Cả một không gian rộng lớn lúc này hầu như chỉ còn tồn đọng lại sự yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được hơi thở lúc rất nhanh vội, lúc lại chậm chạp yếu ớt của cả hai.
Cả hai cánh tay của Lạc Phàm từ dạo đầu đã không hề buông rời khỏi vai anh. Cô cố gắng hít lấy một hơi thật sâu rồi ghì chặt đầu mình vào cổ đối phương. Cô biết là cả hai đã sắp tới giới hạn rồi..
– Có đau không?
Trán cô ướt sủng, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn chằm chằm Diệp Phong.
– Anh còn câu hỏi nào hồn nhiên hơn nữa không?
Bàn tay nóng bừng của anh nâng chặt thân đùi của cô dìu xuống mặt đất, chỉ để muốn cô nghỉ ngơi một lúc..
Nói là vậy, nhưng chưa bao giờ đôi tay ấy chịu để yên cả. Bầu ngực của cô chịu lực nhiều đến mức cũng nóng lên như thân nhiệt bây giờ.
– Em vừa thay size à?
– Sao.. sao anh biết?
Cô đưa một tay ép chặt cổ anh vào ngực mình, tay kia che chặt miệng để cố ngăn đi những thanh âm rên rỉ đang từng nhịp phát ra liên hồi.
Bằng một giọng nói hạ trầm nhất, Diệp Phong ngửi chút hương linh lan từ cơ thể của cô một lượt rồi đột nhiên dùng hết sức bình sinh cuối cùng “đẩy vào” một lần nữa..
“A”
– Anh chỉ vô tình cảm nhận được thôi. Rõ ràng là lần trước tay anh rất vừa vặn với vòng 1 của em, nhưng bây giờ nó có vẻ đã “chóng lớn” hơn một chút rồi. Số đo bây giờ là 95 sao?
Đôi chân của cô sau cú nhấp bất ngờ ấy thì không ngừng run rẩy, đôi má đỏ ửng cúi nhẹ đầu nhìn bầu ngực đang bị nắn bóp đến chẳng ra dạng gì của bản thân rồi rên rỉ vài tiếng thành lời:
– Là.. là 98.. Nhưng, nhưng anh quan tâm chuyện đấy làm gì? Ư, đ.. đúng là biến thái đến hết thuốc chữaa…
Chẳng phải hắn ta đã sắp đi đến giới hạn của dục vọng rồi hay sao? Tại sao vẫn còn sung mãn đến mức như vậy? Cô, cô thật sự sắp chịu hết nổi rồi!
– Chúng ta như thế này cũng đã rất nhiều lần, sao em vẫn không quên được cảm giác đau đớn như lần đầu được nhỉ?
Giọng nói của anh vọng nhẹ lên bên tai cô, kèm theo đó là một chút nhịp đập loạn xạ như mất đi phương hướng.
– Em không biết.. Cũng không hẳn là quá đau, nhưng anh đừng cứ đột ngột như vậy! Nếu nói ra thì thật ngượng, nhưng em thích như thế…
– Mau thu nhặt lại liêm sỉ đi. Em đúng là..
Đến đoạn, người phụ nữ ấy bỗng vươn dài cơ thể ra phía trước rồi đưa đầu lưỡi của mình trượt nhẹ vành môi của kẻ đối diện. Khuôn miệng nhếch lên một nụ cười nói tiếp đoạn câu anh đang bỏ dở:
– Đúng là tiểu yêu tinh thích hút cạn tinh lực của anh, phải không?
“Ừ, đồ yêu tinh độc ác!”
Tại một nơi nào đó của vùng Tam Á, Trung Quốc..
– Gần đây em có vẻ rất thích làm nhiệm vụ nhỉ?
Giọng nói đó là của một cậu trai trẻ chỉ tầm khoảng 23 tuổi là cùng. Anh ta là Thượng Lục, chính là một thành viên tinh nhuệ của tổ chức F1, Huyết Ưng.
Ngước nhẹ đầu sang chiếc gương chiếu hậu trước mặt nhìn người phụ nữ bên cạnh. Tay cầm bánh lái chăm chú quan sát tuyến đường phía trước.
Người ngồi bên cạnh không ai khác chính là Khả Tịch. Một vẻ mặt chứa đầy sự tàn độc trong đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào chiếc dao găm sắc nhọn giơ giơ trong lòng bàn tay, nghịch ngợm.
Cô bĩu môi tỏ vẻ không vui rồi lại quay sang chơi đùa cùng thứ đồ chơi giết chết người ấy, giọng điệu có chút ranh ma, tàn nhẫn:
– Chỉ là quá rảnh rỗi thôi. Chẳng phải hoàn thành càng nhiều thì hạng bậc và “hoa hồng” sẽ càng cao hay sao?
