Khả Tịch cố nuốt ực một thứ gì đó vừa nghẹn lại ở cổ rồi lập tức trèo ra ngoài đỡ lấy Tiểu Minh đứng dậy. Từng bước chân yếu ớt dìu dắt cơ thể nặng trĩu đội mưa, đội sấm đi khập khễnh..
Càng ngày, người của anh càng lạnh hơn.
“Đừng hạ nhiệt nữa, làm ơn!”
Mỗi sát thủ đều sẽ dựa trên đặc tính cá nhân mà giao cho nhiệm vụ riêng biệt. Lần này, vì muốn chiếm dụng lại chiếc USB, Khả Tịch phải giả vờ làm một người phụ nữ bán “dục”. Lợi dụng bản tính háu sắc của kẻ thù, cô phải ép buộc bản thân phải mê hoặc hắn lên giường, thừa thời cơ mà hành động. Đương nhiên, trang phục cũng đóng góp rất quan trọng, cô được lựa chọn cho bộ váy mỏng nhất có thể, để lộ bấy nhiêu da thịt, cơ hội thành công càng cao. Và đó cũng là lí do vì sao cơ thể của Khả Tịch bây giờ không khác gì tảng băng, lạnh lẽo đến thấu xương thấu thịt.
– Chỗ này không phải nơi cô cần tới, tiểu thư.
Một cánh tay của một tên vệ sĩ đưa ra ngăn cản. Cô cố nhíu mày ngước cao đầu nhìn hắn rồi nở một nụ cười dã thú vốn đã có sẵn của mình:
– Là bậc D thì cút ra!
– Tiểu thư, tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai.
Khả Tịch lườm hắn ta một cách dã độc rồi đập mạnh vào lồng ngực một vật lạ, quát to:
– Ngươi cần Ấn Huyết chứ gì?! Cứ xem cho đến chán đi!! Ta là Mộ Khả Tịch, sát thủ tinh nhuệ hạng bậc SS, thuộc tổ chức F1 Huyết Ưng. Ta cần phải gặp đội trưởng của các người. Nếu còn cản trở, Thượng Lục sẽ thay ta trục xuất tất cả.
Chỉ vừa nghe thấy hai chữ “Thượng Lục” thì tên vệ sĩ ấy đã rả rời tay chân. Không chỉ riêng hắn, mà 3 tên gác cổng còn lại cũng tái sắc đi. Ấn Huyết trong tay Khả Tịch là thật, hắn chỉ có thể trơ mắt lùi sang một bên mà nhường đường.
“Lục à? Rốt cục cách ăn ở của anh như thế nào mà bọn chúng lại khiếp sợ đến vậy? Mặc kệ, dù gì em cũng nợ anh lần này!”
– Tôi muốn gặp đội trưởng Đường Nhất.
– Đội trưởng đang ở kho vũ khí. Căn dặn không được làm phiền.
– Cứ bảo là Khả Tịch, anh ấy chắc chắn sẽ ra tiếp đón.
Cô nhìn chằm chằm vào một tên sát thủ bậc A với ánh mắt khẩn cầu. Chỉ cần vào được bên trong, tất cả đều là một nhà. Và cũng không có lí do gì hắn có thể từ chối yêu cầu của cô cả. Đúng như lời cô nói, chỉ ngắn ngủi vài phút, một người đàn ông ăn mặc vẻ lịch sự. Gương mặt trông cực kì hút mất, đến từng góc cạnh nào cũng đều đẹp đến không một góc chết, một vẻ đẹp hoàn mĩ hệt như một vị thư sinh trong tranh đời thực.
Anh mỉm cười dịu dàng nhìn cô đắm đuối, cho tới khi nhìn thấy Tiểu Minh đang bên cạnh, nụ cười ấy thoắt chốc tan biến theo mây mù..
Người đàn ông ấy ngồi xuống chiếc sofa rót vội cho cô tách trà nóng.
– Tìm anh có chuyện gì sao?
