Ở công ty, Tôn Gia Hoàng để cho Lâm Dịch Anh ngồi trên sofa nghịch điện thoại, còn bản thân thì liền bắt tay vào công việc.
Anh lâu lâu lại đánh mắt sáng nhìn cậu một cái rồi tiếp tục chăm chú xem qua các đề án trên màn hình laptop.
Đến gần trưa thì mọi thứ cũng được coi như là tạm ổn.
Tôn Gia Hoàng đóng laptop lại, anh đưa tay lên day lấy hai vần thái dương, ánh mặt vẫn dán chặt vào thân ảnh ngồi đằng xa trên ghế, bất giác ở môi kéo lên một đường cong hạnh phúc.
Mà quái lạ, nãy giờ cũng đã gần năm phút kể từ khi Tôn Gia Hoàng nhìn trộm, nhưng Lâm Dịch Anh lại chẳng hề có chút động tĩnh gì.
Cậu ngồi với tư thế hai chân co lại, tay cầm điện thoại thì đặt chính giữa như đang muốn che đậy điều gì đó rất mờ ám, tay còn lại thì đưa lên bụm lấy miệng tựa hồ để giấu diếm cảm xúc.
Trông cậu lúc này cứ như là đang bị thứ gì đó rất hấp dẫn ở trong điện thoại hớp mất hồn vậy.
Sự tò mò một lúc tăng cao, họ Tôn không nghĩ nhiều mà trực tiếp bật người dậy âm thầm từng bước vòng ra phía sau lưng Dịch Anh.
Lúc anh đứng lên có vô tình va vào cạnh bàn làm phát ra chút tiếng động, cứ ngỡ là cậu sẽ chịu chú ý tới nhưng không…Lâm Dịch Anh vẫn im như tờ mà say mê chiếc điện thoại.
Khi Tôn Gia Hoàng đã đứng ở sau lưng thì cũng là lúc Lâm Dịch Anh nhận ra sự việc.
Cậu nhanh tay bấm nút nguồn nhằm không để anh phát hiện thứ mình vừa xem, nhưng thật không may là mọi thứ đã quá trễ để có thể qua được cặp mắt tinh tường của Tôn Gia Hoàng.
“Em đang xem cái gì vậy hả?”.
????ruyện hay luôn có ????ại ﹍ ????????u???????????? UY????N.Vn ﹍
Lâm Dịch Anh bị dọa cho hồn vía bay lên mây, môi mặt cũng tái đi đáng kể.
Cậu lắp ba lắp bắp vội giải thích nhưng bị đối phương cắt ngang lời.
“Em..em..”
“Mau đưa điện thoại cho anh!”-Tôn Gia Hoàng mặt lạnh tanh, tuy anh không lớn tiếng nhưng khẩu khí có chút tức giận.
Điều đó khiến cho Dịch Anh tim đập lên loạn xạ.
“Anh…nghe em…”
“Đưa nó cho anh…nhanh lên!”
Lâm Dịch Anh cúi nhìn màn hình điện thoại đang là một màu đen kịt, rồi lại ngước lên nhìn lấy gương mặt của người họ Tôn, cả hai cũng chẳng khác nhau là mấy…Cậu cảm thấy đời mình sắp xong rồi, không ngờ Tôn Gia Hoàng lúc nóng giận lại đáng sợ đến như vậy, khác xa với dáng vẻ ôn hòa thường ngày.
“Anh đừng giận…”
“…”
Lâm Dịch Anh bị uy lực từ ánh mắt sắt bén của Tôn Gia Hoàng làm cho một phen khiếp sợ, cậu biết nếu bản thân có cố gắng kì kèo cỡ nào thì cũng đều vô ít nên đã chấp nhận giao trả lại điện thoại cho anh.
Khoảnh khắc họ Tôn khởi động chiếc điện thoại, Lâm Dịch Anh liền nhắm chặt mắt, miệng không ngừng mếu máo.
“Anh hứa là đừng có giận…cũng không được la em!”
Vốn dĩ trước đó Tôn Gia Hoàng đã kịp nhìn thấy rồi nên bây giờ có mở lên xem lại cũng chẳng có gì bất ngờ.
Màn hình điện thoại lúc này hiện lên một đoạn video, mà trong đó là hình ảnh của mấy anh trai cao to sáu múi đang tập tạ.
Họ Tôn vừa nhìn liền cười khinh mấy tên đó một tiếng, cũng thường thôi có gì mà đáng để cậu mê đến mức quên luôn trời trăng mây gió vậy chứ…so với anh thì còn thua xa lắm.
Anh vứt điện thoại sang một bên, mọi sự chú ý đều dồn hết vào con người đang co cụm dưới ghế.
“Mở mắt ra nhìn anh…anh sẽ không giận em!”
“Anh không lừa em đó chứ?”
“Anh nói thật!”
Lâm Dịch Anh cẩn thận hé một bên mắt trước dò xét xung quanh, sau khi nhận thấy tình hình không có gì “nguy hiểm” thì mới dám mở nốt bên còn lại.
“Của anh cũng có…sao em lại đi xem người khác chứ, nhìn có gì hay ho đâu!”
“Anh…cũng có hả?”
“Tất nhiên…thậm chí cơ bụng của anh còn đẹp hơn nhiều, múi cũng to hơn bọn họ…..Bộ em thích xem những thứ đó lắm sao?”
Lâm Dịch Anh bị hỏi cho đỏ cả mặt, cậu ngại ngùng gật nhẹ đầu xem như thừa nhận.
“Vậy sau này em hãy xem của anh đi…không được phép xem của người khác nữa!”
Vừa nói, Tôn Gia Hoàng vừa đưa tay cởi từng cúc áo của mình, đến khi chiếc sơmi trắng được anh vén sang hai bên thì lập tức một bộ ng ực săn chắc cùng cơ bụng sáu múi đã được phơi bày ra trước mặt Lâm Dịch Anh, đập thẳng vào mắt của cậu.
“Em thấy sao…của anh thích hơn có đúng không?”
Lâm Dịch Anh bị cảnh tượng trước mắt làm cho há hốc mồm, cậu không thể tưởng tượng được Tôn Gia Hoàng lại có thể manh động đến như vậy.
Nhưng phải thú thật là cơ thể của anh rất đẹp, hai bên cân đối cùng với các bắp cơ săn chắc trông cực kỳ cuốn hút…bản thân cậu cũng thấy thích thích.
“Đúng là của anh rất đẹp.”
Tôn Gia Hoàng nghe được vậy thì cười khoái chí, anh cúi người cuống chống hai tay lên ghế, lập tức ép Lâm Dịch Anh nằm ngọn dưới thân mình.
“Bảo bối…muốn sờ thử không!?”
Mặt của Lâm Dịch Anh triệt để biến thành quả cà chua.
Cậu mặc dù khoái gần chết nhưng vẫn muốn giữ chút liêm sỉ nên vội vã từ chối.
“Không…không cần đâu mà.”
“Đừng ngại, chỉ sờ một chút thôi.”
Không để Dịch Anh kịp khước từ một lần nữa, Tôn Gia Hoàng liền chủ động nắm lấy tay cậu rồi đặt lên phần bụng đầy múi của mình mà luân phiên cọ xát, miệng còn chẳng chịu ngừng thốt ra mấy câu trêu ghẹo.
“Bảo bối thích múi của anh mà còn giả vờ…em hư, nói xem có nên phạt không?”.