– Em cũng nên biết rằng, mỗi nhiệm vụ của một sát thủ đều đi kèm với sinh mạng, chúng ta hoàn toàn có thể chết bất cứ lúc nào.
Có vẻ như những lời của vị tiền bối đang ra sức khuyên nhủ bên cạnh đều không hề thấm vào tai của cô, dù chỉ là một chút nhỏ. Khả Tịch không ngần ngại trang bị ngay cho bản thân một đôi mắt thờ thẫn, vô hồn và cả lạnh lẽo nhìn Thượng Lục không dứt:
– Chết ư? Từ khi gia nhập vào đây, em đã chấp nhận với việc “nằm xuống”. Sống chết đối với em chưa bao giờ là một vấn đề. Đừng nói chuyện đấy nữa, em phải hỏi anh cho ra lẽ! Sao lúc nãy ở sào huyệt của Hắc Lân anh lại ngăn em giết chúng nó?! Chẳng phải giết chết hết thì sẽ bớt đi hệ luỵ về sau hay sao? Nhìn kĩ đi, lưỡi dao của em sắp phát khóc lên vì khát máu đây này..
Người đàn ông ấy thở dài một hơi tỏ vẻ mệt mỏi. Anh bao bọc cho bản thân một lớp giáp của sự nghiêm ngặt về mọi thứ, đáp trả:
– Không được. Bang phái đó vốn dĩ chỉ là một nhóm kẻ tép riu, chắn chắn sẽ không gây phiền phức cho chúng ta sau này. Vả lại, trong thư nhiệm vụ, chỉ ghi là lấy lại đoạn USB của chúng chứ không hề có ngòi mực nào ghi rằng phải giết người.
– Từ bao giờ Huyết Ưng lại trở nên nhân từ như vậy?! Sát thủ lại đi bao dung cho kẻ thù? Thật nực cười quá đi!
Khả Tịch nhếch cong môi tỏ ý không phục. Cô cau chặt đôi mày lá liễu của mình rồi liếc nhìn qua không cửa kính.
Thượng Lục cười dịu dàng, nụ cười đó thật khó hiểu.
– Em thay đổi rất nhiều đấy, Tịch à.
– Có sao? Em vốn dĩ đã như vậy rồi mà?
Tốc độ của xe bỗng đi chậm hơn một chút. Ngoài trời, mưa to sấm chớp đến điếc óc đinh tai. Băng qua đoạn đèo này thật quá nguy hiểm với những kẻ có tay lái kém cỏi. Chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng có thể bỏ mạng ở tận vực thẵm phía dưới.
Người đàn ông ấy thoáng nhìn qua cô rồi cất giọng lạnh lùng:
– Đúng là vậy, em vốn dĩ đã rất tàn nhẫn. Nhưng cách đây không lâu, em đã từng là một người rất dịu dàng, lúc nào cũng giữ vẹn nụ cười trên môi. Đã vậy em bỗng dưng lại quan tâm đến ngoại hình của bản thân hơn trước, và cũng hoà đồng với các thành viên khác hơn rất nhiều. Đúng là thất thường, chỉ vỏn vẹn 7 ngày ngắn ngủi. Mọi thứ lại đâu vào đấy. Em trở lại với bản chất con người trong quá khứ. Vô cùng độc ác, tàn bạo, lạnh lùng như một tảng băng vô cảm. Thậm chí còn đáng sợ hơn trước rất rất nhiều. Anh thật sự tò mò, kẻ nào lại có khả năng đáng nể phục như vậy? Khả năng có thể khiến em thay đổi đi luôn tính cách, con người. Em yêu hắn rất nhiều, có phải không?
Ánh mắt của Khả Tịch vô thức nhìn về phía trước như không có điểm tựa. Trái tim từ sâu tận bên trong lồng ngực co thắt lại từng cơn đến chết người. Cô nén nước mắt, nở một nụ cười đầy vẻ chua xót, vội phủ nhận:
– Yêu ư? Không, không đâu. Một kẻ máu lạnh, giết người không gớm tay như em thì đến mỗi một chút tình cảm cũng chẳng hề có. Em không biết yêu thương, cũng không biết rung động. Em không phải là họ, em rất vô tình. Em không có cảm xúc.. Làm gì có một tên sát thủ nào lại mang trong mình sự rung động chứ? Nực cười! Ha ha..
– Sát thủ cuối cùng cũng chỉ là con người. Không một kẻ nào có thể tồn tại mà chưa từng có cảm xúc, nếu không có, em chẳng khác nào một cổ máy rô bốt cả! Thừa nhận đi Khả Tịch, em yêu hắn thật rồi.
…