Quản gia Lâm rời đi, chỉ còn Mộc Ly Tâm đứng đó nhìn người đàn ông ấy cố chấp tiến về cầu thang.
Khi thấy hắn bước lên bậc thang đầu tiên, cô mới đi tới ôm cánh tay hắn, rồi ôn nhu nói thật khẽ một câu:
“Em dìu anh!”
Câu nói đó của cô, khiến Lăng Thanh lắng đọng đến đơ ra. Hắn nhìn cô với đôi mắt thiếu tỉnh táo, tận mấy chục giây sau mới tải xong dữ liệu, rồi mỉm cười.
Nhờ vậy, Mộc Ly Tâm mới thành công đưa được hắn ta lên phòng. Sau khi ném hắn ngã lên giường ngủ, cô liền lấy tay lau mồ hôi trên trán, như thể vừa trút được gánh nặng nghìn cân trên đôi vai bé nhỏ.
Dù đã rất say, nhưng Lăng Thang vẫn không chịu ngủ. Hắn nằm trên giường, cứ chăm chú nhìn cô một hồi, rồi mỉm cười, xong lại hỏi:
“Sao giờ này em chưa ngủ? Vẫn đang chờ tôi về hay sao? À…mà chắc tại lo cho tôi nên không thể yên giấc…Tôi biết em yêu tôi mà.”
Không biết hắn đang nói thật hay lại ăn nói xà lơ trong lúc say xỉn, nhưng vẫn khiến Mộc Ly Tâm bật cười.
Cô không đề câp tới những gì hắn nói, mà lại chuyển qua một chủ đề khác:
“Có cần tôi lấy khăn ấm cho anh lau mặt để tỉnh táo hơn không?”
“Tôi đang rất tỉnh mà. Mộc Ly Tâm, em đó… Lại bày đặt ăn nói xà lơ…”
Ô hay, hôm nay hắn còn học lỏm cái câu “ăn nói xà lơ” của Mộc Ly Tâm để đối đáp lại cô, thực tình khiến cô ấy được một trận cười sắp ra cả nước mắt.
“Lăng Thanh, nếu tôi mà có điện thoại, nhất định sẽ quay lại hình ảnh của anh lúc này. Đường đường là một Chủ tịch của cả Tập đoàn lớn, nhưng nhìn bây giờ xem. Quần áo thì lôi thôi, đầu tóc rối bời, cả người nồng nặc mùi rượu, đặc biệt là mỗi một câu nói phát ra khỏi cổ họng đều vô cùng buồn cười. Ây da… Tôi cười tới đau bụng mất thôi.”
Đây là lần đầu tiên Lăng Thanh được nhìn thấy Mộc Ly Tâm hồn nhiên, vô tư như vậy. Hắn cứ nhìn cô như thế, cho tới khi không kìm được, liền nắm tay cô ấy, kéo mạnh về phía mình.
Mải mê lo cười, nên cứ thế mà Mộc Ly Tâm bị kéo ngã nhào lên người đàn ông ấy.
Thoáng chốc, cô nàng đã có thể cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn ta, kể cả lắng nghe từng nhịp tim mạnh mẽ đang rộn ràng trong lồng ngực trái đối phương.
Đến khi cô kịp hoàn hồn trở lại, định bật người đứng dậy thì không thể, vì tấm thân ngọc ngà của cô đã bị hắn ta ôm chặt.
“Anh làm gì vậy?”
“Suỵt…im lặng một chút. Để anh có thể ôm em lâu hơn tất cả những lần gần gũi nhau trước đó.”
Mộc Ly Tâm bị câu nói của người đàn ông ấy hoàn toàn lay động. Vì chính cái cách xưng hô của hắn đang khiến nhịp tim cô loạn nhịp.
Cô không đùa nữa, khẽ nghiêm túc mở lời:
“Anh mệt rồi, để tôi ra ngoài cho anh nghỉ ngơi ha!”
“Không cần, có em ở đây là đủ rồi.”
Im lặng hồi lâu, cô lại khẽ hỏi:
“Hôm nay anh có tâm sự gì hay sao?”
“Ừm, bác sĩ nói Từ Lê Na sắp tỉnh lại rồi.”
Câu trả lời của Lăng Thanh, đến lượt Mộc Ly Tâm trầm lắng ưu tư.
Đó là thông tin cô cũng không biết nên vui hay buồn, nhưng có một cảm giác không thể phủ nhận là trong tâm cô dường như có chút không không vui.
Ngày trước cô luôn mong Từ Lê Na tỉnh lại để bản thân được minh oan. Nhưng hình như lâu rồi cô đã quên mất cảm giác mong đợi ấy. Giờ nghe tin Từ Lê Na sắp tỉnh, có vẻ như cô còn đang buồn, vì Từ Lê tỉnh dậy đồng nghĩa với việc thời hạn hợp đồng tình nhân kết thúc.
“Cô ấy tỉnh lại thì anh phải vui mới đúng. Nhưng hình như anh lại không được vui cho lắm.”
“Ừm, vì cô ấy tỉnh lại, thì em sẽ rời đi. Tôi không muốn điều đó xảy ra một chút nào hết.”
“Tại sao?”
