{4 năm sau}
Sau bốn năm, thực tại thế nào?
Tập đoàn Lăng thị thuộc toàn quyền quản lý của Lăng Thư Mai, tiểu thư duy của Lăng gia.
Lăng Kiến Dụ sức khỏe suy yếu khi chưa bước qua ngưỡng tuổi sáu mươi.
Đào Lâm San một tay thâu tóm tất cả quyền hạn nhà họ Lăng, thuộc hạ thân tín bên cạnh hiển nhiên chính là Lâm Dân Tiêu, vị quản gia bên cạnh Lăng Thanh năm nào.
Từ Dịch rơi vào hoàn cảnh khốn đốn vì cơ nghiệp cả đời sụp đổ.
Thời gian thôi đưa, thời thế cũng thay đổi. Tương lai phía trước, sẽ là một khởi đầu mới, lần nữa khiến vận mệnh con người.
“Mẹ ơi, chúng ta đang đi về đâu vậy mẹ?”
Mộc Thiên Phong, vừa đi vừa lay lay cánh tay của mẹ, chúm chím cái miệng nhỏ đáng yêu đưa ra câu hỏi tò mò của mình.
Trong khi đó, Mộc Ly Tâm vừa đẩy hành lý ra khỏi khu vực sân bay, vừa mỉm cười dịu dàng, rồi ôn nhu trả lời:
“Chúng ta về nhà gặp ông ngoại. Tiểu Phong có thích không nè?”
“Dạ có ạ! Mà mẹ ơi, ở đây gọi là đâu?”
“Là quê hương của mẹ! Nơi mẹ được bà ngoại sinh ra đời!”
“Dạ! Vậy ba có ở đây không mẹ?”
Cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con bỗng chốc lắng xuống, sau câu hỏi của cậu nhóc Mộc Thiên Phong. Sắc mặt Mộc Ly Tâm cũng trầm lặng hơn, nhưng sau đó cô vẫn mìm cười, rồi nhã nhặn đáp:
“Có! Quê hương của ba cũng ở đây!”
“Vậy khi nào chúng ta đi gặp ba ạ? Tiểu Phong muốn chơi với ba.”
Càng nói về chủ đề này, cảm xúc của Mộc Ly Tâm càng thay đổi, cô rất khó xử mỗi khi cậu bé hỏi tới ba của mình.
Lúc này, sau khi suy nghĩ kĩ cô mới dừng lại, rồi ngồi xuống, từ tốn giải thích cho con trai của mình được hiểu:
“Tiểu Phong nghe mẹ nói nè! Hiện tại ba đang bận rất nhiều công việc, nên tạm thời mẹ chưa thể đưa con đi gặp ba được. Chờ mẹ sắp xếp xong, sẽ đưa con đi gặp ba sau nhé! Con chịu không?”
Mộc Thiên Phong gật đầu đồng ý, còn mỉm cười rất tươi:
“Dạ chịu ạ!”
“Bảo bối của mẹ ngoan quá! Mẹ yêu con!”
Mộc Ly Tâm cưng chiều con trai của mình như châu báu, nên vừa rồi cô phải hôn lên trán cậu nhóc một cái, sau đó mới tiếp tục dắt tay cậu bé, tiếp tục ra ngoài đón xe về nhà.
“Mẹ ơi, sao chú Mẫn không đi cùng chúng ta vậy mẹ?”
“Tại vì quê hương của chú không phải ở đây! Vả lại chú cũng bận rất nhiều việc nên không thể đi với chúng ta được.”
“Thế sau này không ai chơi đua xe với tiểu Phong nữa rồi.”
Nói đến đây, cậu nhóc đã xụ mặt yểu xìu, trưng ra đôi gò má bầu bĩnh như bánh bao, còn bĩu môi, khiến Mộc Ly Tâm không chịu được lại bật cười.
“Không có chú thì mẹ chơi với con cũng được mà!”
“Mẹ chơi dở lắm, lần nào cũng thua con hết trơn!”
Nhìn điệu bộ bất mãn, lại buồn bã của cậu nhóc, Mộc Ly Tâm cứ phải cười.
Trong khi hai mẹ mãi lo nói chuyện mà chẳng để ý tới phía trước, kết quả lại sơ ý để xe đẩy hành lý va vào một người đàn ông đang đi phía trước.
Chân lớn, chân bé lập tức dừng lại sau sự cố vừa xảy ra. Lúc cô đang vô cùng bối rối về sự bất cẩn của mình thì người đàn ông ấy đã quay người lại. Tưởng đối phương sẽ tức giận, nào ngờ khi thấy Mộc Thiên Phong vừa lễ phép cúi đầu chào mình, thì ông ấy đã mỉm cười hiền hậu.
Sau đó, Mộc Ly Tâm còn chưa kịp phản ứng, cậu nhóc nghịch ngợm đã chạy đến bên cạnh người đàn ông ấy, lảnh lót cất lời hỏi thăm:
“Ông ơi, ông có sao không ạ?”
Nhìn đứa trẻ kháu khỉnh, trắng trẻo, đáng yêu như Mộc Thiên Phong, ông ấy tuyệt nhiên không thể kìm lòng yêu thích của mình. Nên đã ngồi xổm xuống, ôn nhu trả lời:
“Ông không sao? Cháu ngoan quá, có thể cho ông ôm một cái được không?”
“Dạ được ạ!”
Thế rồi, Mộc Ly Tâm đứng ngơ ra nhìn một lớn một nhỏ thản nhiên ôm nhau trước sự cố bất ngờ vừa xảy ra.
