Gió đêm nhè nhẹ thổi qua, khiến đôi vai gầy của người phụ nữ chợt thấy ớn lạnh. Nhưng cơ thể Lăng Thanh thì lại ấm hơn, vì hắn uống rượu.
Giữa cái tiết trời oi bức ngày hè, một đêm trăng thanh gió mát với tiếng ve kêu nhộn nhịp, là bầu không khí lãng xẹt đối với Mộc Ly Tâm vì cô đang cảm thấy không vui một chút nào.
Hắn thì ngồi uống rượu, trong khi cô đã lạnh tới tê tái tâm hồn vì mặc quần áo khá mỏng manh.
Một lúc sau, Lăng Thanh cũng uống say. Hắn thả cơ thể ngã tự do xuống thảm cỏ xanh rì, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời tối đen như mực, nhưng lại có hàng vạn vì sao tinh tú lấp lánh như ánh hào quang giữa dòng đời tăm tối.
Lúc này, Mộc Ly Tâm mới để ý đến cảm xúc hôm nay của người đàn ông ấy. Cô nhìn hắn rất lâu, nhưng chỉ hỏi:
“Uống say rồi à?”
“Nếu say mà đầu óc có thể trống rỗng thì tốt biết mấy.”
“Anh mà cũng có lúc nặng đầu vì tâm sự ư?”
Mộc Ly Tâm khinh khỉnh cười, thì lại nghe hắn hỏi:
“Cô có mẹ không? Sao trong bữa ăn, tôi không nhìn thấy bà ấy?”
Câu hỏi của Lăng Thanh như chạm vào nỗi lòng luôn được giấu kín của Mộc Ly Tâm. Nhưng sau đó cô vẫn cười, chỉ là nhạt nhòa hơn một chút, rồi mới nói:
“Anh hỏi lạ, trên đời này ai mà không có mẹ. Chẳng qua tôi bất hạnh hơn nhiều người khác, vì đã không có mẹ bên cạnh từ khi còn chưa hiểu chuyện đến giờ.”
“Vậy chúng ta cũng có điểm giống nhau nhỉ? Nhưng buồn cười thay lại giống ở điểm bất hạnh chết tiệt đó.”
Lăng Thanh cười như không cười, đôi ba câu nói của hắn khiến tâm tư cô dao động.
Bấy giờ, Mộc Ly Tâm mới quay sang nhìn xuống người đàn ông. Chưa bao giờ cô chứng kiến nét mặt ấy mang đầy tâm sự như bây giờ, nên âm giọng vang lên cũng nhẹ nhàng hơn một chút, cô hỏi:
“Mẹ anh cũng mất sớm sao?”
“Ừm, nhưng ít ra tôi vẫn đỡ hơn cô. Tôi sống với mẹ được 5 năm thì bà ấy mới qua đời.”
“Vậy mà tôi cứ tưởng bác gái là mẹ ruột của anh…”
“Bà ta chỉ là kẻ thứ ba, xen vào phá nát gia đình người khác thôi. Cứ hay vẽ rồng vẽ rắn, sinh thêm chuyện trong nhà để cha con tôi cãi vã chứ cũng chẳng sinh thêm được đứa con trai nào. Tôi cũng không biết có nên nói là may mắn hay không, mà nhờ bà ta không sinh được con trai nên Chủ tịch của Lăng thị mới là Lăng Thanh này.”
“Bác ấy vô sinh hay sao?”
“Nếu vô sinh thì càng tốt cho tôi rồi. Mỗi lần về đó cũng không phải gặp mặt bà ta. Đứa con gái cùng cha khác mẹ với tôi bây giờ cũng được 18 tuổi rồi. Cái gì mà du học bên Mỹ, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, tôi thấy nó đê tiện giống y mẹ của nó.”
“Anh đâu cần phải nói nặng lời như thế. Dù sao đó cũng là dì và em gái của anh mà!”
Nghe Mộc Ly Tâm nói xong, hắn liền bật cười, rồi hỏi lại ngay:
“Nếu cô cũng như tôi, mẹ vừa mất thì ba mình đã đưa người phụ nữ khác đang mang thai về nhà, lúc đó cô sẽ phản ứng như thế nào?”
Mộc Ly Tâm hoàn toàn lắng đọng sau câu hỏi của người đàn ông ấy.
Hóa ra, bề ngoài hắn cao cao tại thượng như thế này. Cả người mọc đầy gai nhọn lại là để bao bọc những tổn thương sâu sắc trong quá khứ đã từng xảy ra.
Hắn cũng như cô, mất mẹ từ nhỏ. Nhưng cô may mắn hơn hắn, vì ba cô là người thủy chung, 23 năm mất vợ nhưng vẫn một lòng son sắc thủy chung.
