Một ngày cuối tuần rảnh rỗi, nên Bắc Đình Nhan lại ghé sang tìm Mộc Ly Tâm để trò chuyện. Thật ra anh đã có cảm tình với cô, chỉ là nhận thấy chưa đến lúc nên thổ lộ.
Đôi khi tình yêu đến bất chợt lắm, hai người vừa gặp nhau đã yêu, rồi tiến tới hôn nhân nhanh chóng, như thể đã quen biết từ đời kiếp nào.
Còn có những người yêu nhau năm mười năm, kết quả lại chia tay trong chốc lát. Âu cũng là do duyên số của một kiếp người.
“Nước cam của em!”
Mộc Ly Tâm đang vẽ tranh tại khu vực vườn hoa gần cổng chính, nơi quen thuộc và dồi dào cảm hứng của mình.
Thì bất ngờ nghe thấy giọng nói trầm ấm của một người đàn ông, và ly nước cam đang được anh ta đưa tới, nên cô tạm thời gác cọ sang một bên để nhận lấy ly nước cam, rồi nhìn Bắc Đình Nhan, khẽ mỉm cười:
“Cảm ơn anh! Mà em tệ quá, ai đời lại để khách lấy nước mời mình như này chứ.”
“Vậy thì em đừng xem anh là khách. Em thoải mái anh cũng thấy tự nhiên hơn.”
Bắc Đình Nhan kéo ghế ngồi đối diện với Mộc Ly Tâm là để được trực tiếp ngắm nhìn cô.
Nhưng lúc này lại tình cờ nhìn thấy bóng dáng ai đó khá quen thuộc đang đứng ngoài cổng, lén lút nhìn vào qua khe cửa.
Thật ra cách đó ít phút, Lăng Thanh đã mang theo hoa đến trước cổng nhà định tìm gặp Mộc Ly Tâm, giải thích thêm lần nữa, nhưng nào ngờ vô tình nhìn thấy cô đang ngồi cùng Bắc Đình Nhan, nên đã nán lại ở bên ngoài nhìn vào.
Lúc này, chỉ có Bắc Đình Nhan biết sự hiện diện của người đàn ông ấy, nhưng anh không hề nói cho Mộc Ly Tâm biết, mà lại cố tình hỏi:
“Ly Tâm này, em và người đàn ông đó sẽ kết thúc thật sao? Em không còn yêu anh ta nữa?”
Đột nhiên nghe nhắc tới Lăng Thanh, sắc mặt Mộc Ly Tâm chợt trầm sắc hơn hẳn. Cô uống thêm một ít nước để ngẫm nghĩ, rồi mới nói:
“Nếu không có chuyện gì xảy ra thì hôm nay là ngày đính hôn của em và anh ấy. Cái gì mất cũng có thể tìm lại, nhưng một khi đã mất lòng tin thì em không thể…”
“Vậy em có muốn anh ta không tới làm phiền cuộc sống của em nữa không?”
Câu hỏi của Bắc Đình Nhan khiến Mộc Ly Tâm thoáng ngạc nhiên, cô khẽ hỏi:
“Sao anh hỏi vậy?”
“Nếu em muốn thì hãy nhắm mắt lại. Anh có cách giúp em!”
“Anh đang đùa à? Nhắm mắt thì làm được gì chứ?”
Mộc Ly Tâm cười cười, rõ là không tin những gì Bắc Đình Nhan nói. Nhưng anh ta thì vẫn trưng ra nét mặt quả quyết.
“Anh không đùa, nếu em không tin thì cứ nhắm mắt lại đi.”
Mộc Ly Tâm lại cười:
“Anh đang trêu em! Thôi được, để xem anh bày trò gì.”
Dù không tin, nhưng đến phút cuối Mộc Ly Tâm vẫn an nhiên nhắm mắt lại và chờ đợi.
Mục đích được thực hiện, Bắc Đình Nhan liền khẽ liếc mắt nhìn ra cửa, khi thấy Lăng Thanh vẫn đang đứng đó nhìn vào, thì anh ta trực tiếp tiến tới đặt lên môi Mộc Ly Tâm một nụ hôn.
Nhưng chỉ thoáng qua, vì sợ cô phản ứng mạnh nên Bắc Đình Nhan lại nhanh chóng kéo cô ôm vào lòng, khẽ nói:
“Anh ta đang đứng bên ngoài. Nếu em muốn thật sự kết thúc thì đừng làm gì cả.”
Câu nói của Bắc Đình Nhan mới khiến Mộc Ly Tâm lắng đọng lại. Cô nhanh chóng đấu tranh dữ dội giữa phản ứng hay không phản ứng.
Mãi vài phút sau, Mộc Ly Tâm mới dứt khoát rời khỏi Bắc Đình Nhan. Cô quay mặt nhìn ra ngoài cổng, nhưng người đàn ông đó đã sớm không còn đủ kiên nhẫn để chờ cô suy nghĩ xong.
