Mang theo gương mặt không mấy vui vẻ trở xuống bếp. Mộc Ly Tâm chẳng buồn chờ đợi hầu hạ ai kia nữa. Cô trực tiếp bắt đầu bữa sáng thơm ngon do tự tay mình làm.
“Tôi mặc xác anh.”
Trước khi ăn, cô vẫn không quên cằn nhằn một câu. Nhưng ngồi ăn mãi một hồi cô mới để ý đến những người làm trong nhà đều không còn nhìn cô với đôi mắt dè bĩu, như nhìn kẻ cùng đẳng cấp với mình nữa.
Cả quản gia Lâm cũng không tới nhắc nhở cô phép tắc, không được ngồi ăn cùng bàn với Thiếu gia, không được ăn trước khi Thiếu gia dùng bữa. Huống chi cô thì đang ngồi ăn trên bàn của hắn, mà hắn cũng chẳng hề có mặt.
“Tất cả người ở đây cũng bị biến đổi tâm tính như hắn rồi ư? Lạ thật!”
Dù rất thắc mắc, nhưng Mộc Ly Tâm vẫn ngồi ăn ngon lành. Ăn xong thì tự dọn dẹp gọn gàng, sau đó mới đi ra nhà rau.
A Liên đang loay hoay làm việc trong nhà kính thì thấy Mộc Ly Tâm ra tới nên vội vàng nghỉ tay, rồi nhanh chân đi tới chào hỏi Mộc Ly Tâm.
“Mộc tiểu thư, sao chị lại ra đây?”
Nghe thấy câu hỏi và cách xưng hô của A Liên, Mộc Ly Tâm lại đơ ra vì không hiểu chuyện gì.
“A Liên, sao hôm nay em gọi chị gì kì vậy? Còn hỏi chị ra đây làm gì nữa, dĩ nhiên là ra làm việc với em rồi.”
“Không được đâu, Thiếu gia đã dặn không cho chị làm ở đây nữa. Thiếu gia còn nói từ giờ về sau tất cả người làm trong nhà đều phải gọi chị là Mộc tiểu thư.”
Mộc Ly Tâm kinh ngạc lần hai. Còn chưa kịp nói gì, đã bị A Liên đẩy ra ngoài.
“Thôi, chị vào nhà đi. Chứ để Thiếu gia thấy chị đứng đây là lại trừ lương em nữa. Chị đi đi nha!”
Mấy tháng trước, lúc cô tới đây bị réo đi làm không kịp nghỉ. Giờ muốn đi làm thì bị đuổi.
Càng nghĩ, cô càng không hiểu nên lại tìm sang khu trồng cây ăn trái. Cô định tìm Quế Niên nói chuyện chơi vì cũng lâu rồi không gặp, nhưng lúc tới nơi cô chỉ thấy một chàng trai lạ mặt.
“Chào tiểu thư!”
Lại là câu chào hỏi hết sức quen thuộc, vì đã hiểu nguyên nhân nên cô cũng không hỏi nhiều, mà chỉ đi tìm câu trả lời của mình.
“Anh là nhân viên mới hả?”
“Vâng, tôi vào thay Quế Niên cũng được một tháng rồi.”
“Thay Quế Niên? Vậy anh ấy nghỉ việc rồi hả?”
“Đúng rồi, cậu ấy vừa nghỉ thì tôi vào thay. Đó là lời của quản gia Lâm nói.”
“Thế anh có biết nguyên nhân tại sao anh ấy nghỉ không?”
“A Kiện.”
Mộc Ly Tâm vừa hỏi thì cách đó không xa đã có người gọi tên chàng trai đang nói chuyện với cô.
“Cái đó tôi không biết. Tôi phải tiếp tục làm việc rồi, xin phép tiểu thư!”
Vội vã chào Mộc Ly Tâm xong, A Kiện liền bước về phía người anh em vừa kêu mình.
Lúc sau, cô lại thấp thoáng nghe thấy hai người họ to nhỏ với nhau:
“Cậu đó, sau này tránh xa cô gái kia một chút. Quế Niên bị đuổi cũng là vì tiếp xúc thân thiết với cô ấy đấy.”
“Vậy hả, thế sau này gặp cô ta tôi nhất định tránh thật xa.”
“Tránh thì tránh, nhưng Thiếu gia có dặn rồi. Gặp cô ấy là phải gọi Mộc tiểu thư rồi cúi đầu chào hỏi.”
“Ừ ừ, tôi biết rồi.”
Tuy là thấp thoáng nghe lén thôi, nhưng Mộc Ly Tâm vẫn nắm bắt được những thông tin cần thiết nhất.
Và dĩ nhiên ngay sau đó cô đã mang gương mặt hầm hầm đi thẳng vào nhà, tìm tới tra hỏi người đàn ông kia.
*Cạch.
“Lăng Thanh, tôi hỏi anh. Tại sao khi không anh lại đuổi việc Quế Niên hả?”