Ấy thế mà hắn lại thừa hưởng dòng máu của ba mình nhiều hơn. Hắn có những luồng cảm xúc không rõ, nhưng rõ nhất là đang muốn cùng lúc bắt cá hai tay.
Cô không thích điều đó!
“Tôi xin lỗi, vì không hiểu rõ chuyện nhà anh nên không biết cảm giác của anh thế nào.”
Mộc Ly Tâm khẽ nói xong, người đàn ông ấy đã mỉm cười, rồi bất ngờ kéo cô cùng nằm xuống với mình. Sợ cô chống cự, hắn liền nằm nghiêng qua gác chân lên quấn lấy phần hông của cô, khiến Mộc Ly Tâm thực tình không vui.
“Anh lại giở trò gì nữa? Mau tránh xa tôi ra.”
“Cô đang bị bệnh thì tôi làm được gì chứ! Ngoan ngoãn nằm yên một chút.”
“Vậy thì anh lấy cái chân thối của anh ra đi, đè lên người tôi nặng chết đi được.”
“Hửm? Chân ai thối cơ?”
“Tôi nói cái chân của anh đấy, mau bỏ ra.”
Mộc Ly Tâm thật sự đanh đá, cô thẳng thắn nói với hắn mà không hề kiêng dè. Cơ mà hắn cũng đâu phải dạng tầm thường, không những không bỏ chân ra mà còn đưa tay qua ôm cô như đang ôm em bé.
“Nằm yên, cho tôi ôm một chút. Lâu rồi không được ôm ai, nên nhớ!”
Thế mà một câu nói nhẹ nhàng như vậy lại khiến Mộc Ly Tâm như được thuần hóa, cô ngoan ngoãn nằm yên, rồi chỉ khẽ nói:
“Chắc anh nhớ Từ Lê Na lắm đúng không? Sức khỏe của cô ấy có tiến triển gì tốt hơn chưa?”
“Không phải tôi, mà là tài khoản ngân hàng của tôi đang nhớ cô ấy lắm!”
Nghe vậy, Mộc Ly Tâm liền chau mày khó hiểu:
“Ý của anh là sao chứ?”
“Thì không có cô ấy, tiền của tôi chẳng ai xài cả. Thẻ tín dụng được nghỉ ngơi, tài khoản không bị hao hụt.”
“Anh giàu mà, có nhiều tiền nhưng không biết chi thì để người yêu dùng hộ. Cũng đáng mà đúng không?”
“Ừm, coi như trả công cho cô ấy lúc đi học hôm nào cũng nấu thức ăn rồi làm bia đỡ đạn cho tôi. Chút tiền vặt vãnh khiến cô ấy vui cũng đáng.”
Những gì Lăng Thanh vừa nói, tình cờ khiến Mộc Ly Tâm trầm mặc hơn hẳn.
Từ Lê Na từng nấu ăn cho Lăng Thanh ư? Cũng từng đứng ra bao che cho hắn mỗi khi vi phạm nội quy nhà trường? Những điều đó sao lại giống đang nói về cô hơn vậy chứ?
Đang miên man suy nghĩ thì cô lại nghe hắn khẽ gọi:
“Ly Tâm…”
“Hửm?”
“Sáng mai tôi muốn ăn đồ ăn cô nấu. Là món mà tôi thích nhất!”
“Được! Sáng mai tôi sẽ chuẩn bị cho anh!”
Bấy giờ, hắn đã buồn ngủ tới mức không mở nổi mắt, nhưng vẫn hỏi lại:
“Cô không hỏi tôi thích ăn gì à?”
“Không, vì tôi biết rõ anh thích nhất những món gì.”
Lúc này, Mộc Ly Tâm hơi cười, rồi quay sang ngước nhìn người đàn ông bên cạnh mình thì mới biết Lăng Thanh đã ngủ.
Người đàn ông này, cũng có lúc giống trẻ con thế chứ! Tâm tư của hắn, là một bài toán khó giải nhất, mà chính cô muốn tìm hiểu rõ cũng chưa thể hiểu.
Chìm đắm với đôi ba suy nghĩ một chút, Mộc Ly Tâm mới sựt nhớ ra cả hai hiện giờ vẫn đang nằm giữa trời hoang gió lạnh. Tay cô và tay hắn còn đang còng vào nhau, giờ hắn ngủ thì cô phải làm sao đây?
“Lăng Thanh, cái tên chết tiệt nhà anh, chỉ giỏi hành hạ người khác thôi.”
Thấy hắn ngủ ngon như vậy, cô cũng không nỡ gọi dậy, nên chỉ có thể tự cằn nhằn trong lòng với nét mặt bất mãn.
Đêm nay, thế là xác định cô phải ngủ lại tại khách sạn ngàn sao…