“Vì tôi biết người từng chăm lo mỗi bữa ăn cho tôi lúc trước chính là Mộc Ly Tâm, người từng đan khăn tặng cho tôi nhân ngày lễ tình nhân là Mộc Ly Tâm, và người con trai em yêu thầm cũng chính là tôi.”
“Quan trọng nhất là, tôi đã lỡ yêu em mất rồi!”
Mỗi một câu nói của Lăng Thanh là từng nhịp tim hồi hộp đập mạnh trong lồng ngực trái cô gái.
Cho đến câu nói cuối cùng thì cô ấy đã hoàn toàn sững sờ.
Bấy giờ, Lăng Thanh cũng nới lỏng vòng tay để Mộc Ly Tâm được ngồi dậy, thẳng thắn đối mặt và đối diện với tình cảm của hắn dành cho cô.
“Không phải Từ Lê Na vẫn luôn nói rằng là cô ấy làm tất cả vì anh sao? Sao bây giờ anh biết những điều đó là từ tôi mà có chứ?”
“Vì những món ăn em nấu luôn mang một mùi hương đặc biệt khó quên, vì từng mỗi kim em đan khăn đều giống hệt với chiếc khăn trước đó.”
Lúc này, Mộc Ly Tâm lại cười nhạt:
“Chỉ dựa vào những điều đó mà anh đã cho rằng người đó là tôi sao? Anh không sợ bản thân đã có suy nghĩ lệch lạc ư?”
Bấy giờ, Lăng Thanh đã gượng người ngồi dậy. Hắn nhìn thẳng vào mắt Mộc Ly Tâm, rồi nghiêm túc cất lời:
“Anh chắc chắn mình không nhận lầm. Người âm thầm ở phía sau quan tâm anh lúc đó chính là em.”
“Lăng Thanh, anh nhận lầm rồi. Huống chi anh và Từ Lê Na đang yêu nhau, anh cứ như thế này thì tôi biết ăn nói làm sao với cô ấy? Rồi mọi người xung quanh sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì đây? Tôi không muốn mang danh người thứ ba, anh hiểu không? Hôm nay anh say thật rồi, say nên cứ ăn nói linh tinh. Chờ khi nào anh tỉnh táo hẳn đi, rồi mình nói chuyện sau.”
Nói xong, Mộc Ly Tâm liền đứng dậy.
Nhưng ngay sau đó cô lại bị Lăng Thanh ôm chặt từ phía sau.
“Cứ cho là anh nhận nhầm cũng được. Quan trọng nhất vẫn là anh yêu em rồi, là yêu thích thật lòng chứ không phải cảm xúc mông lung rồi hời hợt như lúc ở bên cạnh Từ Lê Na.”
“Chỉ cần em đồng ý. Ngay sau khi Từ Lê Na tỉnh lại, anh lập tức nói chia tay với cô ấy, rồi đính hôn với em.”
“Thật ra bao lâu nay anh cứ tưởng mình yêu Từ Lê Na nhiều lắm, nhưng từ khi ở bên cạnh em, anh mới biết thế nào là tình yêu thật sự. Vì nếu yêu cô ấy thật lòng thì ba năm qua anh đâu cần trốn tránh chuyện gần gũi cô ấy chứ.”
“Ly Tâm, anh không muốn mất em! Anh biết em vẫn còn yêu anh mà, đúng không?”
Không hiểu sao lúc này, Mộc Ly Tâm lại khóc. Nước mắt cô lăn dài trên đôi gò má nhỏ.
Giá mà cô được nghe những tiếng yêu thương này sớm hơn một chút. Giá mà Lăng Thanh không yêu Từ Lê Na trước, thì có lẽ hôm nay cô cũng không rơi vào hoàn cảnh khổ tâm như này.
Cuối cùng, cô vẫn không cho người đàn ông ấy cơ hội, bằng cách gỡ tay Lăng Thanh ra khỏi người mình. Cô lau hết nước mắt rồi mới quay lại nhìn hắn ta, ôn hòa lên tiếng:
“Trước đây tôi từng yêu anh là đúng. Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Từ khi anh bắt đầu quan hệ yêu đương với Từ Lê Na thì tôi đã chấp nhận buông bỏ, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ tranh giành anh với bất cứ ai. Cho tới khi anh vì cô ấy mà cưỡng chế tôi ký hợp đồng tình nhân với anh, đẩy tôi vào cuộc sống tủi nhục, cơ cực, tôi cũng chỉ oán hờn anh một chút rồi lại mềm lòng quên đi. Nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận những gì anh vừa nói.”
“Lăng Thanh, tôi khuyên anh hãy dùng một ngày thật yên tĩnh để suy ngẫm lại tất cả mọi chuyện, và lắng nghe con tim xem nó thật sự rung động trước người con gái nào. Anh đừng vì những cảm xúc nhất thời mà đưa ra quyết định gây hối hận về sau.”
“Anh nghỉ ngơi sớm đi!”
Mộc Ly Tâm khẽ mỉm cười, rồi quay lưng rời đi. Hình ảnh đó, khiến Lăng Thanh như rơi vào khoảng không chông chênh không nơi nương tựa…
Có lẽ ở giây phút sắp đối diện với chia xa, hắn mới biết bản thân mình thật sự cần ai.