Tiêu Đắc đi theo Bình Nhạc Vương gia từ khi còn rất nhỏ tuổi.
Hắn nhỏ hơn Vương gia tận 10 tuổi.
Năm Triệu Bình hai mươi vừa lúc cứu được hắn từ tay bọn buôn người nên Tiêu Đắc từng thề sẽ suốt đời trung thành với Vương gia.
Những tưởng sẽ sống cuộc đời trôi dạt chỉ có làm việc, trung thành không kết hôn thê thất gì cả cho đến khi hắn gặp được người ấy.
Tiêu Đắc cho đến ngày hôm ấy mới biết rằng thì ra thích một người cũng có thể khiến cho bản thân cảm thấy tội lỗi đến như vậy.
Bình Nhạc Vương phi Điềm Tư Tư từ ban đầu khiến Tiêu Đắc cảm thấy khinh thường cho đến tò mò, rồi cuối cùng là ngưỡng mộ.
Không biết từ lúc nào, thứ tình cảm ấy dần dần chuyển hóa khiến Tiêu Đắc mỗi khi gặp Điềm Tư Tư đầu cảm thấy tim đập nhanh, hai tai đỏ bừng.
Hắn biết đấy là một thứ tình cảm tội lỗi nhưng hắn không ngăn cản được nó sinh sôi nảy nở.
Từ lúc đó, chưa bao giờ Tiêu Đắc cảm thấy được thanh thản.
Cảm giác tội lỗi lúc nào cũng dâng trào.
Tưởng như bản thân đã làm việc gì tày trời lắm vậy.
Thế mà hắn ta cũng không ngăn được đôi khi cảm thấy ganh tị với Vương gia.
————————————————————
Đến khi Triệu Nguyên Duệ được năm tuổi, Tiêu Đắc vẫn đi đi về về một mình một chiếc, không qua lại với cô nương nhà nào cũng tuyệt đối tránh xa tửu lâu kĩ viện, mang theo nỗi tương tư chìm vào quên lãng.
Có đôi khi Điềm Tư Tư cảm thấy Tiêu Đắc thích nam nhân nữa kìa.
Dù sao ở thế giới này, đó cũng là một điều kì lạ a.
Chỉ là hơn một tháng gần đây, Tiêu Đắc không có thời gian nhớ tới nỗi tương tư cất sâu trong lòng đó nữa.
Bởi vì…… hắn bị một cô nương bám lấy như sam mọi lúc mọi nơi.
“Tiêu Đắc đại nhân, người đợi tiểu nữ với.”
Tiêu Đắc đang trên đường đến nha môn, nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình thì lập tức bỏ chạy.
Chỉ là tiểu cô nương kia võ công cũng không tồi nên rất nhanh đã bắt kịp hắn.
“Ngài trốn ta sao, Tiêu Đắc đại nhân?”
Người đến là một tiểu cô nương ăn vận khác lạ, mái tóc thắt thành hai bím tóc, cột bằng những sợi dây ruy băng đỏ trông vô cùng bắt mắt.
Tiểu cô nương có khuôn mặt tròn trịa phúc hậu, xinh xắn đáng yêu tuổi chừng đôi mươi.
Tiêu Đắc rất muốn nói là cô đi đi nhưng ngặt nỗi thân phận người trước mắt cao quý.
Con gái duy nhất của Hộ quốc Công Nhạc gia, Nhạc Linh Chi – nàng vừa từ vùng biên giới giáp Dao quốc đến kinh thành tham gia lễ đày tháng của Nhị Hoàng tử.
“Thuộc hạ bái kiến Nhạc Quận chúa.
Xin người nhường đường cho thuộc hạ đến nha môn.”
Nhạc Linh Chi nở nụ cười tươi roi rói.
Khác với nữ tử kinh thành, nơi biên quan đầy nắng gió khiến nàng có một làn da bánh mật vô cùng khoẻ khoắn, khi cười càng lộ rõ hàm răng trắng lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời.
