Ánh trăng khuyết nhô lên cao khuất sau đám mây đen, loé nhẹ vài ánh sáng trắng mập mờ. Tất cả đã vào vị trí. Mục tiêu: Lâm Gia!
Từ phía trên sân thượng của toà nhà đối diện. Lạc Phàm khoác lên trên mình chiếc áo đen bó sát cơ thể, im lặng quan sát nhất cử nhất động của đám vệ sĩ..
– Tớ sẽ ngắm thuốc vào 2 tên phía trước cổng! Cậu đã sẵn sàng rồi chứ?!
– Sẵn sàng!
Giọng nói dứt khoát vọng ra từ bộ đàm. Lạc Phàm nhẹ nhàng nâng nòng súng vô thanh nấp vào một góc khuất ngắm bắn. Viên đạn thuốc xuyên qua lớp không khí phập nhanh vào cổ cả hai mà không hề để lại chút tiếng động gì. Vừa nhìn thấy mục tiêu ngã xuống. Khả Tịch nhanh như chớp đột nhập vào cổng rồi đi sâu vào bên trong. Nhấc bộ đàm lên, Lạc Phàm nói một cách dứt khoát:
– Trừ trường hợp khẩn cấp. Tuyệt đối không được nổ súng! Sử dụng thuốc với liều đặc biệt để giải quyết tất cả một cách thầm lặng. Đừng gây náo động!
Vừa dứt câu, cô gác bộ đàm vào bên trong áo rồi cẩn thận quan sát xung quanh một lần nữa. Nhặt dưới mặt đất một chiếc mặt nạ “thỏ” đeo lên. Khi chắc chắn rằng mọi thứ đều đã an toàn, Lạc Phàm tìm vào một bức tường. Cô nhanh tay buông thỏng một sợi dù xuống mặt đất rồi nhanh chóng bám lấy dây đi xuống. Chớp mắt, cả hai đã dễ dàng bước vào cổng Lâm Gia mà không hề tốn chút sức lực nào..
Lạc Phàm đi lần theo những tán cây rộng trồng ở khắp vườn. Hàng loạt những tên vệ sĩ nằm la liệt khắp nơi trên mặt đất. Nhờ vậy, tiếp cận được toà nhà khổng lồ kia lại càng đơn giản đối với một người đầy đặn kinh nghiệm như cô..
– Phía trước tất thảy là 12 tên. Tớ không thể “thuốc” nhanh cùng một lúc được. Tớ và cậu hãy ra từ hai cánh hành động! – Khả Tịch vội nói.
Đôi mắt tập trung cao độ quan sát thật kĩ cách di chuyển của bọn chúng. Lạc Phàm rút nhẹ từ trong người ra một khẩu súng ngắn vô thanh. Những vũ khí này không sử dụng đạn, chúng hoạt động nhờ vào những viên thuốc mê bên trong. Chỉ cần trúng mục tiêu, lập tức trong 3s tất cả sẽ chìm vào giấc ngủ. Một kế hoạch thật hoàn hảo và thông minh..
_______________
_________
– Cút ra! Đừng chạm vào tôi!!
Tiếng quát tức giận phát vọng ra từ căn phòng của Tuyết Nhã. Cô tỏ vẻ ngây thơ đáng thương nhìn anh khẽ nói:
– Phong? Đừng như vậy nữa. Chúng ta sắp cưới nhau rồi cơ mà?
Có một thứ gì đó vô cùng lạnh lẽo tận sâu trong trái tim anh. Cảm giác thật trống vắng như mất đi thứ gì. Anh cau mày nhìn chằm chằm cô đáp trả:
– Đồng ý là tôi sẽ kết hôn với cô! Nhưng đó là theo ý nguyện của bà, chứ không hề xuất phát từ tình yêu. Sự thật là tôi chẳng có chút cảm giác gì với cô cả?!