Hắn bỏ lại đóa hoa, mang theo nỗi thất vọng lái xe rời đi, trước cả lúc Mộc Ly Tâm nhìn lại.
Còn cô, khi không nhìn thấy ai, liền khẽ nhíu mày nhìn Bắc Đình Nhan.
“Anh lợi dụng em? Rõ ràng ngoài cửa đâu có ai?”
“Anh không gạt em, là do anh ta đã sớm bỏ đi thì làm sao em nhìn thấy.”
Bắc Đình Nhan vừa nói xong, Mộc Ly Tâm đã đứng dậy, quay lưng đi về phía cửa.
Lúc này, Bắc Đình Nhan cũng đứng lên, dứt khoát hỏi:
“Em đang vương vấn anh ta ư?”
Câu hỏi ấy đã khiến Mộc Ly Tâm dừng bước. Thấy vậy, Bắc Đình Nhan liền nói tiếp:
“Sỡ dĩ anh cố tình làm vậy là vì muốn giúp em thoát khỏi những trò đùa giả tạo của người đàn ông đó.”
Lần này nói xong, Mộc Ly Tâm mới quay lại nhìn người đàn ông đối diện mình, lạnh giọng hỏi:
“Anh biết được những gì trong chuyện này
mà nói vậy?”
Bắc Đình Nhan không vội trả lời, mà đợi đến lúc tới gần Mộc Ly Tâm hơn rồi mới nói:
“Đúng là anh không biết gì nhiều. Nhưng lại tình cờ biết được anh ta chính là Lăng Thanh, người sẽ kết hôn với tiểu thư của Từ gia vào chiều nay, như thông tin đã được công bố trên mạng xã hội cách đây một tiếng trước.”
Mọi chuyện sẽ chẳng có gì nếu Mộc Ly Tâm không nghe thấy những gì Bắc Đình Nhan vừa nói. Rõ là trong lòng cô đã có một chút dao động, cũng cảm thấy áy náy với những lời nói của mình trước đó, nhưng có lẽ tại khoảnh khắc này tất cả đều đã sụp đổ.
Một chút hụt hẫng, một chút đau lòng, nhưng hơn hết vẫn là cú sốc này thật sự quá lớn.
Ngày đính hôn, đổi thành lễ thành hôn, cùng một chú rể nhưng cô dâu lại không phải là cô. Hôm qua chia tay, nay người ấy sánh đôi cùng tình cũ. Nếu vừa rồi cô mềm lòng, có phải sẽ tự nhận về sỉ nhục nữa rồi không? Nghĩ đến thôi mà Mộc Ly Tâm đã tự dành cho mình nụ cười chế giễu.
Đôi mắt long lanh ngấn lệ nhanh chóng trở nên vô cảm, cô thờ ơ trở lại ngồi trước giá vẽ. Cầm lấy chiếc cọ, lấy màu rồi tiếp tục phát họa những đường nét còn dang dở, nhưng lần này chấp bút, nét vẽ lại nghệch ngoạc không còn dứt khoát.
Ngay lúc này, Bắc Đình Nhan thừa sức hiểu rõ tâm trạng của người con gái ấy. Nhưng lại không biết nên an ủi như thế nào, anh chỉ biết đến bên cạnh, lặng lẽ ngồi nhìn bức tranh được vẽ nên bởi dòng cảm xúc bất ổn.
Cùng lúc này, có một người nào đó cũng mang tâm trạng đâu khác gì cô. Chỉ là hắn buồn thì lại tìm rượu giải sầu.
Đứng trên cầu vượt, bên dưới là dòng đường tấp nập xe cộ. Phía trên cao, bầu trời mịt mù bởi mây đen giăng kín, báo hiệu một trận mưa lại sắp sửa trút xuống.
Ngày kết thúc tất cả, là ngày bão giông cuồng nộ. Hắn nhìn mây đen mịt mùng, gió mạnh tạt qua làm bay đi giọt lệ trên mi, nhưng trên môi lại luôn hiện hữu nụ cười chua xót. Cười để che đi yếu đuối nhất thời, nhưng nước mắt lại là thứ âm thầm tố cáo tất cả.
Lúc hắn ôm hy vọng chạy tới tìm người con gái mình yêu, cứ tưởng sẽ còn có cơ hội tìm lại hạnh phúc của mình thêm một lần nữa. Nhưng nào ngờ, thứ chứng kiến lại là hình ảnh cô gái ấy thản nhiên để một người đàn ông khác ôm, hôn.
Lẽ nào sau tất cả cũng chỉ là một trò đùa?
Cái thứ tình cảm nảy sinh trong thù hận mà hắn cho rằng hạnh phúc cả đời, lại là mộng tưởng mà ra?
Suy đi nghĩ lại, hắn cứ tự bật cười nhạt nhẽo.
Xâu chuỗi lại mọi việc, kết quả cuối cùng vẫn là kết thúc!