Lạc Phàm và Diệp Phong đi bộ dưới phố Xuân Diệp. Sự chú ý của mọi người vô tình va vào ánh mắt của Diệp Phong. Khó chịu, anh đứng khựng lại, quay qua nhìn Lạc Phàm:
– Này, sao họ cứ nhìn tôi mãi thế? Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cũng đừng mất lịch sự như thế chứ !? Khó chịu thật.
Nhìn khuôn mặt vừa tự mãn vừa nhăn nhó của Diệp Phong, Lạc Phàm cười khúc khích:
– Thôi nào chủ tịch Hứa! Anh cố nhịn chút đi.. đừng nhìn họ là được~ Ai bảo anh đẹp trai thế làm gì?
Được Lạc Phàm khen, Diệp Phong đỏ mặt, cố gắng nhịn cười:
– Cô già mồm quá đấy. Đi tiếp thôi.
Lạc Phàm nhìn anh gật gật rồi rảo bước.
10 phút sau..
Diệp Phong như mất kiên nhẫn, liền quay qua hỏi:
– Này! Chỗ cô nói là ở đâu thế? Đi mỏi cả chân rồi mà vẫn chưa thấy đồ ăn? Cô đang trêu tôi đấy à?
– Hứa tổng à, anh bớt giận đi. Chúng ta kiên nhẫn chút. Sắp tới rồi, chỗ tôi nói ở phía trước thôi..
Diệp Phong nghe vậy chỉ biết kiên nhẫn đi tiếp, mặt nghiêm túc đe doạ:
– Cô đừng có trêu tôi đấy! Nếu không hậu quả tự cô gánh..
– Được được Hứa tổng à! Tôi biết rồi~
Diệp Phong xụ mặt xuống, giọng trầm:
– Thôi ngay cách gọi “Hứa tổng” gì đó đi. Từ giờ cô gọi tôi là Diệp Phong, ok?
– Hả? Diệp Phong?
– Thế nào? Hay cô thích gọi tôi là “Chồng” hơn?
Lạc Phàm nghe vậy mặt đỏ tía tai, lắp bắp trả lời nhanh:
– Không không không.. Diệp Phong! Đúng! Gọi Diệp Phong. Tên rất hay! Ha ha – Lạc phàm giả vờ cười.
Khoảng 5 phút sau đó..
– Đây. Chỗ này này!! Ở đây bán gà nướng rất ngon luôn đó!
Diệp Phong ngước lên nhìn. Một căn hộ tồi tàn, rách nát.. Mắt anh cau lại, nhíu mày, quát:
– Cô đang đùa tôi đấy à ?? Chỗ này là quán ăn cô nói đó hả? Nhìn trông như ổ chuột vậy. Diệp Phong tôi mà lại ăn ở đây à?
Lạc Phàm giật mình, lấy tay che chặt hai tai lại. Mắt nhíu nhíu, đáp:
– Tuỳ anh thôi. Tôi không giàu có, làm sao mời anh mấy chỗ sang trọng kia được. Tuy chỗ này tồi tàn thật nhưng đồ ăn rất ngon! Muốn ăn hay không tuỳ anh.
Diệp Phong nhìn Lạc Phàm với ánh mắt tức giận:
– Cô.. Cô..! Haizz, thôi được rồi. Đi ăn thôi, tôi đói rồi!
– Hihi, chúng ta đi – Lạc Phàm đắc ý cười.
Diệp Phong đi với vẻ mặt không cam, cứ như là ai ép anh đi vậy! Đi vào bên trong, Diệp Phong và Lạc Phàm leo thang bộ lên tầng 2 (Vì thang máy tầng 1 bị hư). Đứng trước thang máy tầng hai, Diệp Phong nhìn sang Lạc Phàm hỏi:
– Chỗ cô nói là tầng mấy thế?
– Là tầng 5.
Cả hai bước vào thang máy. Lạc Phàm bấm nút. Sự im lặng bao trùm lên hai người. Diệp Phong liếc nhìn Lạc Phàm qua cửa thang máy, trong đầu loé lên những suy nghĩ:
“Hôm nay cô ta xinh thật. Ăn mặc không loè loẹt như những cô gái lúc trước vay quanh mình, mùi nước hoa cũng rất dịu, rất thơm!”
Diệp Phong càng nghĩ càng đỏ mặt. Anh cố lãng tránh hình ảnh Lạc Phàm trong gương thang máy, quay đầu sang hướng khác. Bỗng dưng..
*Rầm.. rầm*
*Tạch.. tạch.. tạch..*
Diệp Phong và Lạc Phàm giật mình, theo phản xạ tự nhiên ngồi cúi xuống đất.
Một màn đêm bao trùm khắp phòng.
Lạc Phàm không kìm được sợ hãi la toát lên. Diệp Phong nghe vậy chạy đến bên cô, hỏi:
– Chuyện gì thế này?
– Tôi.. tôi không biết..
Diệp Phong dùng lực lấy chân đạp mạnh cửa thang máy mấy phát.
– Thang máy bị hư rồi! – Diệp Phong bảo.
Lạc Phàm run cầm cập, mặt tái xanh:
– Tôi.. tôi khó thở..
Diệp Phong nghe vậy liền ôm chặt lấy cô. Lấy tay che mắt Lạc Phàm, dịu dàng bảo:
– Đừng nhìn gì cả! Có tôi ở đây. Đừng sợ.. đừng sợ..
Lạc Phàm dần giữ được bình tĩnh, cô im lặng. Bầu ngực Lạc Phàm dính chặt vào lòng ngực Diệp Phong, Diệp Phong đỏ mặt, mắt chớp chớp, tim đập loạn cả lên. Tai Lạc Phàm áp vào người anh, bảo:
– Tim anh đập nhanh lắm đấy. Có chuyện gì vậy. Anh cũng đang sợ à?
Diệp Phong nghe vậy ngượng cả lên, quát to:
– Cô.. cô im đi. Sợ cái đầu của cô đấy! Đồ nhiều chuyện. Nếu không tại cô đòi đi thì đâu như thế này?
Lạc Phàm trầm lặng lại. Cố nén nước mắt, đáp:
– Tôi.. hức.. tôi xin.. lỗi~ ..
Nghe giọng Lạc Phàm như đang khóc, Diệp Phong như chạnh lòng, dịu dàng nói:
– Được rồi. Tôi không mắng cô nữa. Nín đi đồ mít ướt!..