Nghẹn ngào ở cổ, Tuyết Nhã mặc kệ lời nói như đang cố giết chết lấy mình. Cô đè chặt cơ thể anh rồi ghìm xuống chiếc giường. Loạt những nụ hôn vội đột nhiên tấn công vào sâu trong khoang miệng của anh. Bàn tay không chịu để yên xé toạc lấy chiếc áo trắng rồi vứt sang một bên giường..
– Chết tiệt! Cô đang làm cái quái gì vậy?!
Diệp Phong tức giận đẩy cô ra khỏi rồi quát to lên cáu gắt. Tuyết Nhã vẫn kiên nhẫn. Cô ngồi lên người anh nhìn chằm chằm vào gương mặt phẫn nộ kia rồi im lặng không nói gì..
..
Sau khi giải quyết tất cả. Lạc Phàm đã nhanh chóng đi sâu vào bên trong. Ngước thật cao nhìn lên cửa sổ. Cô ép chặt lấy cơ thể rồi hất một chiếc gai sắt cố định. Đưa tay giật mạnh sợi dây để chắc chắn rằng không bị bất kì sự cố gì. Lạc Phàm quấn dây thật chặt rồi bám nhanh leo lên trên..
Với độ cao này, bất kì ai ngã xuống cũng đều chỉ còn con đường chết. Bằng một cách chuyên nghiệp, cô rón chân lên ép lưng vào tường lân la tìm. Một lúc như vậy, từ xa những âm thanh kì lạ phát ra từ phía trước. Lạc Phàm lúc này mới ngờ vực lần theo rồi giữ chặt chiếc cửa sổ bên ngoài.
Cánh cửa đã bị khóa chặt! Cố gắng kéo đẩy nhiều lần nhưng không thành. Lạc Phàm cẩn thận lấy một chiếc kẽm sắt cọ xát vào khe cửa. Chỉ vài phút loay hoay, cô nở nụ cười mừng rỡ mở toang cửa sổ. Chiếc rèm bên trong bay bay theo chiều gió lạnh đến thấu xương..
..
Hình ảnh một người phụ nữ trần trụi ở phần ngực đang ngồi ngay trên người Diệp Phong vô tình va đập vào đôi mắt của Lạc Phàm. Cô không dám tin vào sự việc trước mắt mình nữa.. Tuyết Nhã với cơ thể khoả thân trên giật nảy mình quay vội về phía cửa. Ả trợn tròn mắt ngạc nhiên. Và cô.. cũng vậy..
Đưa tay cởi bỏ chiếc mặt nạ trên mặt một cách chậm rãi. Những giọt lệ chứa đầy nỗi đau đớn lăn dài, tuôn lã chã.. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia như muốn hỏi rằng: “Tại sao lại làm vậy?”
Một luồng cảm xúc kì lạ xoẹt ngang qua người Diệp Phong. Chả hiểu sao, anh lại cảm thấy khó chịu vô cùng khi nhìn thấy cô khóc. Cũng chả hiểu sao, cái cảm giác không muốn cô hiểu lầm khi nhìn thấy lại trở nên gay gắt như vậy..
– Có kẻ đột nhập!!! Vệ sĩ! Vệ sĩ đâu?!
Tiếng quát thất thanh của Tuyết Nhã vang lên to vọng khắp căn phòng. Ngay lập tức, những tiếng chuông báo động nhanh chóng vang dội lên khắp nơi. Ánh sáng từ toà nhà bật lên chói loá..
– Lạc Phàm!! Không ổn rồi! Đám vệ sĩ từ đâu xông ra rất đông! Rút lui thôi! Mau rútt luii!!! Cậu có nghe tớ nói gì không?!! Lạc Phàm!!!!
Tiếng hét gấp rút phát to ra từ bộ đàm trên người. Lạc Phàm đứng nhìn như người vô hồn. Cô nâng nhẹ chiếc mặt nạ rồi đeo lên. Thoắt chốc, hình ảnh người phụ nữ bên cửa sổ biến mất! Tiếng bước chân rầm rộ vang lên đều đặn. Khả Tịch cắn chặt môi nhanh chóng di chuyển theo sau Lạc Phàm. Nhưng có lẽ.. đã quá muộn..