“Tiêu thị vệ cứ đùa, nay là hưu mộc của ngài.
Ngài nói dối ta như vậy là không hay đâu.
Ta đến đây đã lâu nhưng còn chưa dạo hết kinh thành, ngài dẫn ta đi dạo xung quanh đi, được không?”
Tiêu Đắc chưa từng thấy nữ nhân nào phóng khoáng như vậy, ở giữa phố ngỏ lời mời một nam nhân đi dạo phố.
Bất quá, Nhạc Linh Chi mời rất lịch sự lại giữ lễ độ nên hắn cũng không tiện từ chối.
Cuối cùng đành gật đầu đồng ý, dẫn Nhạc Quận chúa thăm thú xung quanh.
Về phần Nhạc Linh Chi, sau khi nghe được lời đồng ý lập tức cười tít cả mắt.
Thực ra ngay từ khi bước chân vào kinh thành, nàng đã để ý đến Tiêu Đắc rồi.
Trong suy nghĩ của nàng trước giờ đàn ông trong kinh thành đều là ẻo lả, công tử phú quý mặt trắng môi hồng.
Nam nhân cường tráng mạnh mẽ đều ở biên quan rồi.
Cho đến khi nàng đấu một trận với Tiêu Đắc.
Vốn xuất thân từ con nhà võ, Nhạc Linh Chi sức mạnh cường thế trời sinh, trước giờ chưa có đối thủ.
Thế mà vừa đến kinh thành một ngày đã bị Tiêu Đắc dùng ba đòn khoá lại.
Đối diện với khuôn mặt điển trai của hắn, trái tim nàng lại đập mạnh liên hồi.
Phụ thân từng nói qua rồi.
Muốn có gì trong tay thì phải chủ động giành lấy, theo đuổi đừng đến lúc mất rồi mới cảm thấy tiếc nuối.
Nhạc Linh Chi phát huy điều đó vô cùng nhuần nhuyễn.
Đi dạo phố với người mình thích quả là chuyện lãng mạn, Nhạc Linh Chi cũng không thèm che giấu tính cách phóng khoáng của nữ nhi biên quan.
Thích gì sẽ mua, thèm gì sẽ ăn món đó.
Lúc này trên tay Tiêu Đắc đã đầy đồ, Nhạc quận chúa đi phía trước thì đang ăn một miếng bánh ngọt.
Vẻ mặt thoả mãn hiếm có.
“Quận chúa, sao người mua nhiều bánh mật thế? Thứ này ăn dễ ngấy lắm.”
“Ta không mua cho ta.
Ta mua để mang về biên quan.
Tiêu đại nhân có điều không biết, ở biên quan rất hiếm đồ ngọt như thế này.
Bình thường mỗi khi thèm ngọt ta chỉ pha nước đường uống, bánh ngon như thế này ta muốn mang về cho phụ mẫu và mọi người ở đó nếm thử.
Cũng may bánh đường mật này bảo quản được lâu a.”
Tiêu Đắc lúc này mới ngớ người ra, chợt nhận ra rằng tuy có thân phận là Quận chúa cao quý nhưng Nhạc Linh Chi sống nơi biên quan đầy gió và cát, thiếu thốn đủ điều.
Thế nhưng kể từ lúc gặp nàng, hắn chưa từng nghe nàng than thở sầu bi về điều gì.
Lúc nào Nhạc Linh Chi cũng tươi cười kể cho hắn nghe về nơi biên quan tươi đẹp rộng lớn đó, ngựa chạy từng đàn, chim ưng trên trời sải cánh bay.
Nụ cười của Nhạc Linh Chi lấp lánh ánh sáng, mang theo chút ngại ngùng của thiếu nữ mới lớn, lại xen lẫn vẻ phóng khoáng mạnh mẽ không sợ điều gì.
Tiêu Đắc thầm nghĩ, có lẽ nên có một khởi đầu mới rồi.
Hắn ta cũng không nên chần chờ nữa..