Trong ngục tối với tiết trời sắp lập đông thật lạnh lẽo, nhưng những công việc các tù binh phải làm thì vẫn đều đặn mỗi ngày.
Lúc này, tại khu vực làm đất trong việc canh tác rau củ tự tiêu, tù nam phải xới đất, tù nữ thì làm cỏ, chuẩn bị gieo trồng.
Quanh đi quẩn lại tại một nơi cố định như vậy ngày này sang tháng nọ. Làm việc tới mỏi gối chai tay, lâu dần người đàn ông ấy cũng quen lúc nào không hay.
“307 có người cần gặp.”
Hắn cũng như bao người, đang làm việc thì bất ngờ bị gọi tên. Đây là lần đầu tiên suốt bốn năm vừa qua, hắn có người nhà tới thăm nuôi, nên cảm nhận lúc đầu có chút ngỡ ngàng.
Chậm chạm di chuyển một hồi, hắn cũng có mặt tại phòng thăm nuôi. Và khi nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông đang ngồi chờ ở đó, hắn lại bị bất ngờ lần hai, nhưng rất nhanh sau đã lấy lại dáng vẻ trầm tĩnh của mình, để bước tới ngồi đối diện với người đàn ông đó.
Lúc này, ông ấy đã cầm điện thoại áp vào tai, hắn thì cứ thong thả, từ từ, tới lúc kề máy vào tai, mới trầm giọng lên tiếng:
“Sao lại là chú?”
“Con đang đợi ai à?”
Sở Mục cười nhẹ, điềm đạm hỏi, và nhận được nụ cười nhàn nhạt trên môi người đàn ông trẻ.
“Tôi thì có ai để đợi chứ.”
“Chứ không phải đang đợi cô gái đó sao?”
Lăng Thanh thoáng cau mày khó hiểu khi nghe Sở Mục nhắc tới cô gái nào đó. Lúc này, ông ấy mới nói tiếp:
“Người con yêu đã trở về rồi. Cô ta còn dẫn theo một đứa bé tên Mộc Thiên Phong, rất đáng yêu cũng có rất nhiều nét giống với con.”
“Rốt cuộc chú đã biết được những gì?”
“Chú biết tất cả, nên mới tới đây gặp con.”
“Bằng cách nào? Không phải Lăng gia luôn phong tỏa tin tức tôi ngồi tù chặt chẽ như đinh đóng tường sao?”
Sở Mục cười trầm, rồi bình thản đáp:
“Chỉ sợ chú không muốn biết, chứ một khi đã muốn thì có chuyện gì không thể điều tra ra chứ. Chỉ là đối với con thì có hơi mất khá nhiều thời gian một chút.”
“Xem ra thân thế của chú không đơn giản rồi.”
Lăng Thanh cười nhẹ cho qua, rồi nhanh chóng hỏi tiếp:
“Bốn năm không liên lạc, lần này quay trở lại đây chắc là có chuyện quan trọng chú nhỉ?”
“Cũng tình cờ thôi, chú muốn về thăm mộ mẹ con, sau là để gặp lại anh bạn trẻ Lăng Thanh. Không ngờ lại hội ngộ trong hoàn cảnh thế này.”
Lăng Thanh lại cười nhạt.
Mọi sự sắp đặt trên đời này quả thật là điều không ai có thể ngờ trước. Ngoại trừ người bà quá cố ra, hắn càng không ngờ người đến thăm mình đầu tiên trong suốt bốn năm ngồi tù, lại là một người xa lạ chỉ mới gặp một lần.
“Tiếc nhỉ, bản án của tôi còn tận 16 năm mới kết thúc. Không biết đến lúc đó có còn được uống rượu với chú như đêm hôm đó nữa không?”
“Không cần chờ tới mười sáu năm sau đâu. Sớm thôi chúng ta sẽ được uống rượu cùng nhau.”
Lần gặp mặt này, Sở Mục luôn khiến Lăng Thanh nhíu chặt mày vì khó hiểu.
“Chú tin cháu vô tội.”
Một câu nói trầm ấm của Sở Mục, khiến ánh mắt của người đàn ông đối diện nhìn ông không chớp.
Nỗi oan ức của hắn, không ngờ lại có người chịu tin tưởng vào, khiến hắn xúc động đến bật cười một cách khó tin.
“Quả nhiên chú biết không ít chuyện.”
Bấy giờ, Sở Mục lại hơi cười, rồi nói:
“Có muốn chú đưa mẹ con cô gái đó đến đây thăm cháu không? Hay đợi đến ngày ra khỏi đây sẽ đích thân đi gặp?”
“Chú từng gặp cô ấy thật sao?”
