– Sao thế, Phong? Anh tập trung vào công việc như thế thật muốn ăn thịt quá đi.
Lạc Phàm cười ranh ma choàng lấy cổ Diệp Phong ngúng nguẩy. Thi thoảng còn nghịch ngợm đưa tay che kín mắt anh. Vuốt ve mái tóc thành đủ kiểu hình dị hợm.
– Yêu tinh. Cút ra chỗ khác chơi.
Diệp Phong khẽ nhíu mày khi bị cô làm phiền. Không đến Vador, không có nghĩa là anh được nghỉ ngơi hoàn toàn. Tất cả tài liệu đều được đưa qua máy, và bây giờ anh thật sự cần phải giải quyết tất cả trước khi trời sáng.
– Nhiều quá đi~ Làm hết chỗ này chắc chắn phải tới sáng mới xong.
– Nếu muốn anh nhanh chóng xong tất thì ngoan ngoãn nằm lên giường và nhắm mắt lại đi.
Diệp Phong ngoáy cổ lại hôn khẽ lên gương mặt cô tỏ vẻ cầu khẩn. Anh đang cần yên tĩnh, cô không nên quấy rầy chút nào..
Mi mắt của cô khẽ cụp xuống, chán chường. Dù không muốn nhưng vẫn phải chấp thuận.
– Hưm~ Em ngủ trước đây.
– Xong ngay thôi. Mau ngủ đi.
Lạc Phàm bước lê đôi chân khỏi người anh rồi ngoan ngoãn chạy tọt lên giường kéo chăn che kín mặt. Thỉnh thoảng lại hi hí đôi mắt lén nhìn anh làm việc.
“Trời ạ.. Góc nghiêng đẹp đến chết người đi được!”
Cô khẽ rít lên rồi cuộn tròn chăn lăn người khắp giường. Không nhịn được lại cười phá lên sung sướng.
“Phong không để ý tới mình luôn à? Ơ, sao phũ phàng thế này?”
Lạc Phàm khẽ bĩu môi. Cô ủ rũ lặng lẽ đi ngủ. Trong lòng quả thật có chút không cam tâm.
– Is there a problem again? (Lại có vấn đề gì nữa à?)
– There are indeed some financial problems. (Thật sự là đang có một số vấn đề về tài chính)
– Haven’t I resolved it? (Chẳng phải tôi đã giải quyết rồi sao?)
– It was repeated again, president. Vador is in need of your return. (Nó lại lập lại lần nữa, chủ tịch. Vador đang cần ngài trở về)
– Okay. I will be back to America tomorrow. (Được rồi, tôi sẽ trở về Mỹ vào sáng mai)
Những âm thanh của cuộc đối thoại ồn ào bên ngoài đã vô tình đánh thức Lạc Phàm tỉnh dậy. Đôi mắt của cô thoáng chút cô đơn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh bên ngoài cửa kính, im lặng.
“Sang Mỹ, Phong phải trở về Mỹ?”
*Xoạch—
Diệp Phong khẽ giật mình. Cái cách anh nhìn cô giống hệt như rằng bản thân đang mắc lỗi vậy.
– Sao thế? Anh nói chuyện lớn tiếng quá làm em giật mình à?
Không kịp nghĩ ngợi đến câu trả lời, Lạc Phàm khuỵ gối xuống giường, chau mày đến trước mặt rồi ôm lấy cái cơ thể ấm áp ấy. Không kìm được liền hỏi:
– Anh sắp đi nữa rồi?
Tâm trạng của Diệp Phong cũng vì câu hỏi của cô mà thay đổi thoắt chốc. Cả hai vốn dĩ chỉ mới được gần nhau vài ngày ngắn ngủi, thế mà bây giờ lại phải một lần nữa xa nhau vạn dặm..
– Chỉ một tuần thôi.. Anh hứa đây sẽ là lần cuối, lần này anh sẽ giải quyết dứt điểm. Ngoan ngoãn ở nhà nhé?
Cánh tay Lạc Phàm bỗng trở nên yếu ớt không chút sức lực. Cô buông thỏng xuống chân, mắt nhìn xa xăm.
Diệp Phong đương nhiên biết rằng cô sẽ không dễ dàng chấp nhận được.
Anh đưa tay dịu dàng vuốt lấy mấy sợ tóc xoã xoà của cô vén lên tai rồi nâng nhẹ gương mặt của cô lên. Ép cô phải đối diện với mình.
– Sau khi về, chúng ta kết hôn, có được không?
Nỗi uất ức từ tận sâu linh hồn của cô chỉ trong 3 giây ngắn ngủi đã hoàn toàn vơi vẹn đi mất sau câu nói ấy. Vẻ mặt nghiêm túc của anh như muốn chứng minh rằng “Không phải là muốn dỗ ngọt nên mới bảo vậy. Tôi không hề lừa em, tôi nói là thật”
– Được. Khi anh trở về, chúng ta sẽ kết hôn.
– Thôi nào.. Ngoan.
– Em và anh sẽ không còn phải đối mặt với bất kì chuyện gì nữa, đúng không?
– Ừ, sẽ không phải đối mặt nữa. Đừng khóc đấy. Anh không biết phải dỗ như thế nào đâu.
– …