nở nụ cười điên dại. Trong cơn vô thức, cô đi chậm rãi về phía cầu thang..
Dương Mịch mệt mỏi. Bà thật sự quá mệt mỏi! Nhịp tim bỗng đập mạnh, hơi thở cũng dồn dập theo. Bà ngồi nhanh vào đệm Sofa rồi đưa tay xoa xoa huyệt ở trán để giảm căng thẳng. Áp lực từ mọi phương diện không ngừng đè chặt trong đầu. Rốt cục.. 4 năm trước đã xảy ra chuyện gì?