“Thật, cô ta tên Mộc Ly Tâm, con trai cô ấy là Mộc Thiên Phong. Đứa bé năm nay vừa tròn bốn tuổi.”
Nghe nhắc đến người mình yêu thương, còn biết thêm sự hiện diện của một tiểu thiên thần nhỏ, trên môi người đàn ông ấy mới hiện lên nụ cười hạnh phúc, nhưng đâu đó từ đáy mặt lại dâng lên chút xót xa.
Có lẽ đứa bé đó là con của hắn. Cuối cùng thì mong mỏi bấy lâu cũng thành hiện thực. Nhưng trớ trêu thay, hắn bây giờ lại nằm trong hoàn cảnh như thế này thì phải làm sao?
Ưu tư vài giây, hắn mới khẽ hỏi:
“Cô ấy vẫn sống tốt chứ?”
“Có vẻ tốt! Vì giờ là một họa sĩ tự do, còn chuẩn bị thành lập công ty riêng, thành tựu sáng lạng. Con rất biết chọn đấy, Mộc Ly Tâm là một cô gái giàu nghị lực.”
Trên môi hắn lại xuất hiện nụ cười an lòng, rồi khẽ nói:
“Vậy thì tốt rồi!”
“Sao, không muốn gặp cô ấy à?”
“Tất nhiên là muốn, nhưng không phải trong hoàn cảnh này. Nếu mười sáu năm sau, cô ấy vẫn là một người mẹ đơn thân thì nhất định sẽ thuộc về tôi.”
“Bằng cách nào?”
“Trói lại rồi mang về nhà chiếm hữu chẳng hạn. Bất quá lại ngồi tù thêm vài năm vì tội giam giữ người trái phép.”
“Đã hết giờ thăm nuôi.”
Nói đến đó, cả hai người đàn ông đều bật cười thoải mái. Ai ngờ lại đến lượt Cảnh sát cai ngục lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên bình.
Trước phút cuối, hắn vẫn kịp hỏi:
“Sao chú tin tôi vô tội?”
“Trực giác mách bảo thôi! Yên tâm đi, ngày được trả lại tự do sẽ nhanh tới.”
—————-
Mộc Ly Tâm lúc này vừa bận bịu chuẩn bị việc thành lập công ty, vừa loay hoay chọn trường để tiểu Phong nhập học, cô bận đầu tắt mặt tối nhưng vẫn không quên việc đi tìm tung tích của người đàn ông ấy.
Vừa rồi cô cũng đã tới khách sạn Lưu Ly, nhờ nhân viên kiểm tra lại thông tin đặt phòng vào ngày xx tháng xx của bốn năm về trước, và biết được những gì Lăng Thanh nói trong thư là thật.
Có người dùng thông tin của cô đặt phòng, còn dặn khách hẹn là Lăng Thanh, nên khi hắn tới lại dễ dàng lọt vào bẫy mà không hề hay biết.
Lúc này, cô vừa ra khỏi cửa khách sạn thì vô tình va vào một nữ lao công, cú va chạm khiến người phụ nữ ấy bị ngã, nên Mộc Ly Tâm liền vội vã dìu bà ấy đứng dậy, cô khẩn trương hỏi thăm ngay:
“Dì có sao không? Cháu bất cẩn quá, thành thật xin lỗi dì.”
“Không sao không sao! Cũng do tôi sơ ý mà, cô đừng…”
Bấy giờ, người phụ nữ ấy mới nhìn lên cô gái, và đã sững người khi nhận ra Mộc Ly Tâm.
“Dì Từ? Sao dì lại ở đây?”
Mộc Ly Tâm cũng nhận ra người phụ nữ ấy là mẹ của Từ Lê Na, cô càng bất ngờ hơn khi thấy bà ấy mặc đồng phục lao công.
“Ờ…dì…Chuyện này kể ra thì dài dòng lắm, dì cũng không biết nói như thế nào.”
Thấy thái độ e dè của bà ấy, Mộc Ly Tâm cũng không tiện hỏi gì thêm, cô chỉ nhẹ giọng đưa ra đề nghị:
“Cũng sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, hay con đợi dì ở quán ăn bên đường ha! Lát nữa hết giờ làm việc, dì sang đó, con mời dì dùng bữa cơm. Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, con cũng có vài chuyện muốn hỏi dì.”
Trước lời mời của Mộc Ly Tâm, bà ấy đã suy nghĩ rất kĩ, rồi mới nói:
“Được! Nhưng con đợi dì ở đây đi, để dì vào trong xin nghỉ một buổi, rồi chúng ta về nhà. Dì có cái này muốn đưa cho con.”
“Vậy dì vào trong xin nghỉ đi, con đi lấy xe trước.”
“Ờ được, con chờ dì một chút.”