Vốn không thích sự dài dòng, Khả Tịch đi thẳng vào vấn đề:
– Em muốn mượn tổ chức của anh một chiếc xe.
– Làm gì?
– Em muốn đưa anh ấy trở về. Anh ấy đang sốt nhưng toàn thân lại lạnh cóng..
Đường Nhất vừa nghe thấy vậy liền biến trở sắc mặt. Thoáng qua những đường gân nổi đầy trên tay, anh nghiêm giọng nói:
– Em đã tham gia Huyết Ưng cũng rất nhiều năm. Chắc hẳn cũng biết rằng luật không cho phép thành viên sử dụng vật của chung vào mục đích cá nhân mà, đúng chứ?
Cô nhẹ nhàng dìu Tiểu Minh nằm vào một bên rồi vội ngồi xuống tiếp chuyện với anh, sự khẩn cầu đầy mãnh liệt:
– Em đương nhiên biết. Nhưng van xin anh, làm ơn hãy giúp em. Em thật sự rất cần một con xe đủ nhẹ để băng qua con đèo này..
“Vì hắn? Em đang van xin tôi vì hắn ư?”
Đôi mắt Đường Nhất thoáng nhẹ sự thất vọng. Anh nhìn chằm chằm vào cô khó xử. Anh không muốn cô gặp nguy hiểm, nhưng cũng không hề muốn tiếp tay tạo cơ hội cho tình địch của mình. Anh yêu Mộ Khả Tịch, tính đến đây đã là 5 năm, yêu cô từ khi anh chỉ là một đứa trẻ non nớt chưa từng trải qua điều gì ngoài giết người, ngửi mùi tanh. Khi đó, anh 16 tuổi và cô là 14..
– Làm ơn..
Khả Tịch rơi vẹn một giọt nước mắt xuống bàn tay đang run rẩy vì lạnh của mình. Cô cúi gầm gương mặt xuống cầu xin trong hi vọng. Đường Nhất yêu thương cô, và bây giờ cô lại đang vì một kẻ khác mà chấp nhận hạ mình van xin như thế. Có nhất thiết là phải xé nát đi trái tim của anh thành từng mảnh vụn vỡ như thế không?
– Được rồi. Anh sẽ phá luật, đừng khóc nữa..
Bàn tay của anh ta dịu dàng lau đi nước mắt cho cô. Lúc nào anh cũng là người thua cuộc khi đối diện với cô. Đơn giản, vì cô chính là người mà anh trân trọng..
Cũng chính vào thời điểm này, toàn bộ cơ thể và đường cong hoàn hảo của cô gần như đều bị phơi bày ra bên ngoài. Có mặc áo, cũng như không mặc gì!
– Em lại làm nhiệm vụ quái gở gì nữa thế?!!
– Em.. không mê hoặc hắn thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ?
Bao bộc bên ngoài sự dịu dàng ấm áp ấy chính là một linh hồn lúc nào cũng giận dữ và đầy sự đáng sợ. Anh rất ghét như vậy. Mỗi lần cô nhận những việc như này, là mỗi lần đồ vật trong phòng nát tanh thành từng mảnh vụn.
– Mau mặc vào đi.
Bằng giọng nói ngọt ngào nhất, Đường Nhất ướm lên người cô chiếc áo vừa cởi xong của mình, nhưng lại không dám chạm vào cơ thể cô dù chỉ một khắc..
Khả Tịch gật nhẹ đầu ngoan ngoãn mặc vào. Cô nở nụ cười của sự cảm kích nhìn anh không dứt:
– Đường Quân và anh đều là anh em. Sao lại có tính cách khác biệt như thế chứ? Một người thì lúc nào cũng tham công tiếc việc, gắt gỏng, nghiêm khắc. Một người thì lại có thể dịu dàng, ấm áp đến như vậy..
“Nhưng.. đó chỉ là cảm xúc của anh khi đối diện với em thôi, mỗi mình em thôi..”