Vừa xông thẳng vào phòng, Mộc Ly Tâm đã đanh giọng chất vấn đối phương. Trong khi Lăng Thanh vẫn đang nằm trên giường với gương mặt mệt mỏi.
Nhưng lúc này hắn không làm nũng như hồi nãy nữa, mà đã gượng người ngồi dậy. Tựa lưng vào thành giường, rồi mới khàn giọng trả lời:
“Em vội vàng chạy lên đây chỉ để hỏi về người đàn ông khác vậy sao? Anh bệnh thế này em cũng không quan tâm một chút nào?”
“Anh đừng có đánh trống lảng. Vừa rồi tôi xuống vườn, đến đứng nói chuyện với tôi mà người ta cũng sợ bị đuổi việc. Có phải vì Quế Niên hay quan tâm tôi nên anh đuổi việc anh ấy không?”
“Em là của tôi, nên bất cứ ai cũng không được đến gần.”
“Anh ghen?”
Lăng Thanh giương đôi mắt mỏi mệt nhìn Mộc Ly Tâm, cũng chẳng ngại ngần gì không thừa nhận:
“Tôi yêu em, nên ghen tuông thì có gì sai?”
Chỉ một câu trả lời ngắn gọn. nhưng lại khiến Mộc Ly Tâm xuống sắc, lộ rõ nét mặt dao động cũng không còn biết lời gì để nói.
Lúc này, Lăng Thanh lại trầm giọng nói tiếp:
“Như em đã từng nói, hợp đồng chưa kết thúc em sẽ không rời đi. Vậy thì ngày nào hợp đồng còn hiệu lực, em vẫn là của tôi, càng không có thằng nào được đến gần em.”
“Khụ…khụ…khụ…”
Hiên ngang lắm, cũng lạnh lùng lắm, nhưng vừa nói dứt câu thì cơn ho lại kéo tới.
Nhờ vậy mà Mộc Ly Tâm mới bị lay động.
Cô không chấp nhất hắn chuyện cũ nữa, mà đã chủ động đến gần hắn hơn. Chủ động đưa tay sờ trán hắn ta, và đó là hành động của tấm lòng quan tâm.
“Vẫn còn sốt đấy!”
“Chứ có uống thuốc, có ăn uống gì đâu mà không còn.”
“Ai kêu ăn nhậu cho lắm vào.”
“Tại buồn. Giá mà anh nhận ra những hộp thức ăn và cái khăn choàng ngày trước đều là của em sớm hơn, thì tốt biết mấy.”
“Tôi nói rồi, chuyện đồ ăn và cái khăn gì đó, đều không liên quan tới tôi. Anh nhận nhầm rồi.”
“Chuyện đó không quan trọng. Vì như thế nào thì anh cũng biết người mình yêu thật sự là ai rồi.”
“Tôi không quan tâm.”
Mộc Ly Tâm tuyệt nhiên tỏ ra thờ ơ. Cô còn cố tình tránh né ánh mắt thâm tình của người đàn ông ấy, rồi nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
“Đưa điện thoại của anh đây!”
Lăng Thanh không cần hỏi lý do tại sao cô đòi điện thoại, cũng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.
“Mật khẩu?”
“Là sinh nhật em.”
Mộc Ly Tâm vô cùng ngạc nhiên, cô nhìn hắn rồi hỏi ngay:
“Sao anh biết ngày tháng sinh của tôi?”
“Liên hệ về trường cũ là biết ngay á mà!”
“Thế ai cho anh lấy ngày tháng sinh của tôi đặt mật khẩu điện thoại?”
“Thì điện thoại là của anh, anh thích đặt gì mà không được.”
Nói qua lại, cuối cùng vẫn là người đuối lý nên hậm hực ấn mật khẩu mở máy và tìm vào danh bạ. Lướt lướt một hồi, cô đã dừng lại trước số máy của bác sĩ Tạ, rồi ấn gọi.
Sau vài hồi chuông ngắn gọn, cô cũng nhận được tín hiệu trả lời từ đối phương.
[Lăng tổng tìm tôi!]
“Thật ngại quá, vì sức khỏe của Lăng tổng đang không tốt, nên tôi giữ máy. Hiện tại anh ấy đang sốt cao, không biết bác sĩ có thể đến nhà khám bệnh cho anh ấy ngay được không?”
[Được được, tôi sẽ tới ngay bây giờ.]
Kết thúc cuộc gọi, Mộc Ly Tâm trả lại điện thoại thì tình cờ nhìn thấy người đàn ông ấy đang mỉm cười trông có vẻ rất hạnh phúc.
“Cuối cùng cũng chịu quan tâm anh rồi à?”
“Tôi chỉ sợ anh chết, rồi lại sinh ra phiền phức mà thôi.”
Hờ hững nói xong, Mộc Ly Tâm đã đứng dậy, quay lưng đi, khiến ai kia lập tức cau mày:
“Này, em đi đâu vậy?”
“…”
“Mộc Ly Tâm, sao em không trả lời anh?”
“…”
“Ly Tâm…”
Sau bao câu hỏi, chính hắn vẫn là người bị “bơ” đẹp toàn tập.