Cô phải đợi tới khi họ tách ra, mới đi tới bên cạnh, nhưng còn chưa kịp mở lời đã nghe người đàn ông ấy lên tiếng:
“Cháu tên gì? Đã bao nhiêu tuổi rồi?”
“Dạ cháu tên Mộc Thiên Phong, năm nay vừa tròn bốn tuổi rồi ạ! Còn ông tên gì?”
“Ông tên Sở Mục! Ông cũng bốn, nhưng mà năm mươi bốn tuổi!”
Sở Mục nói chuyện hài hước, ông cười xong lại đưa tay xoa đầu đứa trẻ đáng yêu ấy một cái.
Lúc này, Mộc Ly Tâm mới có cơ hội lên tiếng:
“Dạ thật ngại quá! Lúc nãy cháu sơ ý nên mới va vào chú, chú không sao chứ?”
Bấy giờ, Sở Mục mới đứng dậy, chuyển mắt nhìn Mộc Ly Tâm, thái độ của ông vẫn tuyệt nhiên ôn hòa đáp trả:
“Chú không sao! Hai mẹ con cũng vừa xuống máy bay à?”
“Dạ!”
“Thế có người nhà tới đón không? Nếu không thì ra xe đi về cùng chú, chứ giờ này gọi xe chắc cũng hơi lâu đấy!”
“Dạ được rồi, cháu có gọi xe trước nên không phải chờ đâu ạ! Nếu chú không sao thì cháu xin phép đi trước.”
Mộc Ly Tâm rõ là đã bật chế độ đề phòng trước người lạ. Nói xong, cô liền nắm tay Mộc Thiên Phong, sau đó cúi đầu chào rồi rời đi ngay lập tức.
Lúc đó, Sở Mục chỉ biết ngơ ngác nhìn theo trước thái độ cảnh giác của Mộc Ly Tâm, rồi bất giác bật cười.
Thật ra ông đâu có ý gì xấu, chỉ là thấy quá yêu thích cậu nhóc đó nên mới muốn tìm cơ hội tiếp xúc nhiều hơn thôi.
Nghĩ lại thì thấy cũng tủi, đã qua nửa đời người rồi mà ông vẫn cô đơn, nhiều lúc cũng muốn có vợ, có con cháu như người ta, nhưng khổ cái không nỡ phụ lòng người xưa nên đành “thủ tiết” như vậy đến giờ.
Lần này trở về cũng đã cách đây đã bốn năm. Nay quay lại quê hương, trước chỉ để thăm mộ cố nhân, sau là tìm gặp anh bạn trẻ ngày nào đã từng tâm sự với ông đến nửa đêm vào bốn năm về trước.
《Mộc gia.》
Mộc Thái đang ngồi làm việc tại phòng khách thì từ phía cửa, dì Kim dắt theo Mộc Ly Tâm và Mộc Thiên Phong rón rén đi vào.
Vốn hai người lớn định cho ông ấy một bất ngờ, thì…
“Ông ngoại!”
Mộc Thái giật mình đến làm rơi luôn sấp tài liệu đang xem, sau tiếng gọi dõng dạc của cậu nhóc. Lúc chưa kịp phản ứng gì thì tiểu Phong đã chạy tới ôm ông thật chặt, khiến ông vừa bất ngờ vừa xúc động.
“Là tiểu Phong đó à? Sao con về mà không báo trước cho ông ngoại biết để còn ra đón hai mẹ con con.”
“Con không biết ạ! Sáng sớm tiểu Phong vừa ngủ dậy thì mẹ đã nói chuẩn bị đi với mẹ tới một nơi, mãi tới lúc xuống máy bay mẹ mới nói về nhà gặp ông ngoại.”
“Tại con muốn tạo bất ngờ cho hai ông cháu nên không báo trước. Mà ba đó nha, gặp cháu ngoại cái quên con gái luôn à!”
Mộc Ly Tâm vừa ngồi bên cạnh đã nũng nịu, ôm ấp cánh tay của Mộc Thái, khiến ông bật cười:
“Tổ sư nhà cô! Chỉ giỏi mè nheo thôi.”
“Ai kêu ba là người đàn ông của đời con!”
“Lêu lêu, mẹ Tâm làm nũng kìa!”
“Mặc kệ mẹ!”
Hai mẹ con mỗi người ôm một bên, vừa rồi còn nhìn nhau bĩu môi tinh nghịch, khiến người làm ông, làm ba như Mộc Thái bất lực bội phần.
“Thôi được rồi! Muốn ôm muốn hôn tôi cái gì cũng được, nhưng phải lên phòng tắm rửa cho thoải mái đã. Để tôi còn xuống bếp nấu vài món cho mẹ con hai người tẩm bổ.”
“Đồng ý ạ!”
“Tiểu Phong, đi theo mẹ lên phòng. Để ông ngoại nấu ăn, lát nữa mẹ con mình xuống dùng sau.”
“Mẹ như vậy là không ngoan rồi! Mẹ phải phụ ông ngoại chứ! Mẹ dạy con, mình nhỏ thì phải phụ giúp người lớn mà, mẹ không nhớ hả?”
Màn lý sự của Mộc Thiên Phong khiến Mộc Ly Tâm méo mặt. Còn dì Kim và Mộc Thái thì che miệng tấm tắc cười.
Cậu nhóc này chẳng biết giống ai, nhưng về phần miệng mồm lý lẽ, thì Mộc Ly Tâm thừa biết cậu giống ai. Cũng nhờ vậy mà mấy năm qua, cuộc sống của cô đã vui vẻ nhiều hơn.